Địa Cầu Online


Thực lực của An Sở và Lục Tinh không tồi, hai người đều đã vượt qua Hắc tháp tầng thứ nhất.

Bọn họ tới đây định cậy nhờ Tiêu Quý Đồng, cho nên đương nhiên cũng sẽ gia nhập và trở thành đội viên của tổ Nam Kinh vừa mới ra đời kia.

Những lời Tiêu Quý Đồng nói ra lúc trước rất hợp tình hợp lý, Phó Văn Thanh cũng không phản bác lại, vì thế cậu nhóc liền cùng Đường Mạch, Phó Văn Đoạt đi về phía Bắc, rời khỏi Nam Kinh.
Kể từ đó, cộng thêm thành viên của tổ công lược, tổ Nam Kinh còn dư lại khoảng hơn 30 người.
Sau khi các thành viên của tổ Nam Kinh biết được Phó Văn Đoạt là ai cũng không hề làm ra phản ứng quá mức như trong tưởng tượng của Phó Văn Thanh.

Bọn họ trêu chọc người đồng đội nhỏ tuổi nhất sắp rời đi này một hồi, dưới những nụ cười kia là sự mệt mỏi khó có thể che giấu được.
Trận chiến sinh tử bất ngờ diễn ra kia thực sự đã làm hao tổn toàn bộ tâm lực của bọn họ.
“Khách lén qua sông thì nhất định sẽ là người xấu sao?” Tiêu Quý Đồng cười tủm tỉm nhìn em họ nhà mình, anh ta chỉ vào Ninh Ninh đang đứng bên cạnh, cười nói: “Ninh Ninh cũng là Khách lén qua sông, nhưng cô ấy không phải do giết người mới trở thành Khách lén qua sông.

Cô ấy không phải người xấu.

Nhưng mà các em nói, ừm…… Phó Văn Đoạt và Đường Mạch chơi các em một vố à? Anh thật ra cũng muốn nghe xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.”
Tiêu Quý Đồng chân trước vừa mới vì Phó Văn Đoạt nói lời hay, sau lưng lại đã đào cho hai người bọn họ một cái hố.

Anh ta mỉm cười nhìn về phía Đường Mạch.

Đường Mạch nhướn mày, thuật lại một lần nữa toàn bộ sự tình trong phó bản Đoàn xiếc thú Kỳ Quái.

Hắn vốn dĩ đã luôn muốn đề cập tới chuyện này, hiện tại cũng chỉ là thuận thế mà làm thôi.
Sau khi nghe xong lời giải thích của Đường Mạch, An Sở và Lục Tinh mới chợt hiểu ra toàn bộ mọi chuyện.
Lục Tinh mắng: “Còn có kiểu này nữa luôn hả? Khiến cho người chơi chúng ta tự mình đánh giết lẫn nhau?” Loại sự tình thiếu đạo đức như vậy mà Hắc tháp cũng làm ra được?!
Tiêu Quý Đồng càng để ý tới một sự kiện khác: “Hắc tháp có thể cho người chơi trở thành Boss, cùng những người chơi khác đối kháng.

21 người chơi Hắc tháp tầng thứ nhất, cùng với 2 người chơi Hắc tháp tầng thứ hai.

Chỉ nhìn qua quả thật như Phó Văn Đoạt và Đường Mạch đang ở vào tình thế tương đối bất lợi, nhưng hai người bọn họ ngay từ lúc trò chơi bắt đầu đã giành được lồng sắt quái vật, 21 người chơi còn lại ngay cả quái vật là cái dạng gì cũng không biết.

Chỗ dựa sau lưng bọn họ là Đoàn xiếc thú Kỳ Quái, là đoàn trưởng đoàn xiếc thú thần bí kia.

Có thể mượn thế lực của thế giới Hắc tháp……”
Đường Mạch quét mắt liếc nhìn Tiêu Quý Đồng.
Người thông minh xem xét vấn đề nhìn chung vẫn khác với những người bình thường.

Sau khi phó bản Đoàn xiếc thú Kỳ Quái kết thúc, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng đã lén thảo luận qua, quả thật lần đó nếu như kế hoạch của bọn họ không thành công, bọn họ vẫn có thể liên hệ với người của đoàn xiếc thú.

Lợi dụng thế lực của đoàn xiếc thú giữ được con giun ngốc nghếch kia, sau đó cứ thế thẳng một đường mà hoàn thành trò chơi.
Sau khi giải trừ hiểu lầm, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt mang theo Phó Văn Thanh rời đi, An Sở và Lục Tinh gia nhập tổ Nam Kinh, nghe Tiêu Quý Đồng nói về kế hoạch tiếp theo.

Hiểu lầm trong trận trò chơi này tuy rằng đã được giải quyết, nhưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đúng là đã hố hai người kia trong phó bản Đoàn xiếc thú kỳ quái.

Lục Tinh đầy mặt khó xử, hai mắt chuyển động qua lại trên người Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt, trong lòng vẫn là vô cùng buồn bực.

Ánh mắt An Sở lại vẫn luôn tập trung vào hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ.
Chắc chỉ nắm chút chút một phút thôi ha….
Năm phút luôn rồi???
……Thật không thể ngờ bọn họ lại có thể nắm liền nửa giờ như vậy!!!
Hơn 30 người chơi tụ lại chung một chỗ, mọi người đứng thật sự rất gần nhau, nếu không chú ý sẽ rất khó phát hiện Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đang nắm tay, chỉ cho rằng bọn họ là do đứng sát nhau.

Nhưng mà An Sở lại phát hiện ra.

Tựa như đột nhiên tìm thấy một hạt gạo màu nâu trong đám gạo trắng vậy, rõ ràng toàn bộ đều là gạo, ban đầu thoạt nhìn thì không thể phát hiện ra hạt nâu kia, nhưng chính là một khi đã phát hiện, tầm mắt An Sở liền không thể rời khỏi nó.
Hai cô gái nắm tay nhau còn có thể coi là tình bạn thắm thiết mặn nồng, hai người đàn ông trưởng thành nắm tay nhau ……Đây nào phải là tình cảm tốt, đây là gay đó nha!
Nắm tay thì cũng thôi đi, lại còn nắm lâu như vậy, hoàn toàn không giống như đang đùa giỡn.
Trong đầu An Sở ngập tràn các loại suy nghĩ kì quái, cuối cùng cô chỉ biết thở dài, ý vị thâm trường nhìn về phía Đường Mạch.
Đường Mạch nhận thấy được tầm mắt An sở, cũng kỳ quái quay ra nhìn cô.
An Sở:…… Cố lên, giới tính không phải vấn đề gì quá to tát đâu!
Đường Mạch: Vẫn còn vì chuyện trong phó bản đoàn xiếc thú mà tức giận sao?
Hai người nhìn nhau cười cười, đồng thời gật đầu, không hẹn mà cùng nghĩ đến: Xem ra đối phương đã hiểu rõ ý mình rồi.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tính toán ngày mai liền sẽ rời đi, Phó Văn Thanh trở lại phòng thu thập đồ đạc.

Đồ đạc cậu nhóc muốn mang đi cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy cái đạo cụ và chuẩn bị thêm một ít đồ dùng sinh hoạt thường ngày.


Đường Mạch thấy trong phòng Phó Văn Thanh có mấy bình Nông Phu Sơn Tuyền, trông rất giống loại mà đám người Tiêu Quý Đồng thường xuyên sử dụng.

Đêm qua dưới sự hối thúc mãnh liệt của Sài Vinh và Ninh Ninh, Tiêu Quý Đồng rốt cuộc cũng dùng Nông Phu Sơn Tuyền trị liệu vết thương trên mặt mình.

Ninh Ninh là vì cảm thấy quá chướng tai gai mắt, nhìn qua rất khó chịu; còn Sài Vinh là vì không muốn lưu lại vết thương này trên mặt Tiêu Quý Đồng, mỗi lần nhìn nó liền sẽ gợi nhớ về trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi đã qua đi kia.
Vốn dĩ Tiêu Quý Đồng còn muốn để như vậy thêm mấy ngày nữa, nhưng thành viên của tổ Nam Kinh lại nhất trí phản đối kịch liệt.

Do vậy anh ta chỉ có thể số ít phục tùng đa số, đem vết sẹo kia chữa khỏi.
Nhìn mấy bình Nông Phu Sơn Tuyền này, Đường Mạch nói: “tổ Nam Kinh có rất nhiều loại nước khoáng này à?”
Phó Văn Thanh: “Vâng anh, có nhiều lắm nha, hình như còn dư lại hơn trăm bình đấy.

Người chơi Nam Kinh có thể dùng đạo cụ, tình báo để đổi lấy thứ này của bọn em.”
Đường Mạch nghĩ nghĩ: “Bọn anh có thể dùng tình báo trao đổi không?”
Nước mắt con giun tuy rằng có hiệu quả hơn, nhưng chỉ còn lại một lần cơ hội sử dụng.

Từ khi địa cầu online đến nay, Đường Mạch sau khi bị thương, trên cơ bản đều là dựa vào tố chất thân thể của bản thân để khiến miệng vết thương tự động khép lại.

Nước khoáng Nông Phu Sơn Tuyền có thể khiến miệng vết thương khôi phục nhanh hơn, mặc dù không hiệu quả như nước mắt con giun, nhưng lại cũng là một loại đạo cụ không tồi.
Nhưng sau khi nghe Đường Mạch nói xong, sắc mặt Phó Văn Thanh lại hiện lên một tia kì quái.

Cậu nhóc nhìn Đường Mạch, qua hồi lâu mới nói: “Tại sao phải dùng tình báo để đổi lấy cái này ạ?”
Đường Mạch: “Chú0ng ta không có đạo cụ trị liệu thích hợp.” Hắn và Phó Văn Đoạt mấy ngày trước vừa mới bàn bạc qua, đạo cụ hai người đạt được phần lớn đều là vũ khí giết người, đạo cụ phụ trợ cực kỳ ít ỏi.

Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Phó Văn Thanh thì cũng có khả năng là……
Đường Mạch: “Em có thể trực tiếp mang đi mấy bình?” Quan hệ giữa bọn họ và Tiêu Quý Đồng không tồi, Phó Văn Thanh lại là thành viên của tổ Nam Kinh, cậu nhóc có thể trực tiếp mang đi mấy bình cũng là hợp tình hợp lý.
Ai ngờ giây tiếp theo, Phó Văn Thanh đương nhiên nói: “Đây là dị năng của em mà.”
Đường Mạch: “Hóa ra là dị năng của em à, vậy chúng ta quả thật có thể mang đi……” Dừng một chút, Đường Mạch kinh ngạc nhìn về phía Phó Văn Thanh: “Dị năng của em?!”
Phó Văn Thanh gật gật đầu.

Cậu nhóc nâng tay phải lên, từ dưới giường lấy ra một chiếc chậu, lòng bàn tay hướng xuống, để phía trên chiếc chậu kia.

Dần dần, một dòng nước suối trong trẻo trào ra từ lòng bàn tay của cậu bé.

Nước suối cuồn cuộn không ngừng, rất nhanh đã chảy đầy toàn bộ chậu rửa mặt.

Tiếp theo Phó Văn Thanh lấy ra một chiếc phễu lớn và vài chiếc bình rỗng từ dưới gầm giường, cậu nhóc ngay cả mắt cũng không thèm chớp liền đã rót ra năm bình Nông Phu Sơn Tuyền.
Cậu nhóc đưa cho Đường Mạch: “Nhạ, cho anh nè.”
Đường Mạch: “……”
Dị năng của em thần cmn kì quá rồi đấy!
Phó Văn Đoạt cười nhẹ một tiếng.
Đường Mạch và Phó Văn Thanh đều quay ra nhìn đối phương.
Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói: “Cũng có chút tác dụng.”
Phó Văn Thanh rất muốn tự biện minh cho chính mình, dị năng này đâu chỉ “có chút ít tác dụng” đâu, rõ ràng là rất hữu dụng đó nha.

Ngay cả Tiêu đội cũng luôn miệng nói dị năng của cậu nhóc rất mạnh, nếu về sau dị năng này có thể mạnh lên giống như Sài đội và chị Ninh Ninh, nói không chừng cậu nhóc có khả năng sẽ chế tạo ra loại nước khoáng có thể nối liền da thịt xương cốt ấy chứ.

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt anh họ nhà mình, miệng Phó Văn Thanh chỉ hơi trương lên rồi liền ngậm lại ngay.
Mặc dù đang tức giận, trong lòng cậu nhóc vẫn xuất hiện một tia vui sướng nho nhỏ, kèm theo một chút đắc ý không thôi.

Ít nhất thì đây vẫn là lần đầu tiên anh họ khen mình đó nha.
Sau khi Phó Văn Thanh chuẩn bị tốt mọi thứ xong, cậu nhóc đưa cho Đường Mạch và Phó Văn Đoạt một tấm đệm, coi như giường để ngủ.

Ba người ngày mai mới phải lên đường, muốn ở Nam Kinh ngủ lại một đêm.

Đường Mạch còn chưa đến mức để một cậu nhóc trải giường chiếu cho mình, hắn đi lên trước định giúp Phó Văn Thanh một chút.

Nhưng hắn còn chưa kịp di chuyển, Phó Văn Đoạt đã buông tay hắn ra, đi qua đó, bình tĩnh nói: “Em chế tạo loại nước khoáng này nhiều một chút, trước khi đi đem bán cho đám người kia.”
Phó Văn Thanh nhất thời không kịp phản ứng lại: “Dạ?”
“Bán cho đám người Sài Vinh và Tiêu Quý Đồng ấy.” Dừng một chút, Phó Văn Đoạt một bên trải đệm, một bên nói: “Lúc trước em làm cho bọn họ bao nhiêu bình nước khoáng?”
Phó Văn Thanh thành thật trả lời: “Khoảng mấy trăm bình gì đấy? Đại khái chắc là tầm đó đó.”
“Hừm, đúng là bóc lột sức lao động trẻ em mà.”
Phó Văn Thanh cẩn thận nhắc nhở: “Anh họ, bọn họ là đồng đội của em mà.”
Phó Văn Đoạt: “Trước kia thì đúng, còn hiện tại thì không.


Em làm nhiều một chút, đem đi bán cho bọn họ, đổi lấy tình báo.”
So với anh, em càng muốn làm đồng đội với đám Sài đội nhé! Phó Văn Thanh giận mà không dám nói gì, chỉ buồn bực trừng lớn hai mắt, ngoan ngoãn đứng lên đi làm nước khoáng Nông Phu Sơn Tuyền.
Nhìn một màn này, Đường Mạch nhịn không được khẽ cười một tiếng.

Tay phải hắn hơi hơi giật giật.
……Nhiệt độ ấm nóng từ bàn tay kia như còn dư lại nơi tay hắn.
Phó Văn Đoạt buông tay có chút đột ngột, cũng rất quyết đoán, nhưng Đường Mạch cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.

Dưới ánh sáng tối tăm, bóng dáng cao lớn kia nhanh chóng trải một tấm đệm xuống dưới đất, mỗi góc đệm đều được trải phẳng gọn gàng.  Tốc độ của đối phương rất nhanh, tựa như đã từng làm điều này vô số lần.
Thật ra, với tố chất thân thể của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, bọn họ cũng không cần ngủ, chỉ là một đêm mà thôi, rất nhanh liền sẽ qua đi.

Nhưng Phó Văn Thanh làm như vậy, Phó Văn Đoạt cũng không phản đối.

Đây là ý tốt của nhóc ấy.
Từ phương diện nào đó mà nói, Phó Văn Đoạt là một người anh tốt, và cũng là một người rất tốt.
Đường Mạch nói với Tiêu Quý Đồng “Phó Văn Đoạt là người tốt”, cũng không hoàn toàn là qua loa trả lời cho có lệ, hắn cũng rất đồng ý với sự thật này.

Cho dù là về mặt đạo đức, nhân sinh quan, hay thái độ đối với chuyện sinh tử, hoặc thậm chí là tính tình, Đường Mạch đều cảm thấy Phó Văn Đoạt thực sự là người tốt, thậm chí có lúc hắn còn cảm thấy đối phương tốt hơn cả mình.

Ít nhất sau khi bị Hắc tháp hố xong, Phó Văn Đoạt hẳn sẽ không giận đến mức đi phá nát tảng đá phía dưới nó.
Nghĩ vậy, Đường Mạch nhớ tới ngày mai bọn họ sẽ rời khỏi Nam Kinh, phải đi qua quảng trường Tân Nhai Khẩu.
Ừm, đến lúc đi ngang qua Hắc tháp, tiện chân lại đá vài ba cái nữa cũng không sao đâu nhỉ?
Giữa việc tốt tính và phát tiết tức giận, Đường Mạch cảm thấy tính tình mình một chút cũng đều không tốt.
“Cậu muốn ngủ chưa?” Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên.
Đường Mạch đột nhiên lấy lại tinh thần.

Hắn tập trung nhìn sang, Phó Văn Đoạt đang ngồi xổm bên cạnh tấm đệm, hai mắt đen nhánh ngước lên, yên lặng nhìn về phía mình.
Đường Mạch phát hiện chính mình vừa rồi không cẩn thận liền nhìn chằm chằm đối phương hồi lâu, lâu đến mức phát ngốc luôn.

Hắn trong lòng thấy ngượng vô cùng, nhưng ngoài mặt lại vẫn rất bình tĩnh.

Hắn lắc đầu: “Chỉ có mấy buổi tối không ngủ thôi mà, không việc gì.

Vừa rồi chúng ta đã tiếp tục nắm tay thêm mấy tiếng đồng hồ, nhưng tôi vẫn chưa thể biết được dị năng của anh là gì.

Có hai loại nguyên nhân, loại thứ nhất là, thời điểm khi tôi sao chép dị năng của anh, hiệu quả sẽ kém hơn và hạn chế cũng nhiều hơn so với dị năng gốc, khả năng phải cần nhiều thời gian hơn thì mới có thể đạt được dị năng của anh.

Còn loại thứ hai, hẳn là do dị năng của anh quá mạnh, cho nên tôi mới càng cần nhiều thời gian.”
Phó Văn Đoạt: “Không vội, đi Bắc Kinh đại khái mất khoảng ba ngày, chỉ là tiếp xúc thân thể mà thôi, trên đường đi có thể lại tiếp tục nắm tay sau.”
Đường Mạch trong lòng nghĩ đến “Là vì anh căn bản không hề biết chạm vào bộ vị thân mật sẽ càng hiệu quả hơn”, hắn thở dài, nói: “Được, cứ vậy đi.”
“Ngày mai thử nghiệm với Tiểu Thanh đi.”
Phó Văn Thanh đang vất vả cần cù chế tác nước khoáng ở phòng bên cạnh đột nhiên nghe thấy tên mình, hoảng sợ nói: “Anh họ, thử nghiệm? Thử nghiệm cái gì ạ?!”
Phó Văn Đoạt mặt không đổi sắc: “Đem em đi bán thử.”
Phó Văn Thanh: “……”
Số lượng nước khoáng Phó Văn Thanh tạo ra là có hạn chế, cả một đêm, cậu nhóc chỉ có thể làm ra 30 bình.

Buổi tối nằm trên giường, Phó Văn Thanh rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.

Sau khi trải qua trận sinh tử tàn khốc kia, Đường Mạch hiếm lắm cũng mới có được vài phần cảm thấy buồn ngủ.

Hắn nhắm mắt dưỡng thần, Phó Văn Đoạt nằm cách hắn không xa.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ vang lên.
Thật lâu sau, Phó Văn Đoạt thấp giọng nói: “Chúng ta đổi tên đi.

Tên của tôi người chơi toàn Trung Quốc đều biết, tên của cậu mặc dù ít người biết, nhưng những người biết cái tên “Mạch Mạch” kia lại toàn là một đám xuất sắc.”
Đường Mạch cũng không hề ngủ thiếp đi, hắn mở mắt, suy nghĩ một lát: “Ừm, nghe cũng hợp lý đấy.

Anh vẫn dùng cái tên Phó Văn Tiên kia à?” Khi nói ra cái tên này, Đường Mạch cũng tự mình cười mình.
Cái tên này so với ba chữ Phó Văn Đoạt còn muốn *lạy ông tôi ở bụi này hơn, nhưng dựa trên cơ sở thành viên của tổ Nam Kinh trước đây vẫn có thể chấp nhận cái tên “Phó Văn Thanh” của Tiểu Thanh, sau đó bọn họ cũng tiếp tục chấp nhận việc có người tên Phó Văn Tiên, và không có quan hệ gì tới Phó Văn Đoạt.
*此地无银三百两.


Nguyên văn Word by word là “Ở đây không có 300 lạng bạc”.

Ngoài ra câu này còn hay được dịch thành “Lạy ông tôi ở bụi này’’ (tại sao lại dịch thành vậy thì mình không biết, chắc kiểu thành ngữ, tục ngữ bên TQ).

Ý nghĩa của câu này là muốn nói đến việc đang định giấu kín điều gì đó nhưng lại vô tình làm cho người khác phát hiện ra, kiểu  “giấu đầu hở đuôi” ấy.

Mình search nguồn gốc của câu thành ngữ này thì tìm được như sau, mở rộng cho mọi người chút nha:
“Ngày xưa có một người tên là Trương Tam, ông ta bỏ nhiều công sức mới dành dụm được 300 lượng bạc, trong lòng rất vui.

Nhưng ông luôn lo sợ bị người ta trộm mất, vì thế tìm một cái hòm, bỏ 300 lượng bạc vào đóng đinh lại, sau đó đem chôn sau nhà.

Nhưng ông vẫn không yên tâm, sợ người khác đến chỗ đó đào trộm, vì thế nghĩ ra được cách “tuyệt diệu”, viết lên tấm giấy 7 chữ “此地无银三百两”(Thử địa vô ngân tam bách lượng = ở đây không có 300 lượng bạc) dán lên góc tường, rồi mới yên tâm bỏ đi.

Không ngờ hành động của ông ta đều bị Vương Nhị nhà kế bên nhìn thấy hết.

Nửa đêm Vương Nhị trộm 300 lạng bạc nhưng lại không muốn Trương Tam biết nên anh ta viết mảnh giấy: “cách bích Vương Nhị bất tằng thâu” (Vương Nhị nhà kế bên chưa từng ăn trộm) dán lên tường.

Sáng sớm hôm sau Trương Tam thức dậy ra sau nhà xem bạc, bạc đã không còn, chỉ thấy một mảnh giấy mới tỉnh ngộ.” (nguồn http://.coviet.vn/diendan/showthread.php?t=38585&page=1)
“Tên mới và tên cũ nếu có tương đối giống nhau, liền càng dễ được chấp nhận, sẽ không bị lộ tẩy đâu.

Cậu lấy tên Đường Cát đi.

Tiểu Thanh cũng không thể dùng tên cũ nữa, sửa lại đi.

Em ấy tên là……” Dừng lại một chút, Phó Văn Đoạt trầm tư hồi lâu, làm ra một quyết định trịnh trọng: “Chúng ta sẽ gọi em ấy là Đại Kiều.

Còn tôi tên là Victor.”
Thời gian bỗng nhiên dừng lại, trái tim Đường Mạch kịch liệt nhảy dựng lên.

Hắn nhịn không được ngẩng đầu, nhìn sang người đàn ông đang ngồi cạnh mình.

Trong bóng đêm hắn mơ hồ chỉ có thể nhìn ra một bóng dáng hư ảo, hắn ngơ ngẩn nhìn Phó Văn Đoạt, bên tai vang lên tiếng tim đập mãnh liệt của chính mình.
…… Tại sao lại là Victor?
Đường Mạch há mồm, đang định mở miệng hỏi chuyện, đúng lúc này, một giọng trẻ con thanh thúy từ trên giường vang lên: “Anh họ, tại sao lại đặt tên em là Đại Kiều, đây là cái tên kiểu gì vậy chứ?”
Phó Văn Thanh ủy khuất cực kỳ, kìm nén không được mà kêu ầm lên.
Phó Văn Đoạt: “Em còn chưa ngủ?”
Phó Văn Thanh không cho anh họ nhà mình đổi đề tài: “Không phải, anh họ, tên của em tại sao lại là cái này chứ, đây là tên con gái cơ mà.” Đừng tưởng rằng nhóc ấy chưa từng đọc《 Tam Quốc Diễn Nghĩa》nhá.
“Người bạn tốt kia của em không phải tên là Tiểu Kiều đấy sao?”
Phó Văn Thanh sửng sốt.

Rất nhanh cậu nhóc lấy lại tinh thần: “Đó là George · Edward! Không phải Tiểu Kiều, Tiểu Kiều là nick name Tiêu đội đặt cho cậu ấy thôi.

Tiểu Kiều cái gì cũng đều không hiểu, không biết cái tên này là tên con gái, cho nên cậu ấy mới đồng ý để Tiêu đội gọi cậu ấy như vậy.

Cậu ấy nếu biết rồi, sẽ không để mọi người gọi cậu ấy như vậy nữa đâu.”
“Ồ, em không phải cũng gọi cậu ấy như vậy sao.”
“……” Phó Văn Thanh á khẩu không trả lời được.
Phó Văn Đoạt: “Hơn nữa anh nhớ rõ tiểu khu kia của nhà em ở vành đai thứ 3 của Bắc Kinh, hình như tên là Đồng Tước đài phải không?”
*Đồng Tước xuân thâm khóa nhị kiều.
* Đồng Tước Đài 銅雀台, toà lâu đài được xây dựng vào năm Kiến An thứ 15 ( 210) theo ước vọng của Tào Tháo: Một là thống nhất thiên hạ dựng nên đế nghiệp; hai là ” khóa xuân ” hai nàng Kiều trong đài Đồng Tước để vui hưởng tuổi già!.
Hai nàng Kiều ở đây là Đại Kiều 大喬 và Tiểu Kiểu 小喬, hai người đẹp nổi tiếng của đất Giang Đông, con gái của Kiều Công 喬公; Đại Kiều là vợ của Tôn Sách, chúa Đông Ngô đã mất.

Tiểu Kiều là vợ của Chu Du, Đô Đốc của Đông Ngô, đang nắm binh quyền lúc bấy giờ.

(nguồn https://sites.google.com/site/dochieuduc03/home/dhien-tich-van-hoc/bb). Ý Phó tổng nói nhà thì ở Đồng tước đài, có bạn tên là Tiểu Kiều thì thôi chốt luôn tên Đại Kiều đi nha =]]]]]]]
Phó Văn Thanh: “……” Nói có sách mách có chứng, khiến người tin phục.
Đường Mạch rốt cuộc cũng bị hai anh em nhà này làm cho bật cười rồi.
Nụ cười này của Đường Mạch khiến Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh đều quay đầu nhìn về phía hắn.

Đường Mạch nghiêm mặt nói: “Tôi lấy tên Đường Cát là bởi vì tôi họ Đường, có chút tương tự nhau.

Anh tại sao lại là Victor?” Thời điểm nói ra ba chữ kia, Đường Mạch rõ ràng cảm thấy thần kinh mình ong lên, nhẹ nhàng mà chấn động một chút.
Địa cầu online giống như đã rất lâu rồi, nhưng thật ra chỉ mới qua đi bốn tháng.
Nhưng trong bốn tháng này, sống một ngày bằng sống một năm, một số người mà bản thân hằng mong nhớ cũng bị giấu tận trong chỗ sâu, rất ít khi nghĩ tới.

Mà thời điểm nghĩ tới họ, cảm xúc trong trái tim lại như thủy triều, cuồn cuộn mà nổi lên.
Đường Mạch cũng không rõ tại sao lúc trước mình lại đi thích Victor, rõ ràng cách nhau một cái máy tính, hắn không biết tuổi tác, diện mạo, nghề nghiệp hay thậm chí là nơi ở của đối phương.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn đem lòng đi thích con người xa lạ nhất nhưng cũng quen thuộc nhất kia.

Khi hai người bọn hắn cùng nhau chơi bài Brit, hắn luôn vô điều kiện mà tín nhiệm đối phương.

Sự đồng điệu giữa hai tâm hồn khiến Đường Mạch cảm thấy bị mê luyến, dần dần sa vào đó, kế đó liền không thể tự kiềm chế bản thân mình nữa.
Nhưng mà hết thảy những điều này, sau những trò chơi tàn nhẫn của Hắc tháp, dường như nhỏ bé vô cùng.


So với việc tìm kiếm một người không biết đang ở đâu, suy nghĩ, lo lắng cho đối phương, Đường Mạch càng sẽ để tâm nhiều hơn đến vấn đề sinh tồn trước mắt của chính mình.

Nghĩ đến đây, trái tim Đường Mạch liền trở nên nặng trĩu.
……Victor có khả năng đã chết, mà hắn lại vẫn còn sống, hắn còn muốn tiếp tục sống sót.
“Không giống à?”
Dòng suy nghĩ của Đường Mạch bị một tiếng này gọi trở về, nói: “ Hả?”
Trong bóng tối, Phó Văn Đoạt lẳng lặng nhìn hắn: “Văn Đoạt, Victor, đọc nhanh không phải rất giống nhau sao?”
Đường Mạch sửng sốt một lát, bỗng nhiên cảm thấy ý nghĩ nào đó vừa chợt loé qua đầu mình có chút buồn cười.

Hắn niệm mấy lần trong miệng, “Quả thật cũng có chút giống.”
Phó Văn Thanh ghé vào trên giường, nghe được đoạn đối thoại của hai vị này, vốn dĩ định nói “Kia chẳng phải là tên tiếng anh của anh họ sao”.

Nhưng Phó Văn Thanh vừa mới bị Phó Văn Đoạt bắt nạt, cậu nhóc không muốn nói chuyện nữa, buồn bực nhắm mắt quyết định ngủ tiếp.
Đường Mạch cũng không tiếp tục suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa, nhưng hắn lại không phát hiện, ngay lúc này, Phó Văn Đoạt đang yên lặng nhìn hắn hồi lâu.

Không đợi Đường Mạch nói thêm câu nữa, Phó Văn Đoạt nhíu mày một chút, lại xoay người, nhìn trần nhà.
Một đêm không ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, ba người Đường Mạch chuẩn bị rời đi.

Lúc gần đi, Phó Văn Đoạt bỗng nhiên nói mình có việc, để Phó Văn Thanh tự mình đem 30 bình Nông Phu Sơn Tuyền kia đi bán, đổi lấy chút tin tình báo.

Cậu nhóc hơi ngẩn người, ôm nước khoáng đi mất.

Khi trở về Phó Văn Đoạt nhướn mày nhìn em họ nhà mình: “Đổi được tin tình báo gì rồi?”
Phó Văn Thanh đĩnh đạc trả lời.
Đường Mạch ở bên cạnh nhìn hai anh em nhà này, khẽ cười một tiếng, cũng không vạch trần.
Cho nên mới nói, so với hắn, thật ra tính tình của Phó Văn Đoạt còn dịu dàng và ôn nhu hơn nhiều.
Thời điểm đi ngang qua Hắc tháp, Đường Mạch nhớ tới chính mình từng muốn đi đạp đổ mấy tảng đá dưới chân nó, nhưng Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh lại đang ở đây, hắn do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định giữ lại cho mình chút mặt mũi.

Có người như Phó Văn Đoạt ở đây, hắn cũng phải chú ý đến hình tượng của mình trước trẻ con mà.

Đường Mạch nhanh chóng rời khỏi phạm vi Hắc Tháp, Phó Văn Đoạt lại dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn toà cự tháp nguy nga khổng lồ này.

Tầm mắt vừa hạ xuống, Phó Văn Đoạt liền thấy được một cô gái trẻ tuổi đang đứng ở nơi xa, cũng đang chăm chú nhìn toà tháp này.
Đường Mạch cũng chú ý tới đối phương, hắn dừng lại, xa xa nhìn về phía Ninh Ninh, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi chào hỏi ba người Đường Mạch, Ninh Ninh cũng không nói thêm gì nữa.

Cô ngồi trên một tảng đá phủ đầy tro bụi, ôm chặt nỏ bạc, an tĩnh ngẩng đầu nhìn Hắc Tháp.

Cô nhìn toà tháp này không biết mệt mỏi, ai cũng không biết cô đã ngồi đó bao lâu, đã nhìn nó bao nhiêu lần.
Cuối cùng Đường Mạch liếc mắt nhìn Ninh Ninh một chút, sau đó rời khỏi Nam Kinh.
Bọn họ tìm được một chiếc xe jeep, đi dọc theo bản đồ tiến vào cao tốc.

Xe khởi hành trong chốc lát, Phó Văn Thanh ngồi ở ghế sau, cậu nhóc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong mắt toàn bộ là tò mò cùng khẩn trương.

Sau địa cầu online Phó Văn Thanh vẫn luôn ở tại Nam Kinh chưa từng đi ra ngoài, lần này rời đi trong lòng cậu nhóc rất sợ hãi, nhưng cũng có chút chờ mong.
Xe đi nửa ngày, rốt cuộc cũng thấy được tòa Hắc Tháp của thành phố tiếp theo.
Đường Mạch nhìn bản đồ: “Kia hẳn là Hắc tháp ở Dương Châu.” Dừng một chút, hắn quay đầu nhìn về phía Phó Văn Thanh, hỏi: “Ninh Ninh vẫn luôn rất thích đứng xem Hắc tháp à?”
Phó Văn Thanh gật gật đầu, nhưng rất nhanh lại lắc đầu: “Cũng không phải.

Là sau phó bản Giáng Sinh Vui vẻ ba tháng trước, chị Ninh Ninh mới thường xuyên đi nhìn Hắc Tháp.

Lần đó, chị Tiểu Điền không thể thông quan trò chơi, từ đó chị Ninh Ninh sẽ thường xuyên tới bên cạnh ngồi nhìn Hắc Tháp.

Chị ấy đại khái cảm thấy chị Tiểu Điền chỉ là đang tham gia một trò chơi công tháp khá mất thời gian, vẫn chưa kết thúc để trở về với mọi người mà thôi.

Hơn nữa cảm xúc của chị Ninh Ninh đối với Hắc Tháp thực ra khá phức tạp, không giống với chúng ta không đâu, là Hắc Tháp cứu chị ấy một mạng.”
Đường Mạch kinh ngạc nói: “Hắc Tháp cứu cô ấy một mạng?”
Phó Văn Đoạt cũng rất hứng thú ngẩng đầu lên, từ kính chiếu hậu nhìn Phó Văn Thanh.
Phó Văn Thanh nói: “Vâng.

Chị Ninh Ninh là Khách lén qua sông.

Những người chơi ở trong ba ngày kia giết người, mới có thể trở thành Khách lén qua sông.

Anh họ là quân nhân, hẳn là vì chấp hành nhiệm vụ nên mới giết người, ngay thời điểm Hắc Tháp công bố thân phận anh ấy trên toàn thế giới, em đại khái cũng đã đoán được điều này.

Nhưng chị Ninh Ninh lại không giống như vậy, chị ấy không giết ai cả.”
Đường Mạch hỏi lại: “Vậy cô ấy trở thành Khách lén qua sông như thế nào?”
Phó Văn Thanh: “Chị ấy quả thật không hề giết người, nhưng nếu buộc phải nói, thật ra chị ấy cũng có giết.

Trong ba ngày kia,….

chị ấy là tự mình giết mình.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui