Đi Xem Mắt

Vốn là miếu linh nghiệm nhất, Bồ Tát linh nghiệm nhất
cũng đã nói như vậy, không chừng Doãn Việt chính là chân mệnh thiên tử của cô
cũng chưa biết chừng.

Tám chín phần mười.

Cầm lấy quẻ, bối cảnh phía sau Bình Phàm tràn đầy hoa
đào.

Đang lúc hoa hoa nở vui mừng, chuông điện thoại của
Doãn Việt lại vang lên.

Cô giáo dạy văn ở trường tiểu học đã nói, tình tiết
chuyện xưa nhất định phải thay nhau nổi lên, khúc mắc không ngừng, lúc này mới được
xưng tụng là một câu chuyện xưa đẹp.

Mà Bình Phàm cảm thấy, chuyện mình và Doãn Việt bị phá
ngang tuyệt đối là một chuyện xưa đẹp.

Nói, chất lượng điện thoại trái táo của đồng chí Doãn
Việt cũng không được tốt, chỉ cần đứng gần một chút là có thể nghe thấy tiếng
của đối phương.

Lỗ tai Bình Phàm thính, phát hiện bên trong truyền ra
một giọng nữ.

Lỗ tai Bình Phàm linh, phát hiện giọng nữ bên trong
rất quen thuộc.

Lỗ tai Bình Phàm nhớ tình bạn cũ, phát hiện giọng nữ
quen thuộc bên trong chính là của Phương Nhan.

Ngoan ngoãn đứng bên trong đám đông, lúc này người
càng đến càng đông.

Nhưng mà không có gì, trải qua kế hoạch thu mua đồ ăn
vặt, Bình Phàm đối với Doãn Việt vẫn có chút
tin tưởng, cho nên, giữ bình tĩnh, chững chạc, nghiêm cẩn.

Nếu tham khảo thành tựu của cô trong quá trình ngồi
trên ghế nhà trường thì sẽ biết.

Lòng tin của Bình Phàm cô nương luôn luôn không đủ.
Lúc học tiểu học rõ ràng bài thi được 90 điểm đỏ au mà cô vẫn gọi mọi người
chung quanh nhìn xem thử, hoài nghi đây là do 60 viết nhầm.

Thật vất vả, lần này lòng tin mới tràn đầy, không ngờ
ông trời lại giáng xuống một đại nạn lên đầu Bình Phàm. Khổ tâm, đau xương cốt,
đói bụng, không thiếu cái nào, cứ theo thứ tự mà ra.

Nói tóm lại, nói tóm lại là, bạn học Bình Phàm gặp
hạn.

Doãn Việt luôn luôn vững vàng trong trẻo thế mà lại có
chút gợn sóng thật nhỏ: "... Cậu bây giờ đang ở đâu... Ừ, tớ đến
ngay."

Ý chính là, lập tức đến chỗ Phương Nhan?

Nếu nói vừa rồi Bình Phàm là thực vật đại chiến cương
thi không ngừng cho hoa hướng dương nở ra, vậy bây giờ Bình Phàm chính là bị
từng đợt băng giá đánh thẳng vào cải thìa.

Cúp điện thoại, Doãn Việt chuyển hướng Bình Phàm:
"Thật xin lỗi, có chuyện rất quan trọng, anh phải tới ngay."


Cho tới bây giờ Doãn Việt vẫn trấn định tự nhiên làm
cho Bình Phàm có cảm giác cho dù nhà hắn trong một đêm biến thành chocolate thì
hắn cũng sẽ không nhăn mày một cái.

Nhưng bây giờ ngay trước mắt, lần này quân như mưa lớn
ập xuống hồ nước, mặc dù yên lặng nhưng vẫn còn động.

Bình Phàm thở dài, thở dài, dường như đem hết không
khí trong lồng ngực đều xuất ra ngoài, suy yếu đến xương cốt muốn rơi rụng hết.

Thì ra là, một khi gặp Phương Nhan, hắn không có cách
nào bình tĩnh.

Nhưng thua cũng muốn thua có khí chất, Bình Phàm mỉm
cười, nụ cười như bóng mát trong rừng cây, tươi mát tự nhiên nói: "Không
sao không sao, anh đi đi, em ở đây chơi một chút, phong cảnh rất đẹp."

Doãn Việt suy nghĩ một chút: "Nếu không, anh đưa
em về nhà trước?"

"Không cần, không cần! ! !" Bình Phàm lui về
phía sau một bước, nắm chặt cái quai mảnh khảnh của túi da: "Thật, anh cứ
về đi."

Doãn Việt nhìn cô, dừng một chút mới nói: "Cẩn
thận một chút, lát nữa anh gọi điện cho em."

Bình Phàm đồng ý, sau đó đứng trên đỉnh núi, nhìn Doãn
Việt bước nhanh xuống ngàn bậc thang đá, nhìn Doãn Việt ngồi lên xe, nhìn Doãn
Việt tan biến giữa núi rừng.

Cái quẻ trong tay, phảng phất như một khối sắt nóng
đỏ, rất phỏng tay.

Đứng ở đỉnh núi, quan sát cả vùng đất, Bình Phàm rất
muốn giống mấy đồng chí hộ pháp phi thân một cái.

Dĩ nhiên, bạn học Bình Phàm rất thuần khiết, cái từ
phi thân này không phải là hàm nghĩa rộng.

(Chắc ý là nhảy xuống ấy)

Một người đứng trên đỉnh núi cũng không có gì thú vị.
Xuống núi, trên đường vô tình gặp mấy người coi bói, tất cả đều híp mắt liếc
tròng làm ra vẻ mê mang, lời kịch cũng cùng một câu.

Cô nương, dây tơ hồng đã kết, ôi chao, chuyện tốt gần
tới rồi.

Tâm tư Bình Phàm chết chìm, có tai như điếc.

Nói, mê tín phong kiến không đáng tin a.

Trên núi không có xe buýt, chỉ có thể dựa vào hai chân
cứng rắn mà đi, đợi đến khi Bình Phàm về tới nhà thì đã xế chiều, toàn thân xụi
lơ nhưng cũng không dám chợp mắt, sợ bỏ qua điện thoại của người kia.

Dù sao tâm cũng đã động, muốn hoàn toàn buông tay
không phải dễ dàng.

Mở laptop, mở vô số websites, nhưng một chút nội dung
cũng xem không vào, ngay cả vào nhà vệ sinh cô cũng mang theo điện thoại, chỉ
sợ không để ý, bỏ qua điện thoại của ch Doãn Việt.

Nhưng Doãn Việt luôn luôn hăng hái lần này vô cùng
không hăng hái, suốt cả một ngày ngay cả một tiếng hừ trong cổ họng cũng không

có.

Bình Phàm mất bình tĩnh, dù sao cô cũng là một cô gái,
cũng có thất tình lục dục, lúc này tức giận, quyết định dao sắc chặt dây rối,
hoàn toàn đem tất cả dấu vết của Doãn Việt trong sinh hoạt loại bỏ hết.

Số di động của hắn, thủ tiêu.

QQ của hắn, thêm vào sổ đen.

Cái chăn hắn từng đắp, vứt bỏ.

Cuối cùng chỉ còn lại căn nhà chocolate nhỏ cô cùng
hắn làm đang bỏ trong tủ lạnh kia, ăn hết.

Cũng không thèm rửa tay, trực tiếp phủi phủi, bẻ từng
cục nhét vào miệng, e sợ trì hoãn một hồi nữa căn nhà nhỏ sẽ mềm ra thành hình
thù quái dị.

Ngôi nhà nhỏ tinh xảo bị phá thành từng mảnh nhỏ, khó
coi.

Nhưng hơn mười phút đồng hồ sau, Doãn Việt người này
vẫn hoàn toàn mất tung mất tích.

Thì ra, một người tiến vào hoặc bước ra khỏi sinh mệnh
của một người khác cũng rất dễ dàng.

Chẳng qua, quá trình lại là thống khổ.

Không chỉ tâm linh, còn có thể xác.

Ví dụ như, giờ phút này bụng Bình Phàm đau đến như có
đao nhọn khuấy đảo bên trong.

Hai mắt biến thành màu đen, mồ hôi ra như mưa, Bình
Phàm đau đến kêu rên.

Đây là vừa thất tình vừa gặp bụng đau, Bình Phàm cảm
thấy mình quả thực chính là xui xẻo đến Vương mẫu nương nương cũng cảm động.

Nhưng có oán ông trời cũng vô dụng, tự cứu mình quan
trọng hơn.

Bình Phàm giống như một con ốc sên nhỏ, bò đến bên
điện thoại di động. Cha mẹ gần đây đi Hải Nam chơi, cho dù có phóng máy bay
cũng về không kịp, chỉ có thể bấm số Mộc Mộc, thất thanh kêu cứu mạng.

Thật may bên cạnh còn có một người bạn tốt, nếu không
có chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Mười phút đồng hồ sau, Mộc Mộc kéo Trang thập tam công
tử quần áo bồng bềnh đến đây cứu giá.

Bình Phàm đã không còn sinh lực để đi bát quái hai
người bọn họ vì sao lại ở cùng một chỗ, động tác duy nhất chính là bắt lấy tay
áo của Trang thập tam, hơi thở mong manh.

Công ~ tử ~ cứu ~ mạng ~

Trang thập tam công tử cười nhạt: Cô nương chớ vội,
đợi ta uống chút trà trước đã.


Sau đó, Trang thập tam trực tiếp đi vào bếp, lấy ra
trà trúc diệp thanh mà Bình Phàm trân quý bắt đầu pha.

May là Mộc Mộc có đủ nghĩa khí, lập tức tranh luận với
hắn: Anh cũng thật quá quá đáng, gọi anh tới vốn để cứu người, vì sao động tác
chậm chạp như vậy, anh định kéo dài đến bao lâu hả?

Trang thập tam mút nhẹ trà xanh, cười yếu ớt lạnh
nhạt: Giữa ban ngày, xã hội hài hòa, cô nương xin chú ý tìm từ.

Sắc mặt Bình Phàm trắng bệch, lần đầu tiên trong đời
sinh ra ý muốn muốn văng tục thô lỗ.

Mộc Mộc khéo hiểu ý người, không chú ý tìm từ mà ngược
lại động võ luôn. Cô một chưởng níu lấy cổ áo Trang thập tam: Anh thật rất đáng
giận, lần trước làm thịt bổn cô nương một số tiền lớn nợ cũ còn chưa tính hết,
lần này lại tỏ vẻ thiêu thân như thế, chớ trách tôi đại khai sát giới.

Trang thập tam không chút hoang mang, dưới tình huống
bị túm cổ áo như vậy vẫn tiếp tục uống trà: Cô nương nói thế sai rồi, lần trước
rõ ràng là cô muốn làm thịt tại hạ mà không như nguyện ý.

Rất tốt, hai người hoàn toàn không để ý đến người đang
nằm trên mặt đất.

Bình Phàm không chịu nổi nữa, quyết định tự mình chấm
dứt, đập đầu xuống sàn nhà một cái, như ý muốn - té xỉu.

May là hai người trong phòng bếp còn có nhân tính, lúc
Bình Phàm kề cận cái chết liền đưa cô vào bệnh viện.

Sau đó chính là một trận bối rối, lúc Bình Phàm hơi
tỉnh táo lại mới phát hiện mình đang mặc đồ ngủ nằm trên giường bệnh trong bệnh
viện.

Viêm ruột cấp tính, căn cứ theo lời bác sĩ chẩn đoán,
ăn đồ không sạch sẽ.

Nhất định là căn nhà chocolate kia, Bình Phàm rơi lệ
đầy mặt, đoạn chuyện xưa với Doãn Việt này thật là vừa thương tâm vừa thương
thân.

Phòng bệnh có hai người, bên cạnh cô cũng là một cô em
thanh tú, nhưng cảnh ngộ lại khác rất lớn với Bình Phàm. Bạn trai người ta cả
ngày hầu hạ một bên, vô cùng ân cần, so sánh thì Bình Phàm lại càng thêm ảm
đạm.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể vò đã mẻ thì cho sứt luôn,
nói với Mộc Mộc đến nhà trẻ xin phép dùm, lấy dùm điện thoại dùng laptop, cả
ngày ở trong bệnh viện đánh thực vật đại chiến cương thi.

Thất tình cũng phải sống mà, Bình Phàm an ủi mình như
vậy.

Hai ngày sau, Mộc Mộc ngồi bên giường bệnh, gương mặt
hóa trang tinh xảo có chút méo mó.

Dù sao cũng là bạn tốt nhà mình, Bình Phàm hỏi thăm:
"Cậu và Trang thập tam đang yêu nhau à?"

Kết quả suy đoán là sai lầm, Mộc Mộc nghe vậy vô tình
ngừng lại con dao nhọn.

Cô ấy vuốt móng tay đỏ chót của mình, Bình Phàm nghi
ngờ: "Vậy cậu rối cái gì vậy?"

Lúc Mộc Mộc nói ra lý do bản thân mình rối rắm thì
Bình Phàm cũng rối theo, ruột non cũng khuấy đảo ba vòng.

Ngày hôm qua, Doãn Việt gọi cho Mộc Mộc hỏi thăm tung
tích Bình Phàm.

Theo như Mộc Mộc hiểu thì Doãn Việt qua lại với Bình
Phàm nhà mình nhưng thật ra lại yêu thầm Phương Nhan bại hoại, cho nên cô nghe
cũng không thèm nghe, trực tiếp ngắt máy.


À, bây giờ hắn tới tìm cô, Bình Phàm nghĩ.

Trầm mặc một hồi, cuối cùng cô cầm lấy điện thoại di
động của Mộc Mộc, bấm cái số đã bị mình thủ tiêu kia.

"Lâm tiểu thư?" Bên kia, Doãn Việt dường như
nhớ được số của Mộc Mộc.

Giọng nói cường tráng có chút từ tính.

Ngực trái Bình Phàm căng thẳng, chóp mũi có chút cay
cay, dùng sức đè nén cảm xúc đang nổi lên, nói: "Là em."

Nhưng chỉ nói ra hai chữ ngắn ngủn thôi mà cổ họng đã
đau đau.

Bên kia dừng một chút, hít một hơi, một hồi lâu sau
mới truyền đến một câu: "Bình Phàm."

Cũng hai chữ ngắn ngủn nhưng rơi vào tai Bình Phàm lại
giống như a- xít sun-phu-rít, ăn mòn xương cốt.

"Em đang ở đâu?" Doãn Việt hỏi.

"Bệnh viện." Bình Phàm nói.

"Anh tới tìm em " Giọng nói Doãn Việt nhè
nhẹ; "Khỏe không?"

Bình Phàm rất muốn nói, ừ, vô cùng vô cùng khỏe, nhưng
mấy chữ này giống như núi đè, không có cách nào bật thốt nên lời.

Chẳng qua là, dù sao cũng đều là người trưởng thành,
như thế nào đi nữa cũng có thể khống chế bản thân mình.

Hít sâu một cái, Bình Phàm lắc đầu, phảng phất như
Doãn Việt đang đối diện mình: "Không được, Doãn Việt... Em cảm thấy chúng
ta không hợp, sau này không nên liên lạc nữa."

Tiếp theo, "Sập" một tiếng cúp điện thoại.

Mộc Mộc nhìn cô, ánh mắt sùng bái sáng ngời, gì kia,
quả nhiên là chó không sủa là chó cắn người, tiểu Bình Phàm quả nhiên đủ quyết
tuyệt.

Cúp điện thoại, Bình Phàm tiếp tục đánh thực vật đại
chiến cương thi.

Mặc dù bề ngoài không có gì khác thường, nhưng Bình
Phàm biết, nơi nào đó trong lòng mình đang bị thương .

Mấy ngày nay, vào ban đêm, nhìn lên mặt trăng bên
ngoài cửa sổ, ngực trái cô mơ hồ đau nhói.

Hạt đậu đã từng ước mơ ước cùng loại người như Doãn
Việt long phượng một hồi yêu đương, cho dù thất bại, nhiều năm sau có nhớ lại
thì cũng đã là hồi ức giống như tằm ăn rỗi.

Còn chân chính thử qua cô mới hiểu được, mình không
chịu nổi.

Nhận được quá nhiều hưng phấn, mất đi liền chịu nhiều
thống khổ.

Như vậy tốt lắm, cứ cùng một người bình thường sống
cuộc đời bình thường, mặc dù không quá vui nhưng, cũng không quá buồn.

Trang bị tinh lực, tập trung vào trò chơi, đánh thẳng
đến khi nhập thần, đột nhiên cô có cảm giác không khí trong phòng bệnh có chút
khác thường.

Lơ đãng ngẩng lên đầu, ngón chân Bình Phàm đang xòe ra
liền cứng lại.

Đồng chí Doãn Việt đang đứng trước giường bệnh của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận