Tên chương : 混蛋, 你还在等什么!
(Tên chết tiệt này, ngươi còn chờ gì nữa ! )
Editor : Mia
⋆︒⠄ ⦁ ◌⠁⋆︒⠄ ⦁ ◌ ⋆︒⠄ ⦁ ◌⠁⋆︒⠄
Trong hành lang sắt thép tối tăm, Phó Văn Đoạt cầm đèn pin đi trước, Đường Mạch đi theo sau anh.
Năm người chơi xuất phát từ đầu một cầu thang khác, trước tiên tìm kiếm tầng hai.
Họ bước nhanh chóng, rất nhanh đã tìm thấy cánh cửa đầu tiên.
Đã biết phương pháp thông qua, Lý Diệu cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Phó Văn Đoạt lại cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn chốt tay làm bằng sắt thép.
Ngay sau đó, anh vung tay phải một cái, biến thành vũ khí tam giác sắc bén lạnh như băng, tay trái đột nhiên ấn chốt cửa.
Trong phút chốc, ngọn lửa nóng rực từ cánh cửa phun ra, Lý Diệu sợ hãi một tiếng: "Đây là cái gì!" vội vàng tránh ra.
Phó Văn Đoạt phất tay đem ngọn lửa đánh mất, nhiệt độ ngọn lửa kia cực cao, hiện ra màu trắng ngà khủng bố.
Đường Mạch ánh mắt lạnh lùng, nhìn vào bên trong cửa, liền nhìn thấy một cái cốc giữ nhiệt hình dáng to lớn vặn vẹo đứng sừng sững bên trong phòng.
Nó di chuyển trái phải, một ngọn lại một ngọn lửa không ngừng phun ra từ miệng nó, hướng bên ngoài phóng tới.
Đường Mạch lập tức nói: "Đóng cửa lại!"
Phó Văn Đoạt vươn tay định đóng cửa lại, nhưng một ngọn lửa phun tới bên này, anh không thể không né tránh.
Đường Mạch xoay người tránh hai ngọn lửa, một tay chống đất, một tay kéo Cây Dù Nhỏ ra, đưa cây dù về phía trước, cố gắng đóng chốt cửa lại.
Đúng lúc này, cốc giữ nhiệt trong phòng phát ra tiếng vo ve, dừng lại nửa giây, sau đó phun ra một tầng ngọn lửa màu trắng như thác nước với tốc độ nhanh hơn.
Vào lúc này, khi lửa sắp cháy sang đến cánh cửa, vào giây cuối cùng, Đường Mạch câu lấy chốt cửa bằng Cây Dù Nhỏ, đóng sập cửa lại.
Mọi người toàn bộ nhẹ nhàng thở ra, bình phục hô hấp.
Tất cả điều này xảy ra chỉ trong ba giây, ngọn lửa đáng sợ này vẫn đang cháy trên da của người chơi, tạo ra tiếng xèo xèo.
Bàn tay phải của Phó Văn Đoạt trở lại hình dạng ban đầu, mu bàn tay bị cháy đen.
Nước da của anh ta vẫn không thay đổi, anh ta lấy một con dao găm, cắt bỏ phần da bị cháy.
Khi nhìn thấy điều này, sắc mặt của Lý Diệu và những người khác thay đổi, họ nhanh chóng phát hiện ra rằng phần da đã bị bỏng và vết thương của họ vẫn đang không ngừng mở rộng.
Hai người chơi nữ cắn nhẹ môi, đồng thời cắt đi phần da bị ngọn lửa đốt cháy.
Lý Diệu hỏi: "Vừa rồi là cái gì? Căn bản lúc trước chúng ta đi qua không có gì trong phòng này.
Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện một cái cốc giữ nhiệt kỳ lạ, hay là do tôi đã nhớ nhầm?"
Triệu Hiểu Phỉ nhớ tới lượt thứ nhất của trò chơi, hồi tưởng cảnh tượng chính mình bị bắt cắt rớt mấy khối thịt, cô cắn chặt hàm răng, dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt này.
"Cô không có nhớ lầm." Khi ngọn lửa đột nhiên phun ra, không biết có phải trùng hợp hay không, Phó Văn Đoạt vừa lúc che ở trước mặt Đường Mạch.
Đường Mạch chỉ bị đốt trơ trọi một nhúm tóc.
Anh cắt một ít tóc, nói: "Phòng này xác thật không có cái gì cả.
Thậm chí có thể nói, phòng này căn bản không phải ở vị trí này."
Mọi người cả kinh.
Đường Mạch lấy ra tấm bản đồ của Phó Văn Đoạt: "Vừa rồi chúng ta đi lên cầu thang, đi 5m liền nhìn thấy cửa này.
Nhưng theo bản đồ, cửa phòng hẳn là cách cầu thang trái phải 8m." Đường Mạch nhìn Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt gật đầu: "Xác thật là 8m."
Triệu Hiểu Phỉ lập tức nghĩ: "từ từ, ý của anh là vị trí những căn phòng sẽ thay đổi?"
Đường Mạch: "Không chỉ vị trí của căn phòng thay đổi, mà đồ vật trong đó cũng thay đổi.
Cho nên mới nói, đây chính là Lâu đài sắt thép của Schrodinger."
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn trần nhà tối đen như mực.
Ngay từ khi người quản gia trung niên đưa Schrodinger ra khỏi bếp qua ống dẫn hình tròn, Đường Mạch đã mơ hồ nhận ra rằng pháo đài thép này hoàn toàn là đồ vật của Schrodinger.
Con mèo đen nhỏ có quyền kiểm soát tuyệt đối trong pháo đài.
"Schrodinger là một nhà phát minh vĩ đại." giọng nam khàn khàn vang lên, Đường Mạch quay đầu lại, nhìn Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt nhìn anh nói: "Đây là lâu đài của nó.
Nó có thể thay đổi hoàn toàn bố cục của căn phòng và thay đổi đồ vật bên trong căn phòng.
Tuy nhiên, lúc chúng ta chơi lượt thứ hai, nó cũng không thay đổi vị trí phòng của Đồng hồ chân lý.
Thời điểm lên lầu tôi nhìn thoáng qua, nó cũng không thay đổi vị trí những cửa phòng khác." Dừng một chút, Phó Văn Đoạt nói: "Chỉ có lượt thứ ba, nó thay đổi."
Đường Mạch mỉm cười, hiểu ý Phó Văn Đoạt: "Đúng vậy, chỉ có lượt thứ ba thay đổi, vì cái gì đây ?"
Phó Văn Đoạt gợi lên khóe môi: "Tôi cũng muốn biết, vì cái gì chỉ ở lượt thứ ba nó mới làm ra hành động thay đổi, còn ở ngay trong một căn phòng vốn không có một phát minh nào, đặt trong phòng một cái phát minh nguy hiểm cực độ."
Hai người kẻ xướng người hoạ, ăn ý đến cực điểm.
Lý Diệu hoàn toàn không rõ Phó Văn Đoạt cùng Đường Mạch ấp ủ âm mưu gì, cô đang chuẩn bị hỏi rõ ràng, Đường Mạch đã đưa ra đáp án, hắn cố ý kéo dài âm điệu, cười nói: "Có lẽ là bởi vì chột dạ nha ~ ?"
"Ta, ta mới không có chột dạ! Ngươi mới chột dạ! cả nhà ngươi đều chột dạ! toàn bộ Hắc Tháp mới chột dạ!!!" tiếng rống giận ngọt ngọt mềm mềm ở hành lang sắt thép chợt vang lên, thanh âm này dọa hai người chơi nữ nhảy dựng, hai người lại nghĩ, bỗng nhiên hiểu ý đồ của đoạn đối thoại giữa Đường Mạch và Phó Văn Đoạt vừa rồi kia.
Đường Mạch vô tội mà chớp chớp mắt: "Chỉ là suy đoán mà thôi, Ngài Schrodinger vĩ đại, không cần kích động như vậy."
Vừa nói ra lời này, mèo đen nhỏ càng tức giận.
Giọng nói mềm mại của nó không ngừng chửi bới Đường Mạch, thỉnh thoảng lại chửi vài câu Đồng hồ chân lý đáng chết.
Cho đến khi mèo đen nhỏ lại mắng Đường Mạch một câu là con người xấu xí vô sỉ, Phó Văn Đoạt nhàn nhạt mà nói một câu "Ngươi như vậy càng giống có tật giật mình", giọng nói của Schrodinger đột nhiên dừng lại.
Năm giây sau, con mèo đen nhỏ càng tức giận: "Các ngươi lũ con người vô sỉ !!!!"
Lúc này, ngay cả Lý Diệu cũng hiểu rằng họ thực sự đã tìm ra phương pháp đúng đắn thông qua trò chơi.
Schrodinger có thể tùy ý thay đổi vị trí của căn phòng và thay đổi đồ vật để phóng trong căn phòng.
Nhưng không thể thay đổi hành lang.
Đây là phương pháp thông qua Hắc tháp đưa ra, nó không thể thay đổi được.
Nhưng nó có thể đặt nhiều phát minh thất bại nguy hiểm bỏ vào trong phòng, năm người Đường Mạch phải tìm tất cả các phòng mới có thể thắng được trò chơi, chỉ cần ở trong phòng nào đó bọn họ chết, cũng coi như là trò chơi thất bại.
Nghĩ vậy, sắc mặt Lý Diệu càng thêm khó coi.
Năm người cẩn thận tìm phòng bên cạnh, Phó Văn Đoạt mở cửa trước, Đường Mạch đột nhiên mở miệng: "Thay phiên mở cửa đi."
Mọi người đều quay đầu nhìn anh.
Đường Mạch mặt không chút thay đổi: "Nếu có 108 phòng, đều do anh ấy mở cửa, thật không công bằng."
Lý Diệu da đầu tê dại.
Cô cũng cảm thấy không công bằng, lúc trước không ai hỏi nên cô cũng giả vờ như không biết.
Nhưng hiện tại mọi người đã biết phương pháp thông qua, chắc chắn Schrodinger sẽ để thêm nhiều thứ nguy hiểm hơn trong phòng, thực lực của cô rất yếu, cô thực sự không muốn mở cửa.
Nhưng những gì Đường Mạch nói không sai ...
Hai người chơi nữ có chút xấu hổ, lúc này một giọng nói tươi cười vang lên: "làm sao có thể để nữ sĩ làm chuyện như thế này được?"
Đường Mạch nhìn vẻ mặt ý cười Grea: "Cho nên làm sao bây giờ?"
Tươi cười trên mặt Grea hơi dừng lại, hắn ánh mắt sâu thẳm nhìn Đường Mạch.
Một lát sau, hỏi ngược lại: "......*thân sĩ đại lao?"
*Thân sĩ : (Từ cũ) người có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ
Đại lao : Thay cho sự mệt nhọc của người khác.
Đường Mạch nhanh chóng nói: "Vậy anh đến đây mở cửa đi."
Người căn bản không có cơ hội đổi ý - Grea: "......"
Lần đầu tiên Lý Diệu và Triệu Hiểu cảm thấy con người kỳ kỳ quái quái này phi thường thuận mắt.
Schrodinger cũng không có thật sự phát rồ đến nỗi ở trong mỗi phòng đều đặt phát minh thất bại nguy hiểm, Đường Mạch, Phó Văn Đoạt cùng Grea thay phiên tiến lên mở cửa.
Bởi vì số lần mở cửa của Grea nhiều nhất, cơ hội anh ta gặp được nguy hiểm phát minh cũng nhiều nhất.
Nhưng thường thường trong nháy mắt, anh ta liền trở tay kéo đoản trượng, câu lấy chốt cửa đóng cửa lại.
Đường Mạch yên lặng nhìn Grea và đoản trượng của anh ta, mày hơi hơi nhăn lại.
"My lady?"
Đường Mạch ngẩng đầu liếc nhìn Grea, anh bật đèn pin, xoay người đi về phòng tiếp theo.
Một giờ sau, người chơi đã tìm kiếm xong tầng hai, thông qua cầu thang xuống tầng một.
Bọn họ đã tìm 71 cái phòng.
Số phòng bọn họ tìm được càng ngày càng nhiều, âm thanh Schrodinger mắng cũng càng ngày càng thường xuyên.
Một lần nguy hiểm nhất, Đường Mạch vừa mở cửa phòng, ánh sáng trắng chói mắt lập tức bao trùm năm người.
Đường Mạch hoàn hồn, kinh ngạc phát hiện thân thể hoàn toàn bất động, chỉ có thể cử động đôi mắt.
Hạn chế này so với thế giới chân lý còn lớn hơn nữa !
từng cái phát minh khủng bố mà thần bí của Schrodinger xuất hiện ở trước mặt người chơi, thậm chí Đường Mạch còn phát hiện một cái đồng hồ quả quýt quen thuộc ở giữa phòng.
Anh bất động thanh sắc mà đi lên trước quan sát đồng hồ quả quýt này, cuối cùng rời khỏi phòng.
Cánh cửa tiếp theo ở hành lang đối diện, đến phiên Grea mở cửa, anh ta chống đoản trượng đi qua.
Đoản trượng va chạm mặt đất, phát ra tiếng lộc cộc có tiết tấu.
Đường Mạch lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ quả quýt nhỏ nhắn tinh xảo, nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cất lại.
động tác của anh rất nhanh, ba người Grea cũng chưa chú ý tới.
Phó Văn Đoạt và Đường Mạch đứng ở cuối đội ngũ, tầm mắt hai người nhìn nhau.
Đường Mạch khẽ lắc đầu, Phó Văn Đoạt nhíu mày.
Khi người chơi tìm thấy căn phòng thứ 107, giọng nói của chú mèo đen nhỏ bỗng im bặt.
Đường Mạch chỉa đèn pin nhắm ngay cầu thang cuối cùng, từng bước đi lên.
Vừa bước lên bậc thang đầu tiên, tiếng reo hò của mèo đen nhỏ đã vang lên: "Hahaha, các ngươi nghĩ mình đã thắng thật à?"
Bước chân của Đường Mạch đột nhiên dừng lại.
Schrodinger điên cuồng mà nở nụ cười, nó đắc ý mà nói: "Các ngươi đã thua.
Ngươi cho rằng Ngài Schrodinger vĩ đại thật sự sẽ bị những con người ngu xuẩn như các ngươi bắt được nhược điểm? Nhân loại, ngươi thật sự quá ngây thơ rồi! Các ngươi đi lên cái cầu thang này liền thua, nhanh lên đi lên đi, nhanh lên, ta gấp không chờ nổi mà muốn biến các ngươi làm thành đồ vật của ta!"
"Meo meo ~" Giọng của người đàn ông trung niên đi theo Schrodinger nhẹ nhàng phát ra sau.
Triệu Hiểu Phỉ cùng Lý Diệu nghe được lời này, sắc mặt hoài nghi, do dự.
Phó Văn Đoạt nhưng không có gì biểu tình, đôi tay cắm ở trong túi, thần sắc bình tĩnh.
Biểu tình của Grea mười phần xuất sắc, hắn dùng thần sắc kỳ quái nhìn nhìn trần nhà, lại nhìn nhìn cầu thang dưới chân.
Cuối cùng hắn nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, dùng đoản trượng đánh mặt đất, phảng phất như vậy liền có thể đánh mất âm thanh của Schrodinger.
Đường Mạch giơ đèn pin lên: "Đi thôi."
Schrodinger: "......"
Thế nhưng không có một chút phản ứng là sao!
"Đứng lại! Nhân loại, các ngươi thật sự sẽ thua, chỉ cần đi lên tới, các ngươi liền tiến vào bẫy rập của ta và đồng hồ giả!"
Đường Mạch đi lên một bậc cầu thang, làm ra thêm một cái dấu chân.
"Các ngươi thua, ta sẽ biến các ngươi thành cái bồn cầu thúi đưa cho ông già Noel, ta thật sự sẽ đưa đó !"
Đường Mạch đi liền mấy bậc, năm người đi đến giữa cầu thang.
"Hahaha, mau tới đây.
Ta nóng lòng muốn thấy các ngươi biến thành cái bồn cầu thúi ..."
Đường Mạch đi một bước tới đỉnh cao nhất của cầu thang.
Khi anh bước một bước cuối cùng, đến tầng hai, Đường Mạch cẩn thận mà tìm kiếm trong chốc lát, rốt cuộc ở mặt bên cầu thang phát hiện một cái cửa siêu nhỏ.
Cái cửa này chỉ cao có nửa mét, còn ít hơn nửa mét, Đường Mạch cúi xuống thân thể, một tay kéo chốt cửa.
"Các ngươi là lũ con người đáng giận !!!"
"Cách ——"
Cửa phòng được mở ra.
Ánh sáng mong manh của đèn pin từ ngoài phòng chiếu vào, chiếu sáng cả căn phòng, chiếu sáng một người đàn ông và một con mèo.
Quản gia trung niên cao lớn bưng chén thức ăn cho mèo bốc mùi hôi thối, vui vẻ ngồi xổm trong góc liếʍ ɭáρ.
con mèo đen nhỏ nép mình ở giữa phòng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng năm người với đôi mắt to màu xanh lục.
Đôi mắt xanh biếc như nước nguồn trong suốt, long lanh ánh nước, nhưng lại có vẻ tức giận muốn khóc.
Đang ở lúc này, giọng nói trẻ con thanh thúy của Hắc tháp vang lên ——
"Leng keng! Lượt thứ ba trò chơi kết thúc, chúc mừng người chơi tìm được Schrodinger, thuận lợi thông qua nhiệm vụ chủ tuyến 'Trò chơi trốn tìm của Schrodinger'."
Ngoài cánh cửa nho nhỏ, năm người chơi cong eo, nhìn mèo đen nhỏ trong phòng.
Mèo đen nhỏ ngồi ngay ngắn trên mặt đất, vừa tức vừa bực.
Âm thanh nhắc nhở của Hắc tháp rơi xuống, Grea nghĩ nghĩ, đánh vỡ yên lặng, cười nói: "Tìm được ngươi rồi nha, ngài Schrodinger vĩ đại."
Ai ngờ trong giây tiếp theo, một âm thanh mềm mại bén nhọn rít gào nói : "Tên chết tiệt này, ngươi còn đang đợi cái gì, mau hành động đi !!"
Giọng nói rơi xuống đất, mọi người toàn bộ sửng sốt.
Cùng lúc đó, một bóng dáng màu đen vèo một tiếng phá vỡ không khí, đứng ở ngay cầu thang phía dưới Đường Mạch.
Đường Mạch phản ứng cực nhanh mà nghiêng người tránh đi, nhưng hắc ảnh xoay một đường cong, trên mặt Đường Mạch vẽ ra một vết cào.
Máu tươi nháy mắt chảy xuống.
Nửa tháng trước, đại thảo nguyên tinh linh bị lửa lớn đốt thành một mảng đen.
Đất bị cháy đen phủ kín tầm nhìn lan ra đến tận đường chân trời, cho dù qua một ngày, nơi bị lửa lớn đốt cũng không có dấu hiệu giảm bớt.
rất nhiều động vật nhỏ từ mặt đất khô ráo bò ra, một bên số khổ mà oán giận khóc thút thít, một bên thu thập nhà cửa đã bị đốt thành than đen của mình.
Bỗng nhiên, một con thỏ tai dài lỗ tai dựng thẳng lên, một con chuột đất lông đen đứng thẳng thân thể, cái mũi giật giật.
hai động vật Hắc tháp sắc mặt đại biến, vùi đầu bắt đầu đào đất.
Chúng nó đào vài cái liền đào ra một cái địa đạo, hoảng sợ chui vào trong đất.
Vài giây sau, ở bên kia, động vật nhỏ khác cũng nhận ra sự khác thường.
Nó hoảng sợ sợ mà trừng lớn mắt, cất bước liền chạy.
Đúng lúc này, phía chân trời phía xa, một điểm đen nhỏ chậm rãi tới gần.
Đó là một chiếc xe ngựa bí đỏ xa hoa đến cực điểm, Vương Tiểu Điềm mộ thân váy dài màu lam ngồi ở một bên xe ngựa, cô phảng phất bị người chọc cười, che miệng, cười không ngừng.
Cỗ xe lắc lư chạy một mảnh cỏ xanh mượt gần đó.
Trên đại thảo nguyên bị đốt thành than đen cư nhiên còn có một mặt cỏ đường kính 10m, thật là làm người ta ngạc nhiên.
Vương Tiểu Điềm mở to hai mắt, tò mò mà ghé vào bên cửa sổ: "Đó là cái gì?"
Ở phía bên kia của cỗ xe, ngồi một người đàn ông tóc vàng trong bộ lễ phục đỏ thẫm.
Nghe được Vương Tiểu Điềm nói, hắn quay đầu, nhìn đám cỏ tròn kỳ quái.
Giây tiếp theo, hắn ta ưu nhã mà nhếch môi, đoản trượng trên mặt đất nhẹ nhàng đánh, thanh âm thấp thấp dễ nghe vang lên: "My lady, đây là mục đích ta dẫn xe ngựa của em đến đây."
Vương Tiểu Điềm ngọt ngào mà cười một tiếng, cố ý nói: "đại nhân, chẳng lẽ ngài không phải vì ta mà đến? Ta rất thương tâm đó."
Người đàn ông tóc vàng cởi mũ dạ ra, hướng Vương Tiểu Điềm thi hành một cái lễ thân sĩ.
Hắn ta mở cửa xe ngựa bí đỏ, giày đạp trên mặt đất cô cằn, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Anh ta đi một bước đến vòng tròn cỏ 10m, khom lưng từ trên mặt đất cầm lấy hai chiếc giày dơ dơ.
Ai cũng không nghĩ tới, người đàn ông ưu nhã này bỗng nhiên đưa chiếc giày lên trước mũi, biếи ŧɦái mà ngửi một chút.
Càng kì quái hơn nữa, nhìn thấy động tác của anh ta, Vương Tiểu Điềm cư nhiên không có cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn liếm hai viên răng nanh, lộ ra biểu tình tham lam.
Dưới ánh nắng chói chang, Grea quay người lại, hướng Vương Tiểu Điềm cười nói : "My lady, cái hương vị làm người ta căm ghét này, thật sự làm cho ta không thể nào quên được."
⋆︒⠄ ⦁ ◌⠁⋆︒⠄ ⦁ ◌ ⋆︒⠄ ⦁ ◌⠁⋆︒⠄
Tác giả có chuyện muốn nói:
nhìn phản ứng của độc giả, mong mọi người không cần bình luận cái gì mà "giống địa cầu ABCXYZ"...
Những nhận xét như vậy đều thương tổn cho mọi tác giả.
Hy vọng mỗi người đọc đang nói trước hết hãy tìm ra điểm giống nhau, xong hãy nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ xem lại điểm giống nhau này.
Những câu nói trên mạng khi nói ra rất đơn giản, không cần có trách nhiệm, nhưng những tác giả bị oan sẽ rất buồn.
hy vọng mọi người thông cảm cho tác giả một chút, không nên làm tổn thương người khác.
Chút lời tâm tình của editor :
Mình là một thành viên hội người lười Việt Nam, nên đôi lúc mình sẽ hơi lười MỘT TÍ mà không chịu ngồi edit đàng quàng :(
Nên những hành động cmt cho tác phẩm, thả sao chương và bỏ truyện vào danh sách đọc của các bạn đọc đã tiếp thêm tinh thần và ủng hộ mình rất nhiều đó.
Mỗi lần thấy có bạn quan tâm tới tác phẩm, mình lại có hứng ngồi edit cho mọi người.
Vì một tác phẩm hay xứng đáng được nhiều người biết đến hơn ❤️
Lời cuối thui nè, sắp hết hàng tồn rồi đó, hết là sẽ phải đợi lâu tí xíu mới có chap liên tục cho xem đó
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...