Đi Xa Để Trở Về FULL


9.

Lúc máy bay hạ cánh đã là đêm khuya, tôi tra qua tất cả các cách thức trở về, nhanh nhất cũng phải đợi tám tiếng nữa.

Tôi ngồi trên ghế ở sân bay, trong lòng không ngừng nghiền ngẫm nhưng lời Lương Viễn vừa gửi tới lại thu hồi về.

Muôn vàn suy nghĩ không ngừng hiện lên, cuộc tự hỏi tự đáp trong linh hồn lôi kéo cảm xúc, khiến cả người tôi tự dưng đổ mồ hôi lạnh.

Thậm chí còn bệnh hoạn cảm thấy, mọi người xung quanh đi qua đều dùng ánh mắt đồng cảm thương hại dò xét tôi.

Chờ đợi kiến thời gian trở nên dài đăng đẵng, tôi muốn tìm một lối ra, đúng lúc này Thúc Nghênh lại lần nữa gửi lời mời kết bạn tới.

Hình như quả thật chỉ có với anh ta, tôi mới có thể đường hoàng nói ra tình trạng phức tạp lúc này của mình.

Tuổi tác xấp xỉ nhau, lại là người ngoài cuộc duy nhất biết được tâm sự của tôi.


Có được tính là người ngoài cuộc không?
Vẫn chưa nghĩ ra kết quả, tôi đã bị cảm tính thao tác chấp nhận lời mời kết bạn của anh ta.

“Vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Lần đầu tiên trò chuyện, tôi cẩn thận thăm dò.

“Vẫn chưa, nghe nói cô đi du lịch, tôi đã từng đi qua chỗ đó rồi, có chỗ nào cần giúp đỡ thì có thể nói cho tôi biết.


Lòng nhiệt tình của anh ta từ trong một cái màn hình nhỏ bé truyền tới, khiến người mang theo mục đích như tôi vô cùng xấu hổ.

Thấy tôi chậm chạp không trả lời, Thúc Nghênh lại gửi đến một đoạn voice chat, giọng nói từ tính dịu dàng: “Cô có ăn uống đầy đủ không, đi ra ngoài nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy.


Cuối cùng lý trí của tôi vẫn bị cảm tính chiến thắng, giống như người bị chìm sâu vào trong sương mù, đang vội vàng cầu cứu, cho dù không có hi vọng, nhưng cũng muốn bắt lấy: “Hình như Lương Viễn thích tôi.


“Vứt bỏ tình yêu tha thiết cả đời, là bởi vì tương lai sẽ gặp được nhiều tình yêu hơn.


“Thúc Nghênh, đó chính là tâm ý của chú ấy, có phải không?”

Tôi không ngừng hỏi anh ta, mong chờ câu thừa nhận.

Nhưng sau khi thừa nhận thì sao chứ?
Tôi không biết.

Tôi ghét bản thân mình cứ luôn do dự thiếu quyết đoán, tôi ghét sự hèn hạ và dục vọng chiếm hữu trong xương cốt của mình.

Bỗng nhiên Thúc Nghênh chẳng có bất cứ tin nhắn nào nữa, tôi cứ đóng mở điện thoại không ngừng, ngay cả bản thân cũng không hiểu mình đang làm cái gì.


Cứ như thế năm mươi phút sau, cuối cùng điện thoại của tôi lại nhận được một tin nhắn.

Là Thúc Nghênh.

“Lương Viễn sắp kết hôn rồi, câu nói kia là chú ấy gửi nhầm người, đáng nhẽ là phải gửi cho bạn gái của chú ấy.


Nói ra thật nực cười, phản ứng đầu tiên của tôi là hỏi tại sao anh ta lại gọi thẳng tên Lương Viễn, chẳng phải trước kia anh ta rất kính trọng chú ấy sao?
Thúc Nghênh không trả lời câu hỏi này, mà lại nói một câu đúng trọng tâm vạch trần sự thật mà tôi không muốn thừa nhận: “Chú ấy sắp kết hôn rồi, Tịch Sam, lúc nãy chính miệng chú ấy đã nói trên bàn tiệc, chú ấy còn nói nếu như cô cần một tấm thiệp mời riêng, chú ấy cũng có thể viết cho cô.


Lương Viễn và Thúc Nghênh đang ở cùng một bàn tiệc sao?
Tôi xem một tia hi vọng đó như một cọng rơm cứu mạng, chính là dùng cách vui đùa đập phá nhẹ nhàng như vậy thì chú ấy sẽ cảm thấy bản thân có chút tàn nhẫn hơn sao?
Trong lúc mất hồn, đột nhiên ba tôi cũng gửi đến cho tôi một đoạn video.

Trong video, Lương Viễn ngồi ở vị trí đầu, một bên là ba mẹ của Thúc Nghênh và Thúc Nghênh, một bên khác là ba mẹ tôi.

Mỗi người ai nấy cũng là dáng vẻ say rượu, ba tôi còn ôm bả vai mẹ tôi, nhìn về phía camera nói cho tôi biết: “Chú Lương của con sắp kết hôn rồi, con với Thúc Nghênh cũng tranh thủ đi, hôm nay ba cũng đã kêu ba mẹ thằng bé là ông bà thông gia rồi.


Người phục vụ quay video đang lấy lòng ở sau camera: Cô chú thật hạnh phúc, con gái của cô chú chắc chắn cũng có thể được hạnh phúc như hai người.



Tôi ngơ ngẩn nhìn điện thoại, mặc cho đoạn video phát lại.

Tất cả đều là trò cười, sao Lương Viễn lại có thể khuấy đảo khiến tôi long trời lở đất dễ dàng như vậy?
Sao tôi lại sống không có cốt khí đến như vậy?
Tôi phát hiện ngay lúc này, tôi càng giận bản thân mình hơn, thất vọng về chính mình.

Không biết đã qua bao lâu, tôi mới từ trong cơn hoảng hốt tìm về được chút thần trí.

Vài phút trước điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ, đều là của Thúc Nghênh.

Tôi không có sức lực nói chuyện, tắt luôn điện thoại, lại nghỉ ngơi mười phút, rồi đứng dậy nhanh chân rời khỏi sân bay.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui