Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
...................................!
Toàn bộ thế giới.
Mọi người vào giờ phút này đều dừng lại tất cả các hoạt động đang làm lại, đồng loạt nhìn về tòa Tháp Đen gần mình nhất.
Họ chưa bao giờ cảm thấy Tháp Đen to lớn như thế, cho dù có cách bao xa cũng có thể thấy rõ ánh sáng xanh nho nhỏ hiện lên trên thân tháp.
Chúng nó lập lòe, chớp tắt xoay quanh Tháp Đen tạo thành một chuỗi ký tự, gần giống với loại máy tính cũ đã ngừng sản xuất từ lâu, sau đó từ phía trên Tháp Đen trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở phần giữa của Tháp Đen hội tụ thành một hàng chữ màu xanh:
[ Ding Doong! Trong vòng ba ngày, thỉnh tất cả người chơi hãy loại bỏ một người chơi tùy ý, cách thức thực hiện không giới hạn.]
Giọng nói thanh thúy của trẻ con đồng thời vang lên.
Đường Mạch đứng ở ban công, nhìn tòa tháp không chớp mắt.
Gió thu mang theo tia rét lạnh thổi qua má Đường Mạch làm một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu mất khống chế từ trên trán trượt xuống.
Cậu bất động nhìn chằm chằm Tháp Đen, qua một lúc Tháp Đen khôi phục lại bình thường, dòng chữ màu xanh biến mất, cũng không còn giọng nói của trẻ con, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Từ đường Hậu Đường đến thư viện phải mất tận ba mươi phút, người đến cắm cọc gần Tháp Đen chật kín, đến con kiến cũng không chui lọt, đoàn người kéo dài đến tận cửa chính của thư viện.
Đám người ồn ào, đông nghẹt, lấp kín trung tâm thành phố, Đường Mạch nhìn một hồi rồi xoay người đi vào thư viện.
Mười giờ ông chủ Vương mới đến, anh đi đến quầy lễ tân: "Hôm nay về nhà đi, không cần đi làm, ở nhà chờ thông báo."
Tiểu Triệu kích động sáp lại gần, không nhịn được hỏi: "Ông chủ, có phải liên quan đến Tháp Đen không? Sáng nay Tháp Đen phát ra âm thanh, anh có nghe thấy không.
Rốt cuộc sao lại thế? Cuối cùng Tháp Đen từ đâu ra? Sẽ không phải tận thế thật chứ?"
Ông chủ Vương lập tức đập bàn: "Cái gì mà tận thế, nói bậy bạ gì đó.
Hai người đều là thanh niên, đừng có cả ngày chỉ nói hưu nới vượn."
Trong thư viện tiểu Triệu là người nhỏ tuổi nhất, cô sinh năm 96.
Mắt cô mở to, trong ánh mắt xen lẫn tia sợ hãi, nhưng nhiều hơn là ngạc nhiên, mừng rỡ ngoài dự đoán.
Đợi ông chủ Vương vừa đi, cô nói: "Đường Mạch, anh cũng nghe thấy đúng không, Tháp Đen nói chuyện, nó nói cái gì mà online, còn nói loại bỏ nữa."
Đường Mạch thu dọn đồ đạc về nhà, trong lòng khó chịu, tùy tiện trả lời: "Anh không chú ý."
"Anh nói đây rốt cuộc có phải tận thế không? Em cảm thấy không giống, nếu thật sự là tận thế vậy tang thi đâu.
Tháp Đen nói phải đào thải người chơi, chắc nó cũng không muốn biến chúng ta thành tang thi đi? Hay đây là âm mưu của nhà nước?....!Cũng không đúng, trên mạng nói toàn thế giới đều xuất hiện Tháp Đen, hôm nay cũng đều nói chuyện.
Nước nào có thể làm chuyện trâu bò như vậy, Mỹ chắc cũng không được đi."
Đường Mạch thật sự không quan tâm đến chuyện này, không biết vì sao, khi cậu nghe Tháp Đen nói chuyện hay nhìn hàng chữ trên Tháp Đen, tim cậu đập rất nhanh.
Người trưởng thành bình thường trong vòng một phút tim đập khoảng từ 60 đến 100 nhịp, vừa rồi lúc tiểu Triệu nói chuyện Đường Mạch có đếm một chút.
Tim cậu đập 130 nhịp.
Nhưng cậu lại không thấy khó chịu chút nào, chỉ là trong lòng hơi hốt hoảng.
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn hai phía trái phải.
Quầy lễ tân đặt ngay trung tâm căn phòng, xung quanh đều là giá sách được phân ra thành nhiều loại, bên trái là khu vực sách văn hóa, bên phải là sách lịch sử.
Cậu không biết mình đang nhìn cái gì, tầm mắt tập trung nhìn về một hướng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng làm nổi bật lên những hạt bụi nhỏ nhảy múa trên không trung.
"Đường Mạch!" Một giọng nữ vang dội đem Đường Mạch đang suy nghĩ thất thần quay trở về.
Giọng nói tiểu Triệu mang theo chút bất mãn: "Em phải kêu anh mấy lần rồi, anh làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì thế, sao lại không nói chuyện?"
Đường Mạch lấy tay xoa mặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cậu quay đầu nhìn cô: "...Không có gì."
Tim lại đập nhanh hơn.
Tiểu Triệu cầm lấy túi xách: "Em định đi xem Tháp Đen.
Anh muốn đi cùng không? Lúc nãy trên đường tới thư viện em thấy có nhiều người ở đó, dù sao cũng tiện đường mà."
Đường Mạch nhanh chóng lắc đầu: "Anh về nhà."
Bởi vì chuyện vừa rồi tiểu Triệu dường như cũng không vui vẻ, khoác tay rời đi trước.
Nhưng mà tiểu Triệu cũng không đi Tháp Đen.
Lúc Đường Mạch rời thư viện, một nhóm cảnh sát xuống xe vây quanh Tháp Đen yêu cầu mọi người giải tán, bọn họ cầm plastic màu trắng nghiêm túc đứng xung quanh Tháp Đen, plastic trắng tạo thành bức tường kéo dài đến tận cửa thư viện, đem Tháp Đen ngăn chặn chặt chẽ, không cho người dân đi vào.
Nhiều người bắt đầu lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Trên internet, sự kiện Tháp Đen đã trở thành chủ đề nóng được thảo luận nhiều nhất.
Đường Mạch nằm trên giường xem tin tức của bạn bè, bạn cậu đi du học ở Nhật Bản, Mĩ đăng ảnh chụp Tháp Đen lên, dòng chữ màu xanh không phải tiếng Trung Quốc, thay vào đó là tiếng Nhật, tiếng Anh.
Đường Mạch không phiên dịch dòng chữ kia, tiếp tục xem người bạn du học ở Mỹ thảo luận.
[ Đúng, không phải tiếng Trung, nó nói bằng tiếng Anh, làm tôi sợ muốn chết, trường học bên tôi đều được nghỉ, hiện tại rất nhiều người lên phố đến Nhà Trắng để biểu tình, yêu cầu chính phủ phải cho lời giải thích thuyết phục.]
[ Bây giờ vé máy bay quá khó mua, tôi căn bản không thể về nước, tôi bỏ bạn bè lại đây, khi nào có tiền lập tức chạy về nước.]
[ Lúc Tháp Đen nói chuyện bên tôi là buổi tối, cũng phát bài nhạc thiếu nhi, bạn tôi có quay lại video, để tôi đăng lên cho xem.]
Đường Mạch bấm xem video, một tòa Tháp Đen quen thuộc xuất hiện kế bên Nhà tưởng niệm Lincoln, tỏa ra đủ loại ánh sáng rực rỡ, phát một đoạn nhạc thiếu nhi.
Bài hát kết thúc, một giọng nói trẻ con bằng tiếng Anh lanh lảnh vang lên:
[Dinh Doong! Ngày 15 tháng 11 năm 2017, địa cầu online.]
Chuyện gì đây?
Đường Mạch sốt ruột ném điện thoại lên giường.
Phía chính phủ vẫn chưa công bố tin tức cụ thể của Tháp Đen, nhưng quả thật có quá nhiều tháp, muốn giấu cũng không được, trên mạng đã sớm có người đưa ra số liệu: trung bình cứ mười nghìn ki-lô-met vuông sẽ có một tòa Tháp Đen.
Kể cả trên biển cũng xuất hiện vài cái.
Đường Mạch phiền não đi qua đi lại trong phòng.
Tim của cậu đập rất nhanh, như muốn thoát ra khỏi lòng ngực.
Cậu đi khoảng một trăm sáu mươi bước mới dừng lại.
....Cái này không giống cậu!
Cậu sao lại đột nhiên trở nên tức giận, bất an như vậy?
Đường Mạch đem một đầu đầy suy nghĩ đến dưới vòi nước, không hề lo bản thân sẽ bị cảm, trực tiếp mở nước lạnh, dòng nước từ trên chảy xuống, tâm tình nhờ khí lạnh liên tiếp ập vào cũng bình tĩnh lại không ít.
Cậu tắt nước, trở lại phòng, mở máy tính, suy yếu mở bài brit ra chơi.
Cậu cần bình tĩnh.
Cái loại tâm tình nôn nóng này cậu căn bản không thể khống chế.
Cũng có thể là do tim cậu đập quá nhanh, nên tính tình cũng bị ảnh hưởng? Hiện tại tim cậu một phút đập 150 nhịp.
Ánh mắt Đường Mạch ảm đạm nhìn màn hình máy tính.
Bởi vì xảy ra chuyện Tháp Đen nên giờ này rất ít người chơi game, cậu đợi một lúc lâu mới có thể ghép đôi rồi vào phòng mở ván bài.
Ván bài kết thúc, vì phải hoạt động não liên tục, tâm tình Đường Mạch dần dần bình tĩnh trở lại, tim cũng không đập nhanh như trước nữa.
Cậu chơi từ sáng đến tối, thẳng đến khi hết sức, nằm lên giường trực tiếp ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, cảm giác nôn nóng trong lòng lại nổi lên.
Đường Mạch tiếp tục mở bài brit chơi.
Cứ như vậy chơi cả ngày, sắc mặt Đường Mạch khó coi tới cực điểm, trong mắt toàn là tơ máu, khẳng định nhắm mắt lại là có thể ngủ tiếp tục.
QQ lúc này có tiếng tin nhắn tới.
[Victor: Cậu chơi cả ngày?]
Đường Mạch nhu nhu ánh mắt khô khốc, trả lời: [Ừm, có chút không thoải mái.]
[Victor: chơi lâu như vậy đương nhiên không thoải mái, nghỉ ngơi sớm một chút.]
[Ma đường: Ừm.]
[Victor: Cách xa Tháp Đen một chút.]
Đường Mạch lúc này đã nằm sấp lên máy tính ngủ mất.
Sáng hôm sau lúc tỉnh lại, cậu thấy tin nhắn của Victor, nhanh chóng trả lời lại, nhưng mà Victor đã đăng xuất từ lâu.
Đường Mạch duỗi thẳng lưng, đột nhiên cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, tim vẫn đập nhanh như cũ, nhưng cảm giác nôn nóng lại biến mất không còn tăm hơi.
Trên mạng vẫn còn thảo luận sự kiện của Tháp Đen.
Chính phủ không đưa ra bất kì giải thích nào, ngược lại mạnh mẽ ngăn chặn dư luận.
Bạn bè của cậu chỉ có thể thảo luận vụng trộm về tin tức liên quan tới Tháp Đen.
Nhưng thảo luận cũng vô dụng, các từ ngữ quá nhạy cảm đều không thể gửi đi.
Đường Mạch xem bài post phỏng đoán sự thật về Tháp Đen, đa số mọi người đều cho rằng Tháp Đen là thành quả nghiên cứu hàng đầu của khoa học kỹ thuật.
Cũng có số ít cho rằng đây là tận thế.
Nhưng bọn họ cùng lắm chỉ là nói đùa nên không bị xóa.
Buổi chiều, ông chủ Vương đăng một cái thông báo vào nhóm riêng của thư viện.
[Ông chủ Vương: Tin khẩn cấp! Ngày mốt thư viện bị trưng dụng làm trung tâm nghiên cứu tạm thời, ai còn đồ đạc cá nhân thì trong vòng hai ngày tranh thủ đi lấy.
Thông báo một lần nữa, bắt đầu từ ngày mốt thư viện bị trưng dụng làm...]
Nhóm chat nhất thời bùng nổ.
Một vài nhân viên cao tuổi hỏi thư viện bị trưng dụng thì bọn họ biết đi đâu để làm việc.
Còn những nhân viên trẻ tuổi thì nói giỡn: [ Tận thế tới nơi rồi, còn đi làm cái gì.]
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Tháp Đen đằng xa, cậu cầm lấy ba lô, bắt xe buýt tới thư viện.
Không thể không nói phương diện ổn định trật tự xã hội ở Trung Quốc thật sự quá tốt, trừ những chỗ làm việc ở quá gần Tháp Đen phải để cho mọi người nghỉ việc về nhà, còn những phương tiện khác đều hoạt động bình thường như mọi ngày.
Lúc lên xe xoát vé, Đường Mạch thấy trước mặt tài xế đặt một cái gạt tàn thuốc, bên trong có rất nhiều tàn thuốc, trên miệng còn đang ngậm một điếu.
Một người phụ nữ trung niên càm ràm: "Này anh, anh lái xe sao còn hút thuốc lá, khói không cản tầm nhìn hả?
"Phiền phức, ngay cả lái xe tôi còn không muốn lái, nếu không cô lên lái đi?
"Anh sao lại nói như vậy? Không hút thuốc lá là công ty các anh quy định, anh hút thuốc là không đúng, còn không cho người ta lên tiếng hả?"
Tài xế và người phụ nữ ầm ĩ lên, hai sinh viên nữ ngồi bên cạnh Đường Mạch vội vàng khuyên can.
Thật vất vả mới khuyên được hai người kia, hai nữ sinh trở lại chỗ ngồi, một người nói: "Hôm nay là ngày thứ ba đúng không?"
"A, cậu nói Tháp Đen hả, hôm nay đúng là ngày thứ ba."
Nữ sinh vừa chơi điện thoại vừa nói: "Tháp Đen nói cái gì mà phải loại bỏ người chơi, còn cách thức chơi không giới hạn nữa.
Rốt cuộc là có ý gì? Ba ngày rồi có thấy động tĩnh gì đâu.
Rốt cuộc là trò chơi gì? Hai chúng ta chơi kéo, búa, bao có được tính là trò chơi không?"
"Hì hì, muốn thử một chút không?"
"Kéo búa bao!"
"A, tớ thua.
Vậy tớ có phải là người bị loại không?"
Hai nữ sinh nhìn nhau, cùng cười ha ha rồi đứng lên.
Trong cuộc sống hằng ngày, sự kiện Tháp Đen đối với mọi người cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Lúc Đường Mạch đến thư viện thì nhìn thấy mấy nghìn người giờ bảng biểu lấp kín con đường cùng với nhóm cảnh sát hình sự đang giằng co.
Đây mới là những người thật sự để ý tới sự kiện Tháp Đen, cảm thấy chắc chắn Tháp Đen sẽ mang đến tận thế cho toàn nhân loại.
Đường Mạch đi cửa sau vào thư viện, dường như chỉ có cậu vội vàng tới đây để lấy đồ, trong thư viện trống trải không có một bóng người.
Ngoài cửa vang lên khẩu hiệu biểu tình của quần chúng, trong thư viện cũng lay động theo tiếng la của bọn họ.
Đường Mạch tới ngăn tủ của mình, lấy ra vài cuốn sách.
Cậu đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy hướng Đông Nam phát ra tiếng động mạnh.
Đường Mạch dừng bước, nhìn về phía đó.
Một lát sau, để đảm bảo an toàn, cậu lôi từ tủ quần áo ra một cây côn màu đen, nhón mũi chân, cẩn thận đi đến nơi phát ra âm thanh.
"Ai đang ở đó?"
Không ai trả lời.
Trong góc phòng thoáng loáng nghe được tiếng động có người nhặt sách, đối phương đem sách để lên kệ, tay chân luống cuống thế nào lại đụng rớt tiếp một quyển sách.
Đường Mạch đi đến chỗ vắng bên cạnh giá sách, xoay người một cái quát: "Ai?"
Một người đàn ông trẻ tuổi có ngoại hình bình thường, đầu tóc lộn xộn, hốt hoảng nhìn Đường Mạch, trong tay còn cầm một quyển sách.
Đường Mạch trầm tĩnh nắm chặt cây côn, kinh ngạc nói: "Thần Côn....Khụ, Trần tiên sinh? Sao anh lại ở đây?"
Động tác Thần côn cứng đờ nhìn Đường Mạch, cười gượng hai tiếng, nhặt cuốn sách cất lại trên kệ.
Đường Mạch cau mày: "Anh vào bằng cách nào?"
"Phía đông có cửa sổ đóng không kỹ, tôi định vào nhìn xem, nhìn xem...."
Đường Mạch nhớ lại một chút, phía đông của thư viện đúng là có cửa sổ, nhưng cửa sổ đó sát đất, gắn liền với tầng hầm, chủ yếu để thông gió.
Thần Côn rốt cuộc vào bằng cách nào? Chẳng lẽ thật sự leo cửa sổ vào?
Đường Mạch: "Trần tiên sinh, anh như thế này khiến tôi rất khó xử, đây cũng được xem là hành vi ăn cắp."
"Tôi không có trộm đồ!" Thần Côn vội vàng nói.
Đường Mạch nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong tay nắm chặt cây côn, đi đến nhìn kỹ giá sách trước mặt Thần Côn.
Qủa thật không mất cuốn sách nào.
"Vậy rốt cuộc anh vào đây là muốn...."
[ Dinh Doong! Kích hoạt trò chơi đối kháng: Rốt cuột là ai trộm sách của ta.]
[ 17 giờ 52 phút ngày 17 tháng 11 năm 2017, người chơi Đường Mạch, Trần Phương Tri an toàn tiến vào trò chơi, chế tác bản đồ thành công, hoàn thành số liệu....]
Trong nháy mắt, khẩu hiệu đang kêu la bên ngoài biến mất sạch sẽ.
Trong thư viện trống rỗng, giọng nói thanh thúy của trẻ con vang lên, niệm xướng một khúc đồng dao chưa nghe qua bao giờ.
"Lạp lạp lạp, lạp lạp lạp.
Một cây gậy nhẹ nhàng đánh,
Hai người đến thăm từng nhà.
Ba ngày ba đêm không nói lời nào,
Thiên Sứ ác ma muốn nó.
Hư...!Rốt cuộc là ai trộm sách của ta?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...