Gió đêm lạnh lẽo từ phương xa thổi tới, thổi bay tóc mai trên mặt Bạch Nhược Dao.
Anh ta mang theo bộ dáng thẳng thắn thành khẩn, hai tay đút trong túi áo, trên miệng trước sau vẫn là nụ cười quỷ dị kia.
Ai cũng nhìn không ra đây chính là người vừa rồi mới nói muốn giết chết Đường Mạch, Đường Mạch lạnh lùng nhìn đối phương, Bạch Nhược Dao lại chớp chớp mắt với Đường Mạch.
Phó Văn Thanh nhanh chóng móc ra súng lục chuẩn bị bắn về phía Bạch Nhược Nhao, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng loạt duỗi tay ngăn lại họng súng.
Phó Văn Thanh khó hiểu nhìn về phía anh họ nhà mình và Đường Mạch.
Đường Mạch thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra biểu tình trên mặt.
Phó Văn Đoạt cẩn thận quan sát một lượt từ trên xuống dưới Bạch Nhược Dao, hắn dường như nghĩ tới gì đó, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đường Mạch không để ý tới tên điên này nữa, xoay người tiến vào nhà ăn.
Hắn vừa mới đi được hai bước, Bạch Nhược Dao cũng lập tức đuổi theo.
Vèo!
Hai tiếng phá gió bén nhọn đột nhiên vang lên, Bạch Nhược Dao lùi về sau ba bước.
Trên ngực trái anh ta là thứ vũ khí sắc bén đen nhánh quen thuộc kia, còn bên ngực phải là cây dù hồng nhạt của Đường Mạch.
Nếu vừa rồi anh ta không chạy, hai thứ này tuyệt đối sẽ đục ra hai cái lỗ trên ngực anh ta.
Bạch Nhược Dao vô tội giơ lên tay: “Uy uy, mấy người thế này là đang liên thủ lại bắt nạt người khác đấy nhá.”
Hai người thu hồi vũ khí, tiến vào nhà ăn.
Phó Văn Thanh vẫn có chút buồn bực, cậu nhóc không rõ anh họ và Đường Mạch vì sao lại không đuổi tên điên này đi.
Người này vừa rồi còn nói anh ta đi theo chính là vì muốn tìm cơ hội giết Đường Mạch, loại người nguy hiểm như vậy tuyệt đối không thể để đối phương lởn vởn bên người.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận hơn một chút, cậu nhóc cũng đã tự mình hiểu ra, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt làm ra lựa chọn như vậy khẳng định có lí do riêng, có khả năng nhất chính là: Bọn họ thật sự không thể đuổi đi hoặc giết chết tên rắn độc này.
“…… Anh ta thật sự mạnh đến vậy cơ à?”
Bạch Nhược Dao là người cuối cùng tiến vào nhà ăn, nghe được Phó Văn Thanh buồn bực nhỏ giọng nói thầm, nụ cười trên môi càng thêm sáng lạn.
Tên thần kinh này thật sự rất mạnh.
Đường Mạch nhận thấy được điều này rất rõ ràng.
Phó Văn Thanh giao thủ với Bạch Nhược Dao không được mấy lần, cảm xúc cũng không quá sâu.
Thực lực của Bạch Nhược Dao tuyệt đối không hề kém hơn Luyện Dư Tranh, thậm chí chỉ dựa vào thân thủ, không tính đến dị năng, anh ta có lẽ còn mạnh hơn vị thủ lĩnh trẻ tuổi của Thiên Tuyển kia.
Đối thủ như vậy trừ phi Đường Mạch sử dụng “Một người đàn ông rất nhanh” mới có thể giết chết được đối phương (với tiền đề là Bạch Nhược Dao không có thủ đoạn bảo mệnh), bằng không Đường Mạch và Phó Văn Đoạt liên thủ cũng chưa chắc đã có thể giết được anh ta, anh ta vẫn có thể chạy trốn.
Chạy trong chốc lát sau đó lại chạy về, mọi người căn bản không còn cách nào khác.
Trên thế giới đáng sợ nhất không phải đối thủ quá mạnh, cũng không phải đồng đội ngu như heo, mà chính là loại thần kinh mặt dày, dính dai như kẹo mạch nha dứt không ra kia.
Đêm dài, ba người Đường Mạch lựa chọn ngồi vào bàn tròn ở chỗ sâu nhất trong nhà ăn.
Bạch Nhược Dao biết chính mình không được hoan nghênh, cũng không qua đó khiến người chán ghét.
Đối phương ngồi trên cửa sổ nhắm nghiền hai mắt, nhìn qua dường như là ngủ rồi.
Nhưng thân thể Bạch Nhược Dao lại vẫn luôn cảnh giác cao độ, chỉ cần Đường Mạch và Phó Văn Đoạt động thủ, anh ta liền sẽ lập tức phản ứng lại.
“Không cần để ý đến anh ta đâu.
Người như vậy em càng để ý tới anh ta, anh ta càng hăng hái nhiệt tình.
Tìm một cơ hội tốt, sau đó cắt đuôi anh ta là được rồi.” Giọng nói Đường Mạch bình tĩnh, tay hắn gõ nhẹ trên mặt bàn.
So với Bạch Nhược Dao, bọn họ có chuyện càng quan trọng hơn cần phải suy xét: “Người tàng hình dường như cũng là người chơi.”
Có được tin tình báo của Bạch Nhược Dao, tầng sương mù che dậy về thân thế của người tàng hình đang dần dần tản ra.
Phó Văn Thanh: “Người tàng hình không phải thật sự có khả năng tàng hình, mà là bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện, cũng sẽ đột nhiên biến mất.
Bởi vì chúng ta mấy lần trước đều chưa từng nhìn thấy bọn họ, cho nên mới tưởng rằng bọn họ là người tàng hình.
Bọn họ thật ra không phải người tàng hình, bọn họ là người chơi.
Mộ Hồi Tuyết thuộc về người tàng hình, Hắc tháp nói, Mộ Hồi Tuyết là người chơi.” Nói đến đây, Phó Văn Thanh dừng một chút, “Anh họ, anh Đường Mạch, các anh cũng cảm thấy Mộ Hồi Tuyết chính là ‘người chơi Mộ Hồi ’ trong thông báo lần trước của Hắc tháp ạ?”
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng thời gật đầu.
Ánh trăng ảm đạm xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng một nửa bên mặt Đường Mạch.
“Có đến đến 90% Mộ Hồi chính là Mộ Hồi Tuyết.
Bọn họ đều là người chơi, tạm thời là thuộc về nhóm người chơi tàng hình.
Người tàng hình giết chết một ‘người chơi thịt heo’ có thể đạt được mười phút thời gian nghỉ ngơi, Bắc Kinh đã có người tàng hình.
Dựa theo lời Bạch Nhược Dao, Thiên Tân cũng có người tàng hình.
Mộ Hồi Tuyết thuộc về Trung Quốc khu 3, nói cách khác Quảng Châu cũng có người tàng hình.
Như vậy…… Toàn Trung Quốc, toàn thế giới, đều có người tàng hình.”
Phó Văn Thanh lập tức hiểu được: “Nam Kinh cũng có người tàng hình?!” Cậu nhóc vừa nói xong, liền phản bác lại ngay: “Chuyện này không có khả năng! Nam Kinh lúc trước được Nam kinh tổ bọn em bảo hộ rất tốt, nếu thật sự xuất hiện sự kiện người chơi đột nhiên bị sát hại như thế này, Tiêu đội, Sài đội không thể không biết.
Nam Kinh tổ bọn em không nhận được tình báo nào như vậy cả.”
Phó Văn Đoạt: “Bắc Kinh và Thượng Hải, trước kia cũng không hề phát sinh loại sự tình này.”
Đường Mạch và Phó Văn Thanh đồng thời quay đầu, nhìn sang Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt học theo Đường Mạch, dùng ngón tay gõ lên mặt bàn.
Đối phương ngưng mi trầm tư, ngay khi cùng Đường Mạch bốn mắt chạm nhau, bọn họ trong nháy mắt liền hiểu được, chính mình và đối phương đều đang suy đoán cùng một việc.
Nhưng cái khả năng này, khiến hai người đều cảm thấy quá mức thần kỳ, có chút khó tiếp thu.
Hai mắt Phó Văn Thanh di chuyển qua lại trên người Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, cậu nhóc không rõ anh họ nhà mình và Đường Mạch tại sao lại bắt đầu giao lưu bằng ánh mắt rồi.
Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì vậy! Phó Văn Thanh nghẹn nửa ngày, đang chuẩn bị thành thành thật thật hỏi một chút, ngón tay vẫn luôn gõ trên mặt bàn của Đường Mạch dừng lại, nói ra đáp án kia: “Chỉ có một loại khả năng…… trước khi Hắc tháp công bố cái tên Mộ Hồi Tuyết trên toàn cầu, người chơi tàng hình, chưa từng xuất hiện trên địa cầu.”
Phó Văn Thanh bỗng chốc sửng sốt.
Cách đó không xa, Bạch Nhược Dao khẽ động nhẹ lông mi, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Trên thế giới này tổng cộng có ba loại người chơi —— Người chơi chính thức, Ngạch quân dự bị và Khách lén qua sông.
Hắc tháp vì Mộ Hồi Tuyết mà hát một bài, hát Khách lén qua sông chết trên đường, Ngạch quân dự bị bị ăn vào bụng, Người chơi chính thức không đủ nỗ lực, Hắc tháp cực kỳ ghét bỏ.
Ngoại trừ ba loại người chơi này, còn lại là Mộ Hồi Tuyết, chính là nhóm người chơi tàng hình.”
Phó Văn Thanh cũng nghĩ đến một loại đáp án, nhưng cậu nhóc vẫn không dám quá tin tưởng: “Nhưng ngoại trừ ba loại người chơi này, căn bản không có loại khác……”
“Có.” Đường Mạch nhìn vẻ mặt khẩn trương của cậu nhóc.
Lúc này, giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: “8 giờ 00 phút sáng ngày 18 tháng 11 năm 2017 theo giờ Bắc kinh, 400 triệu người chơi tiến vào trò chơi.” Tạm dừng một lát, Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói: “Ngoại trừ 400 triệu người này, còn có hơn 6 tỷ người…… Bọn họ chính là nhóm người chơi thứ tư.”
Không khí xung quanh ngay lập tức như ngưng đọng lại.
Đáp án này khiến cho mọi người đều cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng chỉ có nó mới có thể giải thích hết thảy mọi chuyện.
Mộ Hồi Tuyết không phải Người chơi chính thức, không phải Ngạch quân dự bị, cũng không phải Khách lén qua sông.
Vậy cô ta có thể là ai đây?
Cô trong là một trong 6 tỷ người đã biến mất trên địa cầu nửa năm trước.
Trong 6 tỷ người này, có cha mẹ của Phó Văn Thanh, có bạn tốt của Đường Mạch.
Có đến gần 90% dân số trên toàn cầu, có rất nhiều ký ức đã bị những người sống sót lãng quên.
Nửa năm qua đi, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ đã sớm chết hết.
Phó Văn Thanh từ lâu đã chấp nhận sự thật rằng người thân của mình đều không còn trên thế gian này nữa, cậu nhóc chỉ còn lại một người anh họ là Phó Văn Đoạt, nhưng lúc này lại có người nói với cậu nhóc “Cha mẹ em chưa hề chết, bọn họ vẫn còn sống, nhưng là ở một thế giới khác”.
Nhưng Phó Văn Thanh lại không hề vui vẻ, cậu nhóc cúi đầu.
Mái tóc đã rất lâu rồi chưa được cắt tỉa che lại biểu tình trên khuôn mặt bé nhỏ.
Phó Văn Thanh đứng lên, rầu rĩ nói: “Anh họ, em đi rót nước khoáng đây.”
Phó Văn Đoạt nghiêm túc nhìn cậu nhóc, nhẹ nhàng gật đầu.
Phó Văn Thanh rất nhanh liền chạy đi mất.
Đường Mạch ngồi bên cạnh bàn tròn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên, một tiếng hát cực kỳ khó nghe vang lên.
Đường Mạch quay đầu, nhìn về phía Bạch Nhược Dao đang ngồi trên cửa sổ nghỉ ngơi.
Chỉ thấy hai mắt đối phương vẫn nhắm chặt như cũ, miệng lại mở ra, câu được câu chăng ngâm nga bài đồng dao Hắc tháp đã từng xướng lên vì Mộ Hồi Tuyết.
“Ba tên Khách lén qua sông, chết trên đường cái.
Hai tên Ngạch quân dự bị, bị người ăn vào bụng.
Một tên Người chơi chính thức, không nỗ lực công tháp ……
Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi.
Hắc tháp thích ngươi…… Hắc tháp thích ngươi.”
Giọng điệu của Bạch Nhược Dao thực ra cũng không quá mượt mà, chỉ là bài đồng dao này Hắc tháp dùng giọng trẻ con xướng lên cũng không tệ lắm, nhưng khi anh ta cất tiếng hát, trong đêm tối lại tràn ngập cảm giác quỷ dị.
Không ai để ý tới tiếng ca của Bạch Nhược Dao, nhưng giọng hát ấy cứ vang lên khắp cả nhà ăn.
Ngay khi mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời, đem ánh nắng chiều xuống trái đất, Phó Văn Thanh biến mất suốt cả đêm mới đi ra từ trong nhà bếp.
Sắc mặt cậu nhóc trắng bệch, sau khi trở lại nhà ăn liền ủ rủ ngồi trên bàn, không muốn nói chuyện với ai.
Cậu nhóc cứ nằm sấp vài phút như vậy, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Anh họ, cha mẹ em…… Bọn họ sẽ còn sống sao?”
“Sẽ còn.”
Giọng nói bình tĩnh của Phó Văn Đoạt vang lên, tựa như đang nói một sự thật.
Hắn chỉ nói một chữ, cực kỳ lãnh đạm.
Hai mắt Phó Văn Thanh dần dần sáng lên.
Cậu nhóc trước nay đều rất tin tưởng người anh họ này, chuyện Phó Văn Đoạt đã nói, chưa bao giờ sai lầm.
Nhất định còn sống, nhất định còn sống!
Thấy cậu nhóc khôi phục tinh thần, Đường Mạch bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngay khi suy đoán ra khả năng có thể tồn tại loại người chơi thứ tư, trong lòng Đường Mạch cũng có chút do dự.
Hắn từng cho rằng bạn tốt đã chết từ nửa năm trước, hiện tại lại đột nhiên nói cho hắn biết người bạn ấy có thể vẫn còn sống sót.
Nhưng thực rõ ràng, sự cạnh tranh giữa nhóm người chơi tàng hình này còn tàn khốc hơn rất nhiều, khả năng bạn hắn còn sống cực kỳ thấp.
“Nửa năm trước, nếu bọn họ chết trong ba ngày trước khi địa cầu online kia, có phải sẽ càng tốt hơn một chút không.”
Đây là điều khiến Phó Văn Thanh khổ tâm, và cũng khiến Đường Mạch rối rắm.
Phó Văn Thanh cảm thấy cha mẹ có lẽ đã sớm bị giết chết.
Cho dù bọn họ không bởi vì Hắc tháp mà biến mất, nhưng bọn họ rất có khả năng đã bị người coi là thịt heo mà giết chết, hoặc đã thất bại khi tham gia Trò chơi Hắc tháp.
Ai cũng không biết Trò chơi Hắc tháp của Người tàng hình rốt cuộc là cái dạng gì, nhưng bảng xếp hạng thời gian tàn khốc kia cũng đã đủ để chứng minh, đó là một thế giới còn đáng sợ hơn nhiều so với trên địa cầu.
Sau khi được Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cổ vũ, Phó Văn Thanh cũng không nghĩ nhiều nữa.
Cậu nhóc hi vọng cha mẹ mình còn sống, nhưng cũng càng hy vọng bọn họ không phải chịu tra tấn.
Trời đã sáng, ba người tính toán chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nhưng có chuyện bắt buộc phải làm trước đã.
Đường Mạch cảnh giác nhìn về phía Bạch Nhược Dao đang ngồi trên cửa sổ.
Người này hiện tại còn đang nhắm chặt mắt, nhưng ai cũng biết, đối phương căn bản không hề ngủ.
Tròng mặt Đường Mạch hơi động, kế đó ghé sát vào tai Phó Văn Thanh, nói nhỏ với cậu nhóc vài lời.
Phó Văn Thanh sắc mặt chợt biến, khó chịu nói: “Anh Đường Mạch……”
Đường Mạch gật gật đầu với cậu nhóc.
Phó Văn Thanh: “……”
Cậu nhóc buồn bực đi qua đó.
Phó Văn Thanh đang tự hỏi nên nói chuyện với tên bệnh tâm thần Bạch Nhược Dạo kia như thế nào, ai ngờ cậu nhóc còn chưa kịp mở miệng, giọng nói cà lơ phất phơ của anh ta đã vang lên trước tiên: “Phó Văn Thanh? Em vậy mà lại dùng tên thật cơ đấy.” Bạch Nhược Dao mở mắt ra, nhìn về phía cậu nhóc đang đứng trước mặt mình, sau đó lại nhìn về phía Đường Mạch đứng cách đó không xa, cực kì ủy khuất nói: “Đường Đường, thật phụ lòng tôi đã tín nhiệm cậu như vậy, hóa ra lúc trước ở Hành Lang Đá Quý hai người đã sớm quen biết nhau, các cậu còn diễn kịch cho tôi xem, liên thủ lại bắt nạt tôi……”
Đường Mạch sắc mặt không đổi, nói: “Bọn tôi lúc ấy vẫn chưa quen biết nhau.”
Bạch Nhược Dao còn lâu mới tin, đáp: “Oa Đường Đường, cậu lại gạt tôi.
Cậu nói cậu không quen biết nhóc con này, nhưng nó là Phó Văn Thanh.
Vị đứng bên cạnh cậu kia, không phải là Phó Văn Đoạt đồng đội của cậu, và cũng là anh họ của nó sao? Cậu cũng đừng nói với tôi, hết thảy những chuyện này đều là trùng hợp, nhóc con đáng yêu này và Phó tiên sinh không phải là anh em đấy nhé?”
Đường Mạch nhướn mày: “Ai nói với anh anh ta tên là Phó Văn Đoạt?”
Bạch Nhược Dao hì hì cười: “A tiên sinh Phó Văn Đoạt, B tiên sinh Đường Mạch.”
“Anh ấy tên là Victor.”
Phó Văn Đoạt được cái tên này, tầm mắt ngay lập tức nhìn sang Đường Mạch.
Bạch Nhược Dao cười đến càng thêm sáng lạn, anh ta đang định nói “Tuy rằng tôi trông rất đáng yêu nhưng cậu cũng không thể gạt tôi đâu”, Phó Văn Thanh nhịn không được, căng da đầu nói: “Anh chắc hẳn là đang bị thương đi.”
Nụ cười trên môi Bạch Nhược Dao ngừng lại, anh ta cúi đầu nhìn về phía Phó Văn Thanh, không đáp lời.
Phó Văn Thanh: “Anh họ tôi có thể nhìn ra được.”
Bạch Nhược Dao đề phòng nhìn chằm chằm Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Thanh: “Tôi có thể giúp anh trị thương, dị năng của tôi có chút tác dụng trong phương diện này.
Anh nói cho chúng tôi biết tin tức tình báo quan trọng, anh họ tôi và anh Đường Mạch nói, đây xem như bồi thường cho anh.
Vết thương của anh hẳn là tương đối nghiêm trọng, cho nên bằng vào tố chân thân thể của anh hiện tại mà đến tận bây giờ vẫn chưa thể hồi phục.
Anh có lẽ vẫn có đạo cụ để trị liệu vết thương, nhưng anh không lấy ra dùng được, đạo cụ kia nếu dùng trên vết thương như vậy, sẽ là lãng phí.”
Bạch Nhược Dao cảm thấy hứng thú: “Đây cũng là do anh họ em nói, hay là do Đường Mạch nói?”
“Là tôi tự mình đoán được.”
Bạch Nhược Dao bỗng nhiên nở nụ cười.
Phó Văn Thanh: “Anh tới đây, tôi giúp anh trị thương.”
“Em không sợ anh sẽ giết em sao?”
Thân thể Phó Văn Thanh run lên, cậu nhóc nuốt nước miếng, môi miệng có chút động đậy, nhưng ngoài miệng vẫn cố gắng nói: “Anh sẽ không giết tôi.”
Bạch Nhược Dao không phủ nhận, anh ta nhảy xuống cửa sổ, đi theo Phó Văn Thanh đi vào phòng bếp.
Ngay khi sắp bước vào trong, đối phương dừng bước chân, cũng không quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Đường Đường, lần sau nếu muốn đuổi tôi đi thì cứ nói thẳng là được rồi.
Nhìn nhóc con đáng thương kia đi, bị dọa sợ thành cái dạng gì rồi.”
Đường Mạch hoàn toàn không hề thấy xấu hổ khi bị vạch trần.
Hắn nhìn theo Bạch Nhược Dao tiến vào phòng bếp.
Người vừa đi vào, hắn cũng có thể lấy ra sổ dị năng, nhìn một chút xem chính mình rốt cuộc đã lấy được dị năng của Nguyễn Vọng Thư hay chưa.
Không sai, Đường Mạch hao hết tâm tư đuổi Bạch Nhược Dao đi, chính là vì muốn kiểm tra sổ dị năng.
Bàn tay hắn để ở giữa không trung, Phó Văn Đoạt ở bên cạnh nhìn một màn này, bình tĩnh bước ra khỏi nhà ăn, để lại không gian cho Đường Mạch.
Nhìn đến bóng dáng rời đi của đối phương, ngón tay đã đụng vào sổ của Đường Mạch bỗng nhiên dừng lại.
Sáng sớm yên tĩnh, ngoài cửa sổ là tiếng gió thổi lá cây xào xạc.
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua cửa ra vào của nhà ăn, chiếu lên tóc Phó Văn Đoạt.
Tóc đen được phủ thêm một tầng ánh vàng, bóng lưng Phó Văn Đoạt thẳng tắp,đối phương rất cao, mỗi một bước chân bước ra đều giống nhau như đúc.
Môi Đường Mạch hơi động, không biết vì sao, hắn bỗng nhiên hé miệng, gọi lớn: “Victor.”
Bước chân Phó Văn Đoạt đột nhiên dừng lại.
Thời gian mới chỉ qua đi mười giây, nhưng lại tựa như đã qua đi mười năm.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Phó Văn Đoạt chậm rãi quay đầu, hai mắt đen nhánh nhìn về phía Đường Mạch.
Hai người lẳng lặng đứng đối diện nhau, dưới cái nhìn chăm chú mà dịu dàng của đối phương, trái tim Đường Mạch đã dần bình tĩnh lại.
Thật lâu sau, Phó Văn Đoạt mỉm cười hỏi lại: “Ma Đường?”
Cả thế giới trong nháy mắt như chìm vào yên lặng.
Hai mắt Đường Mạch mở lớn, không dám tin tưởng nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây.
Có lẽ do quá mức khiếp sợ, Đường Mạch không hề phát hiện, nhìn thấy hắn phản ứng như vậy, Phó Văn Đoạt cũng là nhẹ nhàng thở ra, phần eo căng thẳng đã chậm rãi thả lỏng.
Vào thời khắc này, rất nhiều lời muốn nói đều đã cùng nhau nảy lên trong lòng.
Một loại cảm giác kỳ quái mà thích thú nhanh chóng tràn ra, có chút ngọt, lại có chút chan chát.
Những lời này toàn bộ đều nghẹn nơi cổ họng, thiên ngôn vạn ngữ từ tận đáy lòng đến cuối cùng cũng đều nhịn không được nữa, Đường Mạch nở nụ cười.
Lần này, hắn hỏi ngược lại: “Victor?”
Phó Văn Đoạt cũng cười, giữa nhà ăn yên tĩnh, một giọng nam trầm thấp tựa như lời thì thầm của những kẻ si tình, nhẹ nhàng gọi ra cái tên kia.
Như thể đã nghĩ đến nó vô số lần, giọng nói của đối phương thật trầm ấp dễ nghe.
“Ma Đường.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...