Đường Mạch và Phó Văn Thanh trước tiên quay trở lại trạm xăng dầu, Phó Văn Đoạt đi cuối cùng.
Đường Mạch đi được hai bước, phát hiện Phó Văn Đoạt không theo kịp, hắn kỳ quái quay đầu, ánh mắt ý bảo: Làm sao vậy?
Sắc mặt Phó Văn Đoạt bình tĩnh, như cũ đứng trong kho hàng.
Tầm mắt đối phương hạ xuống dưới, bình tĩnh nhìn về phía đũng quần mình.
Đường Mạch ngay lập tức kịp phản ứng lại, hắn nheo mắt, lôi kéo Phó Văn Thanh chạy về trạm xăng dầu, để Phó Văn Đoạt ở lại kho hàng giải quyết vấn đề cá nhân.
Qua nửa giờ, Phó Văn Đoạt trở lại trạm xăng dầu.
Tại đây, Đường Mạch viết toàn bộ những tin tức về dị năng của Phó Văn Đoạt mà mình vừa nhìn thấy được lên bảng trắng.
Phát hiện Phó Văn Đoạt trở về, Đường Mạch quay đầu, ánh mắt hai người đối diện nhau.
Đường Mạch có chút chột dạ nhìn nhìn về phía đũng quần Phó Văn Đoạt, sau khi xác định không có vấn đề gì, hắn xấu hổ ho khan một tiếng, biểu tình dần trở nên nghiêm túc.
Trên tường treo một chiếc đồng hồ, thời gian trên đó đã là 10 giờ 23 phút tối.
Đường Mạch: “Thời gian khá vừa vặn.
Sau khi xác định dị năng của người khác xong, tôi chỉ có thể phục chế dị năng đó nửa giờ.
Một khi vượt qua khoảng thời gian đó, tôi liền không thể tiếp tục sử dụng dị năng của đối phương nữa.” Đường Mạch vừa nói vừa cầm lấy quang cầu màu đen đặt trên bàn.
Đây là quang cầu được biến hóa ra sau khi hắn xem xét dị năng của Phó Văn Đoạt.
Quang cầu màu đen tựa như một cái động vô tận, nó im hơi lặng tiếng phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Phó Văn Thanh nhịn không được vươn tay sờ sờ quang cầu, nhưng cậu nhóc còn chưa kịp đụng tới nó, một ánh sáng trắng liền bay ra từ quang cầu, giống như những hại bụi trôi nổi trong không khí vậy.
Hai tay Đường Mạch nâng quang cầu, ánh mắt tập trung vào đây, ngay sau đó, hai bàn tay hắn hợp lại.
Sau một tiếng rầm rì nho nhỏ, Đường Mạch giơ tay phải lên.
Hắn đồng thời chuyển động tay trái đang cầm đèn pin, đem ánh sáng chiếu vào tay phải.
Dưới ánh đèn, Đường Mạch nhẹ nhàng đong đưa khép mở ngón tay.
Hắn thong thả huy động tay phải, hô hấp có chút ngừng lại, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào nó.
Bỗng nhiên, một tia sáng đen nhánh dần hiện lên giữa kẻ hở của ngón tay.
Ngay sau đó, một tầng vật chất màu đen trực tiếp lan ra, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, nháy mắt liền bao lấy toàn bộ ngón giữa của hắn.
Phó Văn Đoạt nheo lại hai mắt, Phó Văn Thanh kinh ngạc hô nhỏ một tiếng.
Đường Mạch cầm đèn pin đưa cho Phó Văn Đoạt, chính mình sờ sờ ngón tay vừa biến thành kim loại kia.
Hoàn toàn là cảm xúc khi sờ lên kim loại, lạnh băng và trơn nhẵn.
Hắn đưa tay tới trước mặt Phó Văn Thanh, cậu nhóc nhanh chóng sờ soạng một hồi rồi nói: “Đây là kim loại gì vậy thế anh, sắt ạ? Hay mangan ạ?” Bởi vì là kim loại màu đen, cho nên thứ đầu tiên Phó Văn Thanh nghĩ đến chính là sắt và mangan.
Đường Mạch lại duỗi tay về phía Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt cũng không trực tiếp sờ lên ngón tay vừa biến thành kim loại của Đường Mạch, mà là tay phải vừa động, ngón giữa của bàn tay phải của hắn cũng nhanh chóng biến thành kim loại đen.
Phó Văn Đoạt để ngón tay hai người đặt song song với nhau, sau khi cẩn thận quan sát liền nói: “Xét về phương diện độ cứng, gần như là khá giống nhau.
Nhưng nếu để ý kĩ hơn thì vẫn có một chút khác biệt rất nhỏ.”
Màu đen trên ngón tay Đường Mạch có chút nhàn nhạt, mà màu đen trên ngón tay Phó Văn Đoạt lại đậm cực kì, đèn pin chiếu lên nó liền chiếu ra một màu sắc lạnh lẽo.
Phó Văn Đoạt: “Cậu chỉ có thể biến ra một ngón tay thôi à?”
Đường Mạch: “Tôi phục chế dị năng của anh, chỉ có thể đạt được 10% hiệu quả, hẳn là có thể biến toàn bộ cánh này thành kim loại, nhưng cũng không cần thiết cho lắm.” Thời hạn 30 phút tới rồi, Đường Mạch lắc lắc tay, kim loại màu đen biến mất, ngón tay hắn biến trở lại bộ dáng ban đầu.
Trước khi chính thức sử dụng dị năng của Phó Văn Đoạt, Đường Mạch vẫn luôn cho rằng dị năng của đối phương là biến mặt ngoài của thân thể thành kim loại, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến các bộ phận trên cơ biến thành các loại hình dạng khác nhau.
Ví dụ như vũ khí hình chóp tam giác mà Phó Văn Đoạt vẫn thường xuyên sử dụng kia.
Nhưng sau khi chân chính thử nghiệm dị năng này, hắn có một cảm giác rất rõ ràng: “……Anh có khả năng khôi phục lại các bộ phận thân thể đã bị đứt gãy à?”
Phó Văn Đoạt hơi nhướn mày: “Cậu cảm nhận được?”
Đường Mạch gật gật đầu: “Thời điểm vừa rồi khi đạt được dị năng của anh, tôi liền có cảm giác, nếu hiện tại anh chém rớt tay tôi, nó vẫn sẽ có thể mọc dài ra như cũ.” Hơn nữa, càng làm cho Đường Mạch để ý chính là: “Dị năng của anh…… Gọi là Tái tổ hợp gen.” Đường Mạch nghiêm túc chăm chú nhìn Phó Văn Đoạt: “Khái niệm Tái tổ hợp gen này trước đây tôi đã từng học qua, tôi tin tưởng tất cả các học sinh cao trung hẳn sẽ đều biết cụm từ này có ý nghĩa gì.
Nhưng trong những kiến thức thông thường về sinh vật của tôi, Tái tổ hợp gen không có liên quan gì tới dị năng của anh cả.”
Tái tổ hợp gen đề cập đến việc khi sinh vật đang tiến hành sinh sản hữu tính, các gen được kết hợp một cách ngẫu nhiên, cho ra đời một cá thể mới mang những tính trạng khác với gen bố mẹ của chúng.
Nhân loại có 23 cặp nhiễm sắc thể, trên mỗi cặp này lại có số lượng gen không giống nhau.
Khi Đường Mạch phục chế dị năng của Phó Văn Đoạt, dị năng của người chơi nữ kia cũng không hề nói rõ về công năng chuẩn xác và hạn chế của dị năng, cho nên bọn họ chỉ có thể đơn thuần từ tên gọi mà phán đoán ra dị năng này rốt cuộc là cái dạng gì.
Phó Văn Thanh nhìn vào tên dị năng của Phó Văn Đoạt mà Đường Mạch viết xuống trên bảng trắng.
Cậu nhóc tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng chỉ số thông minh lại rất cao, hoàn toàn có thể nhảy lớp.
Cậu nhóc kỳ quái nói: “Gen được dùng để khống chế các đặc điểm của sinh vật, ví dụ như màu da, loại tóc.
Cái này em đã từng đọc qua trong một cuốn sách.
Nhưng cho dù là tái tổ hợp như thế nào, cũng đều không thể từ gen người mà lại biến thành kim loại…… A, chẳng lẽ nói, gen của anh họ sau khi tái tổ hợp có thể khiến anh ấy biến thành Iron Man?” Mới vừa nói xong, cậu nhóc đã tự mình phủ nhận phỏng đoán này, “Nhưng vừa rồi anh Đường Mạch cũng sử dụng dị năng của anh họ mà, anh ấy cũng có thể khiến các bộ phận trên thân thể mình biến thành kim loại.”
Gen của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt dù gì cũng không thể sau khi tiến hành tái tổ hợp, liền thật sự có thể từ người nhân loại biến thành sắt thép đấy chứ?
Đây chính là vấn đề mấu chốt.
Đường Mạch nói: “Bất kể gen được tái tổ hợp như thế nào, nó hẳn đều là những cá thể sống.
Nhưng kim loại rõ ràng lại không phải cái dạng này.
Đây căn bản không phải là vấn đề ở cấp độ sinh học, nó đã không còn là một sinh vật sống, mà đã biến thành một vật thể vô tri không có sinh mệnh.
Đây là điểm khiến tôi cảm thấy kỳ quái nhất, cái tên “Tái tổ hợp gen” này thật sự không có bất kì liên hệ gì tới phương pháp sử dụng cụ thể của dị năng cả.
Anh có ý tưởng gì về điều này không?” Đường Mạch xoay người nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Tầm mắt Phó Văn Đoạt chăm chú nhìn vào bốn chữ “Tái tổ hợp gen”, chỉ nhìn một lát, sau đó lắc đầu: “Tôi chỉ biết dị năng của tôi có thể tùy ý thay đổi hình thái của một bộ phận nào đó trên cơ thể, hơn nữa còn có khả năng khiến những phần thân thể đứt gãy mọc dài trở lại.
Công năng chuẩn xác tôi cũng không quá rõ ràng.
Nhưng tôi càng quan tâm tới điều này hơn……” Ngón tay Phó Văn Đoạt chỉ xuống dưới.
Đường Mạch theo hướng tay đối phương nhìn sang, ngay sau đó, ánh mắt hắn dừng lại.
“Ghi chú: Người chơi trước ngươi đạt được dị năng này…… Không biết?” Phó Văn Thanh nhẩm vài lần dòng ghi chú này trong miệng, cậu nhóc nhìn lên bảng, nhanh chóng động não suy nghĩ.
Giây tiếp theo, cậu nhóc cả kinh nói: “Người chơi trước ngươi đạt được dị năng này?!”
Đường Mạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt cũng cúi đầu nhìn hắn.
Đúng vậy, ngay khi Đường Mạch đạt được dị năng của Phó Văn Đoạt, thứ đầu tiên hắn chú ý đến không phải là cái tên “Tái tổ hợp gen”, cũng không phải cấp bậc dị năng nhìn qua rất đáng sợ kia, mà là câu nói này ——
『Người chơi trước ngươi đạt được dị năng này』
Câu ghi chú này mới chỉ viết được một nửa, nhưng không còn nghi ngờ gì nưa, có đến 90% chữ “Chơi” nó viết chưa xong kia, theo ngay sau chính là chữ “người”
*Người chơi.
*Giải thích đoạn này một chút.
Nguyên văn câu ghi chú kia là:“备注:上一个拥有这个异能的玩……未知?” Chữ “玩家” là một từ 2 chữ có nghĩa là “người chơi” nhưng câu ghi chú lại viết ko hết, viết mỗi chữ “玩” xong ba chấm để đấy.
Nếu mỗi chữ 玩 thôithì có nghĩa là “chơi”, nhưng trước nó có “的” nên đằng sau chắc chắn phải là danh từ.
Thế nên lần đầu tiên đọc Tiểu Thanh còn chưa hiểu lắm, sau đó niệm niệm vài lần mới tự hiểu là “玩家”.
Và cũng chính vì vậy nên mới có đoạn “…có đến 90% chữ “Chơi” nó viết chưa xong kia, theo ngay sau chính là chữ “người”” của Đường Mạch.
Vì để dịch cho thuận nên mặc dù raw cố ý viết thiếu chữ, mình vẫn xin tự dịch luôn thành “người chơi” nha.
Đường Mạch là Người chơi chính thức, Phó Văn Đoạt là Khách lén qua sông.
Nhưng dưới góc nhìn của Hắc tháp, hai người bọn họ đều được xem là người chơi.
“Người chơi trước ngươi đạt được dị năng này” rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ nói còn có người chơi khác sở hữu dị năng này? Nếu là như vậy, phỏng đoán lúc trước về Hắc Tháp của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, liền hoàn toàn bị lật đổ rồi.
Nếu thật sự có người chơi cũng sở hữu dị năng này, vậy chứng minh dị năng cũng không phải thuộc về bản thân nhân loại, được Hắc tháp làm thành chất xúc tác khơi dậy ra.
Dị năng là có thể giống nhau.
Hơn nữa, ngoại trừ điều này……
“Người chơi trước ngươi đạt được dị năng này.
Nó nói một chữ “trước”, ý tứ chính là người sở hữu dị năng này lúc trước đã chết, cho nên mới được xưng là “Người chơi trước”.
Hay là nói……”
Đường Mạch dừng một chút, Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh đồng thời quay đầu nhìn về phía hắn.
Mặt ngoài Đường Mạch lúc này nhìn qua trông rất bình tĩnh, chỉ có chính hắn mới biết, tim hắn hiện tại đập nhanh cực kì.
Hắn cảm giác chính mình dường như đã bắt được một cái chân tướng, một chân tướng rất lớn được che giấu sau lưng Hắc Tháp thần bí.
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, kế tiếp lại nhìn về phía Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh, tâm tình đã có chút trấn định hơn.
Hắn nhàn nhạt nói: “Địa cầu online, bản thân ba chữ này đã rất kỳ quái rồi.
Khi tôi còn ở Thượng Hải, Lạc Phong Thành đã từng nói với tôi, quốc gia vẫn luôn có một suy đoán đối với Hắc tháp.”
Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt, hắn biết Phó Văn Đoạt khẳng định cũng biết chuyện này.
“Quốc gia suy đoán, Hắc tháp là sản phẩm của người ngoài hành tinh.
Một nền văn minh ngoài trái đất chưa được biết đến đem Hắc tháp thả xuống địa cầu, không biết có dụng ý gì.
Thật ra, suy đoán như vậy ở trong và ngoài nước đều có không ít.
Rất nhiều người ở trên mạng đã làm ra suy đoán và thảo luận tương tự, hoặc là hoài nghi đây là âm mưu của một cường quốc nào đó, hoặc là phỏng đoán Hắc tháp có liên quan tới người ngoài hành tinh.
Chỉ là ai cũng không biết nó rốt cuộc là cái thứ gì.
Nếu Hắc tháp thật sự là đồ vật người ngoài hành tinh thả xuống địa cầu, như vậy người chơi trước anh sở hữu dị năng Tái tổ hợp gen này, rốt cuộc chỉ là một nhân loại đã chết đi, hay là ……trong quá trình Hắc tháp được thả xuống địa cầu lần trước, đã xuất hiện một người chơi khác cũng có được dị năng đó? (Ý muốn nói trước đây có khi nào đã từng xảy ra hiện tượng Hắc tháp đáp xuống trái đất rồi, chứ đây không phải lần đầu tiên).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...