Tên chương : 我们现在决定通关.
Editor : Mia
????◌۫????????????????????????????????????????????????????
Thí nghiệm Darwin, có tổng cộng mười hai câu hỏi.
Trả lời đúng có điểm, trả lời sai không có điểm.
Ngay từ đầu Vương Tiểu Điềm không hề nói trả lời sai sẽ có trừng phạt gì, dựa theo lý luận này để nhấn đoạt quyền trả lời cũng không có vấn đề gì, nhưng vẫn có chút mạo hiểm.
Chuyện này không phù hợp với tính cách cẩn thận của Đường Mạch.
Nhưng ngay khi Đường Mạch thu lại tay đang nhấn nút đoạt quyền trả lời, ở một bên Phó Văn Đoạt và Trần San San cũng lén lút thu hồi tay.
"Cướp được câu hỏi thì thế nào, cũng không phải sẽ trả lời được, cậu chính là dẫm vận cứt chó mới được đáp sai không trừng phạt ...." Thanh niên trẻ tuổi nhỏ giọng thầm nói.
Đường Mạch nhàn nhạt quét mắt liếc người này một cái.
Vương Tiểu Điềm lấy lại tinh thần, biểu tình cổ quái nhìn Đường Mạch, tiếp tục nói : "Được rồi, ta tiếp tục nói đây.
Câu hỏi thứ nhất, Sau khi địa cầu online, Hắc tháp chia Trái Đất thành mấy khu.
Mời trả lời !"
Lời này vừa rơi xuống, ba người trở về toàn bộ ngây người.
Em trai Phó kinh hãi mở miệng thật lớn, thanh niên trẻ tuổi trực tiếp thốt ra : "Đơn giản như vậy ?!"
Vương Tiểu Điềm trợn trắng mắt, như lẽ đương nhiên mà hỏi lại : "Bây giờ mới là câu hỏi thứ nhất, ngươi còn muốn khó cái gì." Cô nhìn về phía Đường Mạch, không kiên nhẫn nói : "Ê, đoạt quyền trả lời không có được lựa chọn đâu, trả lời nhanh lên, lũ con người xấu xí các ngươi thật phiền chết đi được."
Đường Mạch bất động thanh sắc gợi lên khóe môi : "Tổng cộng mười khu."
Vương Tiểu Điềm héo héo gật đầu : "Đáp án chính xác, người chơi Đường Mạch được 1 điểm."
Ba người trở về : "........."
Còn chơi như vậy được à !!!
Ba người trở về nhìn về phía Đường Mạch, trong ánh mắt mang theo một tia hâm mộ và ghen ghét, chỉ có cô gái trẻ tuổi có chút nghi ngờ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Có Đường Mạch làm tiền lệ, Vương Tiểu Điềm còn chưa nói câu hỏi thứ hai, tay mọi người đều đặt trên nút đoạt quyền trả lời.
Lúc này Đường Mạch lại không hề khẩn trương, cậu bình tĩnh nhìn Vương Tiểu Điềm, chỉ cần đối phương mở miệng cậu sẽ nhấn nút đoạt quyền trả lời ngay lập tức, Cậu đã có 1 điểm, đang dẫn trước người khác, người khẩn trương phải là những người khác mới đúng.
Cô gái trẻ tuổi trộm đánh giá Đường Mạch, nhỏ giọng lẩm bẩm "Thật sự là trùng hợp sao ......"
Thật sự trùng hợp như vậy, trả lời sai không có trừng phạt, câu hỏi thứ nhất còn đơn giản như vậy, Đường Mạch liền lập tức trả lời được.
Không có người cho cô đáp án.
Rất nhanh, Vương Tiểu Điềm đọc ra câu hỏi thứ hai.
Cô lại còn chưa nói ra câu hỏi, đã có người nhấn đoạt quyền trả lời.
Lần này là thanh niên trẻ tuổi cướp được câu hỏi, Vương Tiểu Điềm oán giận nói thầm một câu "Sao đều không theo kịch bản gì hết", tiếp theo buồn bực đọc ra câu hỏi thứ hai : "Xin nghe câu hỏi ! Câu hỏi thứ hai, người chơi mà Hắc tháp thích nhất là ai ?"
Câu hỏi này quả thực chính là câu hỏi tặng điểm, người sống sót trên Trái Đất có lẽ còn hơi chần chừ.
Người trở về không cần nghĩ ngợi đã nói : "Mộ Hồi Tuyết."
Vương Tiểu Điềm thiếu hứng thú vỗ tay cho có : "Chúc mừng ngươi, trả lời đúng, được 1 điểm."
Thanh niên trẻ tuổi lộ ra biểu tình đắc ý.
Cứ như vậy, bảy người đều dốc sức đoạt quyền trả lời.
Liên tiếp tám câu hỏi qua đi, Trần San San và cô gái trẻ tuổi tốc độ phản ứng chậm nhất, không cướp được câu hỏi, 0 điểm.
thanh niên trẻ tuổi cướp được hai lần, nhưng chỉ trả lời đúng một lần, giống với Phó Văn Thanh được một điểm.
người đàn ông trung niên và Đường Mạch trả lời đúng hai câu hỏi, đạt được 2 điểm.
Phó Văn Đoạt trả đời đúng ba câu hỏi, đạt được 3 điểm.
Còn dư lại bốn câu hỏi.
Vương Tiểu Điềm đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên cô như phảng phất nghe thấy gì đó, kinh hô : "Ratings thấp như vậy ?!"
Mọi người sửng sốt, liền thấy Vương Tiểu Điềm đột nhiên nhảy từ trên xe ngựa xuống, nổi giận đùng đùng đi qua đi lại.
Đi được một lúc, cô chạy đến trước mặt bảy người chơi, hai tay chống nạnh : "Là do các ngươi ép ta, lũ con người khốn khiếp các ngươi ép ta ! Vương Tiểu Điềm ta chủ trì 《 Khai Tâm Vấn Đáp 》nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ratings lót đế ! Lũ con người xấu xí các ngươi, ta muốn tăng độ khó lên, ta muốn lấy ra câu hỏi áp dưới đáy hòm, tức chết ta !" thiếu nữ xinh đẹp dùng sức dậm dậm chân, mặt đất chấn động kịch liệt.
Ai cũng không nghĩ tới, cô bé lọ lem này nhìn qua mềm mềm mại mại như vậy cư nhiên cũng có thực lực cường đại.
Lúc này, một âm thanh bình tĩnh vang lên : "Kế tiếp nếu trả lời sai sẽ bị trừng phạt ?"
Vương Tiểu Điềm còn chưa phản ứng lại, mắt trừng trừng Trần San San : "Không có, đây là quy tắc trò chơi của Hắc tháp."
Trần San San ngữ khí bình tĩnh : "Oa, vậy ngươi cứ tăng độ khó lên đi." Dù sao cũng không chết được.
Vương Tiểu Điềm : "......"
Cô rốt cuộc là vì cái gì mà muốn mở cái phát sóng trực tiếp này !!!
Quả nhiên, bốn câu hỏi kế tiếp của Vương Tiểu Điềm độ khó tăng lên rất nhiều.
Bảy người thay phiên nhau trả lời, cuối cùng thế mà chỉ có một câu trả lời là đúng.
Cuối cùng, Phó Văn Đoạt 3 điểm, Đường Mạch, người đàn ông trung niên 2 điểm, Phó Văn Thanh, thanh niên trẻ tuổi, Trần San San 1 điểm, cô gái trẻ tuổi 0 điểm.
Vương Tiểu Điềm xách làn váy phẫn nộ chạy lên xe ngựa, cô kéo bức màn tức giận mắng : "Ta không bao giờ muốn đến gặp lũ khốn khiếp các ngươi nữa, các ngươi mau thông qua trò chơi này cho ta, cút ra khỏi phòng ta mau !"
ầm ầm ầm!
Xe ngựa bí đỏ lăn bánh ra khỏi phòng, cửa lớn phịch một tiếng đóng lại, chỉ để lại bảy người chơi trong phòng.
Phó Văn Thanh :"Thí nghiệm Darwin cứ kết thúc như vậy ? Vậy quả cầu của chúng ta đổi như thế nào ...."
Không để cho cậu bạn nhỏ hoang mang lâu, chỉ thấy quả cầu của bảy người chơi bay ra từ trong túi người chơi.
Bảy quả cầu lơ lửng trên không trung, tụ lại bên nhau.
Giây tiếp theo, quả cầu thay đổi phương hướng, thay đổi trình tự bay đến trước mặt những người chơi khác nhau một lần nữa, nhẹ nhàng hôn chụt một con số lên trên mặt người chơi.
Sau một cái hôn, con số trên mặt Phó Văn Đoạt biến thành 4, Đường Mạch và người đàn ông trung niên biến thành 3, Phó Văn Thanh và thanh niên trẻ tuổi biến thành 2, Trần San San và cô gái trẻ tuổi biến thành 1.
Đường Mạch duỗi tay bắt lấy quả cầu, cậu quay đầu nhìn về phía đồng đội của mình : "Trước tiên nhìn xem manh mối bên trong một chút ?"
Mọi người gật đầu : "Được."
Bốn người Đường Mạch trực tiếp vào phòng xem manh mối, ba người trở về cũng nhìn thoáng qua nhau, từng người đi về phòng.
Đường Mạch đóng cửa lại, cậu cũng không trực tiếp mở quả cầu ra, xem xét manh mối bên trong.
Cậu từ cái bàn trong phòng tìm thấy giấy bút, viết xuống mấy cái tên trên tờ giấy trắng, sau đó nối một đường kẽ giữa những cái tên này với nhau.
"Cầu của San San ở trong tay mình, Tiểu Thanh bắt được cầu của Hình Tư Kỳ, Phó Văn Đoạt bắt được cầu của Đỗ Đức ....."
Ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bảy cái tên này, sâu một lúc lâu, Đường Mạch lấy ra quả cầu, lạch cạch một tiếng mở ra.
Cậu lấy tấm card bên trong ra, lật ngược lại, đọc ra chữ viết bên trên : "Đường Mạch rốt cuộc đã trở thành người đàn ông đứng đầu trong chuỗi thức ăn ....." Hai mắt bỗng nhiên trợn to, Đường Mạch kinh ngạc nhìn chữ viết trên tấm card, cậu cẩn thận nhìn ba lần, hai mắt càng ngày càng sáng.
Năm phút sau, tiếng gõ cửa cộc cộc cộc vang lên.
Đường Mạch mở cửa, cô gái nhỏ tóc ngắn đứng ở ngoài cửa.
Trần San San ngẩng đầu nói : "Anh Đường Mạch, là manh mối quan trọng ?"
Đường Mạch gật gật đầu, cậu nâng tầm mắt, phát hiện Phó Văn Đoạt đã đứng giữa đại sảnh chờ cậu.
Rất nhanh, Trần San San lại gõ cửa phòng Phó Văn Thanh, mang em trai Phó ra ngoài.
Bốn người tìm một góc ẩn nấp, ba người trở về kia còn chưa ra ngoài.
Trần San San nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói : "Lúc này, bốn người chúng ta đã chiếm được toàn bộ cấp bậc của chuỗi thức ăn.
Lúc bảy quả cầu bay trên không trung, em quan sát được hai quả cầu.
Em hiện tại đang giữ quả cầu của anh Đường Mạch, anh ấy bắt được quả cầu của em."
Tố chất thân thể của Trần San San không được tăng trưởng nhiều, với thị lực của cô bé một lần chỉ có thể quan sát được hai quả cầu.
Phó Văn Đoạt bổ sung nói : "Tiểu Thanh bắt được quả cầu của cô gái kia."
Trần San San gật gật đầu : "Được.
Trừ Tiểu Thanh, chúng ta hiện tại có thể nói một chút manh mối của mình nhận được."
Không có nói chính xác manh mối của mình ra, nhưng có thể đề cập đôi chút một hai câu.
Manh mối của Trần San San rất đơn giản, không có quá nhiều giá trị.
Phó Văn Đoạt trầm ngâm một lát, anh thấp giọng nói : "Căn cứ vào manh mối của tôi, tôi hẳn thuộc về chuỗi thức ăn ba cấp bậc."
Trần San San lập tức viết lại manh mối này : "Cấp D, đồng thời là cấp C."
Đường Mạch nói : "Manh mối của tôi có chút quan trọng."
Mọi người xoát quay đầu, đồng thời nhìn về phía Đường Mạch.
Đường Mạch suy xét để tìm từ một chút, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó Văn Đoạt : ".....!Tôi không thuộc chuỗi thức ăn của anh."
Ánh mắt Phó Văn Đoạt dừng lại, lẳng lặng nhìn chăm chú Đường Mạch.
"Không thuộc về chuỗi thức ăn của anh ấy ?!" Trần San San cả kinh nói.
Ngòi bút của cô gái tóc ngắn dừng lại trên mặt vở, ngòi bút tròn tròn nhẹ nhàng ma sát mặt giấy, lưu lại từng dấu vết nhợt nhạt.
Ngay sau đó, Trần San San đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phó Văn Thanh, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng, ánh mắt lại cực kì nghiêm túc.
Cô bé từng câu từng chữ nói : "Tiểu Thanh, hiện tại chị có một vấn đề muốn hỏi em, em cần phải trả lời cẩn thận.
Lúc em trả lời nó, em hãy quên hoàn toàn chữ viết trên tấm manh mối kia đi, chỉ chuyên tâm trả lời câu hỏi của chị, vứt manh mối đó ra sau đầu."
Phó Văn Thanh ngồi thẳng thân thể : "Được, chị San San chị hỏi đi."
Trần San San : "Vấn đề của chị là ....."
Năm phút sau, Trần San San khép quyển sổ của mình lại, thở hắt ra.
"Cô bé lọ lem tham gia tiệc tối ba lần, chúng ta tổng cộng có ba buổi tối, nhưng thí nghiệm Darwin chỉ có hai lần.
Thí nghiệm Darwin tiếp theo chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta để đổi cầu.
Chỉ là trong thí nghiệm Darwin lần này, em có một chuyện muốn mọi người làm một chút."
Bốn người ghé sát vào, Trần San San hạ thấp thanh âm, nhỏ giọng nói : "Lần thứ hai của thí nghiệm Darwin, em phỏng đoán rằng câu hỏi sẽ khó hơn nhiều so với lần đầu tiên.
Cho nên thí nghiệm lần này ....."
Đường Mạch nghe Trần San San nói, nhẹ nhàng gật đầu.
Chờ cô bé nói xong toàn bộ, Phó Văn Thanh cẩn thận nhớ kĩ nhiệm vụ của mình.
Sau một lúc lau, cậu nhớ tới một chuyện, nói : "Chị San San nói lấy tính cách của cô bé lọ lem, thí nghiệm Darwin lần thứ hai này nhất định sẽ cố ý tăng độ khó của câu hỏi lên rất khó, làm cho chúng ta không thể trả lời, như vậy có thể tăng cái ratings kia của cô ta.
May mắn là trả lời sai cũng không trừ điểm hay có bất kì trừng phạt gì, bằng không chúng ta khẳng định xong đời liền." dừng một chút, cậu bạn nhỏ nghĩ đến : "A, anh Đường Mạch may mắn thật tốt, anh là người đầu tiên đoạt quyền trả lời, nếu có trừng phạt thì không ổn rồi.
May mắn câu hỏi cũng đơn giản, lại không có trừng lại .....!ách, sao các anh lại nhìn em như vậy ?"
Em trai Phó nuốt nước miếng một cái, đột nhiên cảm thấy ủy khuất cực kì.
"Từ từ em nói sai cái gì rồi sao, anh, anh Đường Mạch, chị San San, sao mọi người lại ...!lại nhìn ...." Nhìn em bằng ánh bắt trìu mến như vậy !
Phó Văn Đoạt trực tiếp liếc em trai ngốc nghếch nhà mình một cái, không nhìn nữa, nhìn xong liền tức cái lồng ngực.
Trần San San tính tình tốt hơn, kiên nhẫn giải thích : "Tiểu Thanh, anh Đường Mạch không phải chỉ nhấn nút đoạt quyền trả lời tùy tiện, nếu anh ấy không nhấn, chị và Phó thiếu tá cũng sẽ nhấn.
Chị hỏi em, em cảm thấy trong bảy người chơi, trình độ của bốn người chúng ta là cấp bậc nào ?"
Phó Văn Thanh theo bản năng nghĩ rằng bọn họ đương nhiên mạnh hơn ba người trở về kia, có anh trai cậu và Đường Mạch ở đây, sao có thể kém hơn so với ba người kia được, lại còn có thêm Trần San San nữa.
Nhưng cậu lại nghĩ chính mình hơi giống cục đá kéo chân sau ....!Cậu bạn nhỏ đánh giá đại khái bản thân một chút, dù cho có thêm mình, ba đồng đội của cậu cũng có quyền chủ động nhiều hơn chút.
"Chúng ta mạnh !"
Trần San San : "Đúng vậy, chúng ta mạnh hơn.
Tổng cộng chỉ có mười hai câu hỏi, lại có bảy vị trí.
Việc này chứng minh cho một vấn đề, ít nhất sẽ có hơn phân nửa câu hỏi chúng ta có thể trả lời được, nếu không giả sử có rất nhiều người 0 điểm, mấy vị trí sau đó làm sao mà chia ? Chẳng lẽ lại tiếp tục dựa theo may mắn, rút thăm tùy vào may mắn để phân chia cấp bậc ? Như vậy cái thí nghiệm Darwin này liền mất đi ý nghĩa, không bằng trực tiếp tiến thành một lần rút thăm nữa."
Đường Mạch bổ sung nói : "Thí nghiệm Darwin là thí nghiệm tiến hóa, cá lớn nuốt cá bé, là mấu chốt của tiến hóa."
Trần San San : "Đúng vậy.
Cái thí nghiệm này không có liên quan nhiều tới may mắn, chỉ xem trình độ cá nhân, bởi vì nó thúc đẩy người chơi tiến hóa.
Cho nên dù cho nó có trừng phạt, cũng không phải là trừng phạt trí mạng, nếu không vị trí sẽ không phân chia được.
Tiếp theo ...." Cô bé tóc ngắn nhìn về cậu bạn nhỏ vẻ mặt ngơ ngác, cười nói : "Tiểu Thanh, câu hỏi mà ngay cả bốn người chúng ta đều không trả lời được, em cảm thấy ba người trở về kia có thể trả lời được sao ? 80% xác suất, bọn họ trả lời không được.
Một điểm cho không, em có muốn hay không ?"
Phó Văn Thanh : "......."
Ngay lúc Phó Văn Thanh còn đang hoài nghi nhân sinh, chỉ nghe cách một tiếng, một cánh cửa phòng bị mở ra.
Cô gái trẻ tuổi nhìn thấy bốn người Đường Mạch đã tụ tập trong đại sảnh, đầu tiên là sửng sốt, biểu tình hơi đổi.
cô suy tư một lát, trược hết gọi hai khách lén qua sông khác (? Raw vậy đó mình không biết đâu), tiếp theo đi đến bên cạnh bốn người Đường Mạch.
Cô gái trẻ tuổi không hề do dự, trực tiếp mở miệng : "Chia sẻ manh mối sao ?"
Đường Mạch ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười : "Được."
Một giờ sau, khi Vương Tiểu Điềm ngồi xe ngựa bí đỏ trở lại phòng, cô nhảy xuống xe ngựa, câu đầu tiên đã nói : "Các ngươi làm ta cực kì xấu hổ ! Ta Vương Tiểu Điềm, người chủ trì kim bài của Vương Quốc Dưới Lòng Đất, lần đầu tiên ratings không đạt tới 1 ! Tất cả là do các ngươi hết, các ngươi chờ đó cho ta, lần này ta sẽ ra câu hỏi cực kì cực kì khó, khó chết các ngươi !"
Ba người trở về nghe được lời này sắc mặt khẽ biến, vẻ mặt bốn người Đường Mạch vẫn còn bình tĩnh.
Lời này giống y như đúc lời của Trần San San nói.
Vương Tiểu Điềm phẫn nộ hai tay chống nạnh, lần này cô cũng không mở phát sóng trực tiếp, cũng không gọi camera tới, mà trực tiếp nhảy lên đỉnh xe ngựa.
"Ta không muốn nói chuyện cùng lũ con người khốn khiếp các ngươi, cá ngươi mau kết thúc thí nghiệm, mau cút khỏi phòng ta nhanh lên.
Lũ các ngươi đều là con rệp, đều là rác rưởi, đều là tiểu tử thúi vô dụng ! Nghe đây, câu hỏi thứ nhất của ta ...."
"Buzz buzz !"
Thanh niên trẻ tuổi kích động ấn xuống nút đoạt quyền trả lời, Vương Tiểu Điềm sớm đã có chuẩn bị, khóe miệng hơi cong, lộ ra hai chiếc răng nanh : "Được nha, lần này ngươi cướp được, vậy ngươi nghe cho kĩ đây.
Vấn đề của ta là ....!Ai là người thông minh nhất Vương Quốc Dưới Lòng Đất ?"
Tươi cười của thanh niên trẻ tuổi khựng lại.
Vương Tiểu Điềm chợt bật cười, hung tợn nói : "Mau nói xem !"
Thanh niên trẻ tuổi do dự nửa ngày, rụt rè nói : "Vương Tiểu Điềm ?"
Nếu thật sự không biết đáp án, vuốt mông ngựa hẳn không sai.
Loại câu hỏi có tính chủ quan này thật sự không giống như sẽ có một đáp án tiêu chuẩn nào cả, thanh niên trẻ tuổi liền thử mạo hiểm.
Ai ngờ hắn vừa nói xong, Vương Tiểu Điềm nhếch miệng cười, dùng sức vỗ vỗ thân bí đỏ to lớn.
Bí đỏ to lớn đột nhiên mở miệng rộng, kề sát thanh niên trẻ tuổi phát ra một tiếng hét chói tai.
"A a a ......"
Âm thanh bén nhọn khó nghe, mọi người nhanh chóng che lại lỗ tai.
Thanh niên trẻ tuổi cảm giác được hình như mình đã bị ù tai, tiếng hét đột nhiên như vậy hắn cũng không kịp che tai lại.
Hắn dại ra ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Điềm trên nóc xe, miệng của thiếu nữ mỹ lệ lúc đóng lúc mở, chỉ là hắn không nghe thấy được, hình như đã bị làm cho điếc tai chỉ có thể nghe được từng tiếng ong ong.
Vương Tiểu Điềm hừ nói : "Đúng vậy, không có trừng phạt, ta cũng không đánh được các ngươi." Nói không chừng còn đánh không lại ....!"Chỉ là cục cưng xe ngựa bí đỏ của ta ợ hơi một cái, nó ăn no căng bụng, ợ một cái không phải rất bình thường sao, ta mới không phải là trừng phạt các ngươi nha.
Tiếp đi, tiếp tục đoạt quyền trả lời đi, trả lời sai cũng không có trừng phạt gì cho nên cứ tùy tiện đoạt nha, dù sao ratings thấp cũng không có liên quan tới các ngươi phải không.
Tiếp tục nào."
Người đàn ông trung niên nhịn không được tức giận nói : "Ngươi không dám trừng phạt,bởi vì quy tắc của Hắc tháp không cho phép trừng phạt."
Vương Tiểu Điềm : "Ta không có trừng phạt các ngươi nha, ta chỉ làm cho cục cưng bí đỏ của ta ợ một cái, thế thì làm sao!"
"Ngươi ......!"
Boss Hắc tháp tuy rằng đôi khi dễ bắt nạt, nhưng cũng không nên bắt nạt quá đáng.
Người đàn ông trung niên hòa toàn không rõ, vòng một của thí nghiệm Darwin Vương Tiểu Điềm vẫn còn tốt, cũng không nổi bão, như thế nào lần này tức giận như vậy.
Rõ ràng ở vòng một Đường Mạch còn làm cho cô ta tức giận nhiều hơn nữa, cô ta vậy mà không hướng Đường Mạch phát hỏa, chỉ là lần xui xẻo này cũng không phải hắn, là thanh niên trẻ tuổi kia.
Năng lực khôi phục thân thể của thanh niên trẻ tuổi cũng rất mạnh, chứng ù tai chậm rãi biến mất.
Chỉ là hắn khổ không nói nên lời, chỉ có thể nuốt cái nồi này xuống bụng.
Hiện tại bọn họ chơi trò chơi của cô bé lọ lem, Vương Tiểu Điềm dù cho có muốn bắt nạt họ, bọn họ cũng không nói được gì.
Vương Tiểu Điềm thấy mọi người không lên tiếng, chậc một tiếng : "Đoạt quyền trả lời đi, chẳng lẽ đáp án này bảy người các ngươi đều không biết ? Lũ ngu ngốc ....."
"Buzz buzz!"
Vương Tiểu Điềm quay đầu nhìn về phía đối phương.
Phó Văn Đoạt : "Schrodinger."
Ánh mắt Vương Tiểu Điềm dừng lại, giây tiếp theo cô bực tức hừ một tiếng : "Chúc mừng ngươi trả lời chính xác, được 1 điểm.
Câu hỏi thứ hai ......"
Có chuyện này phát sinh, mọi người không hề đoạt quyền trả lời tùy tiện nữa.
Ai cũng không biết được cô bé lọ lem tiếp theo sẽ dùng thủ đoạn gì để trừng phạt người chơi, loại trừng phạt nhỏ này còn tốt, chỉ hơi bị ù tai.
Vạn nhất cô ta có thủ đoạn gì đặc thù, một trừng phạt khủng bố ở trong phạm vi Hắc tháp cho phép thực thi, vậy mất nhiều hơn được.
Hơn nữa các người chơi cũng dần dần phát hiện, thí nghiệm Darwin lần này câu hỏi khó hơn vòng một rất nhiều.
Dù cho đoạt quyền trả lời cũng không nhất định sẽ có xác suất cao trả lời đúng, cho nên mọi người không liều mạng để đoạt câu hỏi như vậy.
Vương Tiểu Điềm tức giận nói : "Câu hỏi thứ mười ....!Hừ, các ngươi tốt nhất đừng rơi vào tay ta.
Lần 《 Khai Tâm Vấn Đáp 》vừa rồi chỉ là phần ngoại cảnh đặc biệt, 《 Khai Tâm Vấn Đáp 》chân chính sẽ có trừng phạt.
Cái trừng phạt kia có bao nhiêu khủng bố .......!Các ngươi hỏi Phó Văn Đoạt một chút, hắn biết, hắn chính là thiếu chút nữa đã chết trong trò chơi đó."
Thanh niên trẻ tuổi nhìn Phó Văn Đoạt, cả kinh nói : "Thì ra ngươi sớm đã có kinh nghiệm!"
Phó Văn Đoạt hai tay đút túi, không trả lời.
Vương Tiểu Điềm cũng không tức giận, làm cái mặt quỷ vơi Phó Văn Đoạt xong lại tiếp tục nói câu hỏi của mình : "Câu hỏi thứ mười, trong bảy người chơi ở đây, Vương Tiểu Điềm muốn ăn ai nhất .....!A ? câu hỏi của Hắc tháp này còn có liên quan tới ta ?" Vương Tiểu Điềm ngẩn ngơ, le lưỡi : "Thì là còn có thể như vậy nha ....!Hắc hắc, Vương Tiểu Điềm muốn ăn ai nhất ? câu hỏi này rất đơn giản."
"Buzz buzz !"
Bảy người chơi đồng loạt ấn nút đoạt quyền trả lời, Vương Tiểu Điềm nhìn cái đèn trước mặt mỗi người chơi một chút, cuối cùng nhìn về phía Đường Mạch."Ngươi trả lời."
Đường Mạch thu hồi tay, yên lặng nhìn Vương Tiểu Điềm : "Trước khi nói ra đáp án ta muốn hỏi một vấn đề, ngươi có thể trả lời không ?"
Vương Tiểu Điềm nheo hai mắt đánh giá Đường Mạch : "Tại sao ta phải trả lời ngươi."
Đường Mạch buông tay : "Tùy ngươi, ta chỉ muốn hỏi một vấn đề.
Ngươi đã từng nói qua, thí nghiệm Darwin chỉ thay đổi vị trí của mỗi người chơi, không thay đổi chuỗi thức ăn?"
Vương Tiểu Điềm nghi ngờ nhìn Đường Mạch, cô nghĩ nghĩ, vấn đề này hình như cũng không có bẫy rập gì, cũng là quy tắc Hắc tháp yêu cầu cô nói cho người chơi.
"đúng vậy, thí nghiệm Darwin chỉ thay đổi vị trí của các ngươi trong chuỗi thức ăn, không thay đổi chuỗi thức ăn nguyên bản."
Phó Văn Thanh nhỏ giọng nói thầm : "Làm gì có thay đổi vị trí.
Nếu phản ứng chậm, đoạt không được câu hỏi, vốn dĩ không thể nào đổi được, chỉ có thể vĩnh viễn ở tầng thấp nhất."
Nghe xong lời này, cô gái trẻ tuổi ánh mắt vừa động, nhìn về phía Phó Văn Thanh.
Cậu bé nói lời này không sai.
Cho dù câu hỏi lần này có chút khó khăn, mọi người sẽ không liều mạng để đoạt quyền trả lời, nhưng cô gái trẻ tuổi, Trần San San và thanh niên trẻ tuổi vẫn không trả lời được một câu hỏi nào.
Thanh niên trẻ tuổi là do trả lời sai, còn hai cô gái còn lại căn bản không cướp được quyền trả lời.
Sau Địa cầu online tố chất thân thể mỗi người chơi đều được tăng lên, cô gái trẻ tuổi bởi vì dị năng đặc thù, năng lực phản ứng của bản thân không được đề cao nhiều lắm, cho nên cô không đoạt lại người khác.
Dựa theo tình huống này, xác suất các cô sẽ tiếp tục ở cấp bậc thấp nhất cực cao.
Cô gái trẻ tuổi sắc mặt trầm xuống, không hé răng.
"Những câu hỏi phía sau sẽ càng khó hơn sao ?" Trần San San đột nhiên hỏi.
Vương Tiểu Điềm : "Làm gì, ngươi còn muốn khó hơn à ?"
Trần San San gật gật đầu "Nếu không khó hơn, ta rất khó để đoạt quyền trả lời.
Hơn nữa ta muốn biết, trong vòng một của thí nghiệm Darwin, ta, Tiểu Thanh, còn có anh ta," cô bé chỉ chỉ thanh niên trẻ tuổi, "ba người chúng ta đều là một điểm, chỉ là bọn họ là cấp B, ta là cấp A.
Tại sao ? rút thăm ngẫu nhiên sao ?"
Vương Tiểu Điềm : "Đương nhiên không phải dựa trên may mắn, thí nghiệm Darwin không có liên quan tới may mắn.
Ai bảo ngươi tiến hóa sau, ngươi đương nhiên phải xếp sau họ."
Trần San San : "Nói cách khác, hiện tại chúng ta còn có ba người là 0 điểm, ta, Đỗ Đức, Hình Tư Kỳ, chính là ba người 0 điểm.
Tiếp theo còn ba câu hỏi nữa, trong chúng ta nếu có người trả lời đúng, dựa theo trình tự trước sau có thể xếp hạng được, nhưng nếu cả ba người đều không trả lời chính xác thì sao ?"
Vương Tiểu Điềm nhếch môi, lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu : "Vậy thì dựa theo điểm của vòng một thí nghiệm Darwin nha."
Trần San San gật đầu tỏ ý hiểu rõ.
Thật đúng là công bằng, chỉ dựa vào thực lực, tuyệt đối không dựa trên may mắn.
Phó Văn Thanh nói : "Đây là một lần cơ hội cuối cùng để đổi vị trí, chị San San chị phải cố lên, nếu không chị phải xếp tiếp ở vị trí cuối cùng mất." Cậu bạn nhỏ thò đầu lại gần, "Em vòng này vẫn tiếp tục 1 điểm, có khả năng sẽ ở tiếp cấp B, vẫn ở vị trí cũ.
Chị San San, em không có manh mối gì về chuỗi thức ăn cả, chỉ là chị yên tâm, em nhất định sẽ không ăn chị.
Chị là cấp A, em là cấp B, nếu thật sự đường cùng em sẽ ăn chị ta, nếu em ăn sai chị vẫn còn sống, chị vẫn còn cơ hội."
Cô gái trẻ tuổi xoát ngẩng đầu, nhìn Phó Văn Thanh.
Cậu bạn nhỏ bị giật mình khiếp sợ : "Chị, chị nhìn tôi làm gì ....."
Cô gái trẻ tuổi yên lặng nhìn Phó Văn Thanh, sau một lúc lâu, cô ta cười lạnh một tiếng : "người sống sót trên Địa Cầu các cậu, tình cảm đồng đội vẫn còn khá tốt."
Phó Văn Thanh đúng lý hợp tình : "Tôi và chị San San là đồng đội, tôi không đối xử tốt với chị ấy, chẳng lẽ đi đối xử tốt với chị à."
"Cầu của cậu lúc trước là cầu của tôi, cầu của cô ta lúc trước là cầu của cậu.
Cô ta thuộc về chuỗi thức ăn của cậu, cậu ăn cô ta khẳng định không hề sai.
Cậu là đồ ngu à ?"
Âm thanh Đường Mạch vang lên : "Nhưng lúc trước cô cũng không khẳng định trăm phần trăm cậu ấy nằm trong chuỗi thức ăn của cô, chỉ là xác suất rất cao mà thôi."
Cô gái trẻ tuổi cười : "Nếu Phó Văn Đoạt không cầm đao kề cổ tôi, tôi đã sớm ăn sạch sẽ cầu của người bạn nhỏ kia rồi.
Cậu ta sẽ còn sống đến tận bây giờ ?"
Mặt Phó Văn Thanh nghẹn đến đỏ bừng, giây tiếp theo cậu nhìn cô gái trẻ tuổi : "Tôi sẽ không ăn chị San San, tôi chỉ ăn chị."
Cô gái trẻ tuổi nhìn bộ dạng phẫn nộ của người bạn nhỏ, cô quay đầu sang một bên, không sao cả nói : "Tùy cậu."
Trần San San hai mắt sáng ngời.
Đường Mạch nhếch lên khóe miệng, cậu ngẩng đầu một cái phạt hiện Phó Văn Đoạt đang nhìn mình.
Hai người ăn ý làm một cái khẩu hình : Good job.
Vương Tiểu Điềm hướng Đường Mạch cao giọng nói : "Ê.
Ngươi rốt cuộc có trả lời hay không.
Nhanh trả lời câu hỏi !"
Đường Mạch : "Vương Tiểu Điềm muốn ăn nhất là Phó Văn Đoạt."
Vương Tiểu Điềm liếm liếm môi, lén lút nhìn Phó Văn Đoạt một cái : "Hắc hắc, trả lời chính xác.
Câu hỏi thứ mười một ....."
Quả nhiên giống với suy đoán của Trần San San, mười hai câu hỏi kết thúc, cô bé, cô gái trẻ tuổi, thanh niên trẻ tuổi,toàn bộ đều không nhận được điểm.
Vương Tiểu Điềm sờ sờ cằm : "con người ngu xuẩn." Tiếp theo không tính để ý tới bọn họ nữa, trực tiếp nhảy vào xe ngựa chuẩn bị lại đi tham gia vũ hội của mình.
Nhưng ngay lúc cô sắp bước vào trong xe ngựa, một giọng nam vang lên : "Chúng ta phải đợi ngươi đi rồi, mới có thể đổi cầu của mình sao ?"
Vương Tiểu Điềm dừng lại bước chân, nhìn về phía Đường Mạch : "Tùy tiện đi, hiện tại các ngươi có thể đổi quả cầu." Nói xong, Vương Tiểu Điềm không nghĩ quá nhiều, cô vỗ vỗ tay, Đường Mạch liền cảm nhận được túi mình động đậy, một quả cầu nhỏ vèo một tiếng bay ra.
Nhưng trong nháy mắt đó, một bàn tay đột nhiên chặn đứng quả cầu này lại.
"Các ngươi làm gì ?" Vương Tiểu Điềm kinh ngạc nhìn Đường Mạch, lại nhìn sang Phó Văn Đoạt,Phó Văn Thanh và Trần San San.
Ba người trở về kia cũng kinh ngạc nhìn bốn người Đường Mạch, rất nhanh, ánh mắt bọn họ trở nên cảnh giác.
Đường Mạch chặt chẽ bắt lấy quả cầu nhỏ đang không ngừng nhảy lên, cậu sờ sờ con số mặt trên, cười nói : "Nếu ta không đoán sai, quả cầu trước mắt vẫn thuộc về ta, ta vẫn là cấp C?"
Trong thí nghiệm Darwin vừa rồi Đường Mạch điểm cao nhất, lần này hẳn phải là cấp D.
Vương Tiểu Điềm không hiểu ý Đường Mạch : "Đúng vậy, quả cầu của ngươi không đổi, đương nhiên là cấp C."
Đường Mạch : "Nói cách khác, bốn người chúng ta, đều là vị trí vừa rồi, cấp bậc vừa rồi ?"
"Đúng vậy." Vương Tiểu Điềm : "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì ?"
Đường Mạch chậm rãi ngẩng đầu, ngữ khí bình tĩnh : "Người chơi tìm ra chuỗi thức ăn hoàn chỉnh thuộc về mình, có thể thắng.
Quy tắc này là phải nói ra chuỗi thức ăn trước mặt mọi người sao, hay vẫn có thể nói nhỏ cho ngươi ?"
Vương Tiểu Điềm : "Tùy ngươi, có thể nói nhỏ cho ta ...." Âm thanh đột nhiên im bặt, Vương Tiểu Điềm trừng lớn mắt : "Ngươi vừa nói cái gì ?"
"Cậu ấy vừa nói ...."
Giọng nam trầm thấp từ tính vang lên, Phó Văn Đoạt đứng sau Đường Mạch, anh cúi người cằm hơi hơi tới gần bả vai của Đường Mạch.
Tư thế này thoạt nhìn như là Đường Mạch là người đang nói chuyện, cũng không cảm thấy động tác thân mật bỡn cợt, mọi người cũng không hề thấy có gì không đúng.
Hô hấp ấm áp phun bên tai Đường Mạch, Đường Mạch nhướng mày.
Phó Văn Đoạt cười nhẹ nói : "Cậu ấy nói, chúng ta quyết định .....!hiện tại thông qua."
????◌۫????????????????????????????????????????????????????
Tác giả có người muốn nói :
Lão Phó : Gần như vậy cảm giác như có thể ngửi thấy mùi hương trên người Đường Đường.
Đường Đường: A, tôi nhớ rõ ràng buổi tối hôm nào đó lúc tôi đang ngủ không cẩn thận gối đầu lên vai người nào đó, sau đó người kia.....!mặt không biểu tình đẩy đầu tôi ra.
Lão Phó : .............
Trai thẳng bị mắng vốn =))))))))))))
????◌۫????????????????????????????????????????????????????
Lời editor : chương sau sẽ được giải đáp tất cả.
Hiện tại mời các bạn đọc iu dấu động não thử cách qua vòng của game này nha =)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...