Editor : Mia
"Ong --------"
Một trận tiếng đánh ầm ầm kịch liệt của máy móc vang lên.
Ngay khi Đường Mạch mở to mắt, phản ứng đầu tiên của hắn là che lại lỗ tai, chờ sau khi thích ứng được với âm thanh chói tai, đôi tay mới chậm rãi buông ra.
Hắn nhìn quanh bốn phía, quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía "ánh trăng" luân hồng đồng sắc (?) trên đỉnh đầu.
Đây là một rừng rậm sắt thép màu đen quỷ dị đến cực điểm.
Đại thụ che trời đen nhánh cao đến mấy chục mét, đem toàn bộ bầu trời che khuất, chỉ để lại một cái miệng nhỏ hình tròn, ở trung tâm vòng tròn nhỏ chính là ánh trăng đỏ như máu.
Trên những cây cối màu đen xung quanh, một tầng chất lỏng dính dính nhão nhão trượt theo vỏ cây không ngừng chảy xuống.
Mùi dầu máy gay mũi khiến Đường Mạch nhíu mày, hắn quay đầu lại, tầm mắt cùng Phó Văn Đoạt giao nhau.
Hai người liếc lẫn nhau một cái, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt chuyển đến trên ba người khác.
Chỉ thấy dưới ánh trăng màu đỏ nhạt, cùng những phiến sắt thép màu đen trong rừng rậm, ba người chơi chậm rãi mở hai mắt, nhìn về phía Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.
Trong đó có một người là Lý Diệu, cô yên lặng mà đứng bên người Đường Mạch, đây là do Nguyễn Vọng Thư đặc biệt dặn dò.
Còn lại hai người sau khi thấy rõ ràng tình huống cũng không có kinh ngạc, hiển nhiên cũng từng tham dự trò chơi có nhiều người chơi.
Bọn họ và Đường Mạch phản ứng giống nhau, lập tức quan sát hoàn cảnh xung quanh, chờ xác định được mình đang ở nơi nào, năm người mới tụ hợp lại cùng nhau.
Đường Mạch bình tĩnh mà đánh giá hai người kia, tiểu tâm mà đánh giá.
Đây là một nam một nữ, người nam nhìn qua phi thường bình tĩnh, người nữ sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn bảo trì được trạng thái trấn định.
Nhìn sau một lúc lâu, tầm mắt Đường Mạch cuối cùng dừng ở anh chàng mặc tây trang mũ dạ trên người.
Trò chơi vừa mới bắt đầu, mọi người đều cẩn thận mà xem kỹ đồng đội, không có mở miệng.
Sau một lúc lâu, cô gái tóc ngắn nhịn không được mở miệng trước, ngữ khí nhẹ nhàng: "Xem ra lần này là trò chơi công tháp nhiều người....!tôi trước kia đã từng tham dự những trò chơi đồng dạng, xem biểu tình của các cậu, hẳn là cũng đã từng tham gia.
Như vậy, chúng ta tạm thời chính là đồng đội, trước mắt tìm hiểu nhau một chút ?" Nói xong, cô cảnh giác xẹt qua khuôn mặt mọi người, thời điểm nhìn đến nam nhân mũ dạ ánh mắt lộ ra một tia đề phòng.
Đường Mạch nhướng mày : Cô gái này cùng anh chàng kia không quen biết nhau.
Trước khi tiến vào trò chơi công tháp, Nguyễn Vọng Thư đã từng cùng Lý Diệu nói qua, lần này trong trò chơi, hết thảy toàn bộ hành trình đều nghe theo lời nói của Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt.
Đường Mạch không có mở miệng, Lý Diệu liền ôm hai tay lạnh lùng đứng ở một bên, không phản ứng lại với cô gái tóc ngắn.
Cô gái không thấy ai trả lời, sắc mặt dần khó coi.
Cô gái này nói không sai, bọn họ hiện tại xác thực là đồng đội, cần làm quen một chút.
Nhưng ngay khi Đường Mạch chuẩn bị trả lợi, một đạo âm thanh dễ nghe vang lên -------
"Nói rất có đạo lý." Mọi người quay đàu.
Nhìn về phía người nam đang nói chuyện.
Ánh trăng màu đỏ nhàn nhạt chiếu xuống, một anh chàng chống quải trượng kỳ quái hơi hơi mỉm cười, vươn tay trái tháo xuống mũ dạ của mình, lộ ra một đầu tóc màu vàng.
Hắn làm một cái lễ thân sĩ, tiếp theo ngẩng đầu, khẽ cười nói : "My lady, em muốn biết điều gì ?"
Đường Mạch nheo lại đôi mắt, nhìn chằm chằm anh chàng bỗng nhiên mở miệng này.
Ngay cả cô gái tóc ngắn cũng bị phản ứng kì quái của hắn dọa sợ, sau một lúc lâu ngữ khí kì quái mà nói : "....!Giới thiệu một chút về bản thân ?"
Anh chàng tóc vàng không tỏ ý kiến gì cười cười, hắn nghiêng đầu, mỉm cười nhìn về phía đám người Đường Mạch.
Nụ cười trên mặt hắn phẩng phất như được đo đạc giống nhau, ưu nhã chuẩn xác, môi giơ lên góc độ cũng gãi đúng chỗ ngứa.
trong cặp mắt xanh thẳm kia đều là ý cười, hắn nói : "Vâng theo vị nữ sĩ này nói, tôi tên là Grea"
Lý Diệu liếc mắt nhìn người này một cái, nhỏ giọng nói : "Người nước ngoài?"
Tầm mắt của Grea vèo một chút quét về phía Lý Diệu, thân thể Lý Diệu đứng thẳng, ho khan một tiếng, nhìn về phía Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.
Được hai người ngầm chấp nhận, tay cô cắm trong túi áo khoác trắng, lười biếng nói : "Tôi tên Lý Diệu."
Phó Văn Đoạt: "Victor."
Đường Mạch: "Đường Cát."
Lý Diệu không hề kinh ngạc khi thấy bọn họ dùng giả danh, rốt cuộc thì hai người này ở Trung Quốc "tiếng lành đồn xa", nếu Hắc tháp đã không công bố thân phận người chơi, dùng giả danh lại càng có lợi để hoàn thành trò chơi.
Nghe được bọn họ trả lời, anh chàng tóc vàng mặt không đổi sắc, cô gái tóc ngắn cẩn thận mà nhìn chằm chằm Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt, hiển nhiên biết hai người họ dùng giả danh : "Tôi tên Triệu Hiểu Phỉ."
Sau khi nhận thức nhau, mọi người liền tạm thời thành đồng đội.
Dưới loại tình huống này cần một đội trưởng tạm thời quyết định xem toàn đội sẽ làm cái gì, theo lý thuyết loại sự tình này hẳn là giao cho Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt.
Chính là Lý Diệu đợi nửa này, cũng không thấy hai người nói chuyện.
Cô kì quái mà nhìn về phía Đường Mạch, ai ngờ lúc này Đường Mạch cũng nhìn cô.
Hai người nhìn nhau trong chốc lá, Lý Diệu hai mắt trừng thẳng : ......!Tôi tới làm đội trưởng ?!
Đường Mạch gật gật đầu.
Lý Diệu : Từ từ đã, lúc trước thủ lĩnh bảo tôi cái gì cũng nghe theo các anh mà.
Đường Mạch : Cho nên chúng tôi kêu cô làm đội trưởng.
Lý Diệu : "...."
Lý Diệu cực kì không tình nguyện.
Dĩ vãng khi cùng đám người Nguyễn Vọng Thư tiến vào phó bản, cô căn bản không cần động não, đi theo đoàn đội làm việc là được, trời sập có Nguyễn Vọng Thư gánh ở phía trước, còn không được thì còn có Luyện Dư Tranh, Tề Hành.
Hiện tại liền tốt, lần đầu cô cùng người bên ngoài Thiên Tuyển hợp tác, liền lưu lạc đến nông nỗi phải bán đứng đầu óc.
Lý Diệu buồn bực một lúc lâu, khi ngẩng đầu sắc mặt khẽ biến, bình tĩnh mà nói : "Vừa rồi điều Hắc tháp nói hẳn mọi người đều nghe được, chúng ta hiện tại ở rừng rậm sắt thép của Schrodinger. Đứng yên một chỗ này cũng không làm được chuyện gì, không bằng chúng ta thử đi ra khu rừng anfy, không thể ngồi chờ chết."
Dù sao cũng là thành viên trung tâm của Thiên Tuyển, Lý Diệu cũng không ngu ngốc, lời cô nói mọi người đều tán thành.
Khu rừng này ánh sáng tối tăm, chỉ có màu đỏ ánh trăng chiếu sáng.
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt lấy ra đèn pin, chuẩn bị một người đi phía trước đội ngũ, một người đứng ở phía sau đội ngũ, thử đi ra khỏi khu rừng này.
Phó Văn Đoạt trực tiếp đứng ở phía trước, Đường Mạch đang muốn đi đến cuối đội ngũ, một người ngăn cản trước mặt hắn : "Làm sao có thể để nữ sĩ đi phía sau được ?"
Đường Mạch thân thể bất động : "Tôi là đàn ông."
Grea lắc đầu : "Ở trong đôi mắt của một thân sĩ, tất cả mọi người đều là thục nữ cần được chiếu cố."
Đường Mạch: "......"
Đường Mạch không phản ứng với hắn, đứng ở cuối đội ngũ.
Grea nhìn tình huống này cười cười, không có lại ngăn cản.
Hóa ra tên gia hỏa này chỉ ngoài miệng nói suông, không thật sự tính toán đứng cuối cùng.
Sau khi mở ra đền pin, Phó Văn Đoạt bắt đầu tìm kiếm con đường, Đường Mạch đứng ở cuối đội ngũ, thu hết bốn người ở phía trước vào mắt.
Phó Văn Đoạt đứng ở vị trí đầu tiên, thứ hai là Triệu Hiểu Phỉ, sau đó là Lý Diệu, Grea.
Trừ bỏ Phó Văn Đoạt cùng Lý Diệu, mặt khác trong số hai người chơi xa lạ, để cho Đường Mạch cảm thấy kì quái nhất chính là tên Grea này.
Đường Mạch từng gặp nhiều người chơi ngoại quốc, tỷ như Jacks.
Sau khi Địa cầu online, Hắc tháp dựa theo khu vực mà phân chia những khu lớn cho người chơi.
Chỉ cần trước khi Địa cầu online ở tròn địa phận của Trung Quốc, đều thuôc về người chơi Trung Quốc, đều có khả năng gặp phải tròn trò chơi của Hắc tháp.
Bất quá Đường Mạch cũng đã gặp qua vài người chơi ngoại quốc, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ......!một người chơi không thể hiểu được như vầy.
Grea tay phải chống một cây đoản trượng màu đen, ưu nhã đi theo sau Lý Diệu.
Tư thế đi của hắn phi thường vững vàng, không có hiện tượng què chân, gãy chân.
Mấy cọng tóc màu vàng thường ló ra khỏi mũ dạ, như ẩn ẩn hiện hiện ở phía sau.
Người này mặc một lễ phục màu đỏ thẫm, đầu đội mũ dạ, trên chân mang một đôi giày da, nhìn thế nào cũng không thích hợp với những người chơi khác.
Bất quá Đường Mạch cũng từng thấy qua nhiều người kì quái, sau khi Địa cầu online, rất nhiều người đều bị trò chơi tàn khốc của Hắc tháp bức cho tính cách thay đổi.
Ngay cả người gϊếŧ người ăn người đều có, nếu chỉ là thích mặc quần áo lố lăng cũng không phải không thể lý giải.
Nhưng là anh ta mặc một bộ trang phục như vậy đi công tháp ....
Đường Mạch nhìn chằm chằm mũ dạ và đoản trượng của anh ta.
Có hai khả năng.
Thứ nhất, anh ta thích chơi spy kì lạ, cho nên ngoài miệng mới nói một ít thứ lung tung rối loạn, hành cử chỉ cũng kì quái như vậy.
Thứ hai, kì thật là anh ta ngụy trang.
Tình huống như thế nào mới phải yêu cầu một người ngụy trang thành loại bộ dạng này, còn ăn mặc cổ quái ? quần áo, mũ dạ trên người anh ta đều phi thường không hề thích hợp để chiến đấu, cố tình chính là anh ta lại mặc một bộ quần áo như vậy tới công tháp.
Trừ phi ...
Đây là đạo cụ của anh ta.
Đường Mạch nhìn bóng dáng của Grea, sắc mặt bình tĩnh.
Năm người trong khu rừng rậm tìm một giờ, không tìm được bất kì cánh cửa ra nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Triệu Hiểu Phỉ nói : "Cứ như vậy cũng không ổn.
Những cây đại thụ sắt thép này lớn lên giống nhau như đúc, ánh sáng lại tối, không tốt để đánh dấu.
Chúng ta ai cũng không biết khu rừng này rộng lớn bao nhiêu, Hắc tháp cũng không hề cho ta gợi ý.
Vẫn là chúng ta phân công nhau tìm đi, bằng không quá lãng phí thời gian."
Đường Mạch : "Tôi tổng cộng có hai cái đèn pin"
"Triệu Hiểu Phỉ : "Vậy chia làm hai đội thế nào ?"
Lý Diệu nhận được ánh mắt ám chỉ của Đường Mạch : "Có thể.
Như vậy,.
tôi cùng Đường Cát một đội, còn có cô.
Chúng ta ba người một đội.
Victor, Grea, các anh đều là người nước ngoài, các anh thành một đội đi."
Người nước ngoài Phó Văn Đoạt nghe vậy nhìn về phía Đường Mạch. =))))))
Đường Mạch một tay cắm túi : Anh canh chừng anh ta tương đối ổn.
Phó Văn Đoạt nhướng mày.
Mọi người nhanh chóng chia làm hai đội, phân công nhau tìm kiếm cửa ra của rừng rậm, ước định một giờ sau tập hợp tại chỗ này.
Lúc gần đi Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt : Để ý anh ta.
Phó Văn Đoạt khóe miệng nhếch lên : Được.
Đường Mạch bật đèn pin, đem hai cô gái tìm kiếm rừng rậm sắt thép.
Bọn họ vừa tiến vào rừng rậm nghe được âm thanh ầm ầm ầm, là gió thỏi làm cây cối phát ra tiếng vang.
Bình thường cây cối thổi qua, chính là phát ra âm thanh sàn sạt của lá cây.
Rừng rậm sắt thép của Schrodinger mỗi một thân cây đều là màu đen của sắt thép tạo thành, gió trời thổi lên, lá cây sắt thép va chạm vào nhau, phát ra tiếng giống quy luật của tiếng đánh kim loại.
Ba người Đường Mạch đi trong rừng rậm thật lâu.
Đại khái đều là nữ nhân, Triệu Hiểu Phỉ vẫn luôn bảo trì khoảng cách với Đường Mạch, đi thật gần Lý Diệu, luôn bắt chuyện cùng cô, tốt nhất là có thể trở thành đồng minh.
Chính là Lý Diệu cực kì lãnh đạm, không có suy nghĩ muốn cùng Triệu hiểu Phỉ thiết lập quan hệ.
Triệu Hiểu Phỉ thử hai lần, chỉ có thể từ bỏ.
Đường Mạch trong lòng tính nhẩm thời gian, khi đi đến hai cây sắt thép thật lớn ở trung tâm, hắn dừng bước chân.
Đường Mạch : "Thời gian cũng đủ rồi, chúng ta có thể quay lại."
Hai cô gái gật gật đầu.
Ngay lúc ba người chuẩn bị quay đầu lại, đột nhiên, một pháo hoa từ nơi xa bắn lên trời cao.
Đường Mạch lập tức sửng sốt, ba người kinh ngạc mà nhìn đạn tín hiệu này.
Giây tiếp theo, bọn họ nhanh chóng bước đi, hai mươi phút sau tìm được Phó Văn Đoạt và Grea.
Đường Mạch trực tiếp hỏi : "Tìm được cửa ra ?" Hắn quan sát bốn phía, mọi người rõ ràng còn ở trong rừng rậm, không thấy cái gì gọi là cửa ra.
Phó Văn Đoạt đầu tiên là lắc đầu, lại gật gật đầu, hắn giơ tay chỉ hướng phương tây.
Đường Mạch nhìn theo phương hướng ngón tay của hắn, lúc đầu còn chưa hiểu ra, sắc mặt Đường Mạch chậm rãi biến hóa, nheo lại hai mắt nhìn chằm chằm phương xa.
Sau một hồi, Lý Diệu, Triệu Hiểu Phỉ cũng thấy được đồ vật kia.
Triệu Hiểu Phỉ cả kinh nói: "Đó là cái gì?!"
Vô luận đó là thứ gì, hiện tại trò chơi Hắc tháp của năm người lâm vào cục diện bế tắc, bọn họ cần phải tiến lên xem tình huống.
Mọi người thật cẩn thận mà tới cần đồ vật kì quái kia, chờ đến gần, bọn họ càng kinh ngạc hơn.
Triệu Hiểu Phỉ mở to hai mắt nhìn: "Này rốt cuộc là cái gì ......"
Đây là một cái đĩa hình tròn thật lớn.
Vừa rồi lúc từ xa nhìn tới, mọi người chỉ nhìn thấy một vật thể hình tròn màu đen nho nhỏ bay trong không trung, cực kì giống UFO.
Chính là sau khi đến gần bọn họ mới phát hiện, thứ này cũng không hẳn trôi nổi trên không trung, phía dưới của nó có một cây cột cao mấy chục mét, cứng rắn mà chống đỡ bên dưới nó, tiếp liền với đất liền.
Nói ngắn gọn, cái này giống như bị một chiếc đũa chống ở giữa một cái mâm đen trên không trung.
Chỉ là cái mâm này vô cùng lớn, Đường Mạch nhìn đều cảm thấy cây cột kia không thể nào chịu đựng được trọng lượng của nó, bị nó mạnh mẽ áp chế.
Nhưng nó chính là chống đỡ được, mặc cho cơn lốc của rừng rậm thổi qua, cây cột cũng không hề có một tia lay động.
Bọn họ nhìn nửa ngày, không xuất hiện bất kì cái gì ngoài ý muốn.
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt liếc nhau, Phó Văn Đoạt đi lên trước, tiến vào diện tích bóng của đĩa bao phủ, quan sát gốc của cây cột kia.
Ngay khi hắn đi đến cách cây cột 10m, bỗng nhiên, một đạo âm thanh giọng trẻ con thanh thúy trong sắt thép rừng rậm vang lên --------
"Leng keng! Kích phát nhiệm vụ chi nhánh một: Tiến vào Pháo Đài Thép Của Schrodinger."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...