"Thật sự rất cám ơn cô, luật sư Hạ.
Tôi mời cô ăn cơm!"Hạ Chanh cười nhẹ lắc đầu: "Nhất định phải mời cơm rồi, nhưng mà phải chờ đến sau khi giải quyết xong xuôi vụ này mới được.""Ầy...!Ha ha ha, được thôi!""À đúng rồi, khi nào anh có thời gian, chúng ta phải bàn bạc về các vấn đề sẽ thoả thuận vào ngày mai, chẳng hạn như các điều kiện mà chị Du sẽ đưa ra và mức độ chấp nhận của anh."Từ Dương nghe vậy thì thu lại ý cười: "Giờ tôi có thời gian, tôi lập tức qua tìm cô...!Đúng rồi, cô đang ở văn phòng đúng không?""Vâng.""Được được, tôi lập tức tới đây, nhiều nhất là nửa giờ.""Thế cứ vậy trước đã.""Được, chút nữa gặp."Sau khi cúp điện thoại, Từ Dương đem chuyện mở rộng thêm kho hàng giao cho Lưu Huy, phủi đi bụi bặm trên người, anh lao ra khỏi kho hàng, lên xe rồi lái thẳng đến phòng làm việc của Hạ Chanh.Chưa đến nửa giờ, anh đã có mặt rồi.
Nhìn thấy khuôn mặt bám đầy bụi bặm của anh, Hạ Chanh có chút nghi hoặc."Anh bị làm sao vậy?""À, mấy tháng nay hàng hoá đến càng ngày càng nhiều, kho hàng không đủ nên khoảng thời gian này tôi đều lo chuyện kho hàng." Từ Dương vừa đóng cửa phòng làm việc vừa nói.“Không tồi ha, việc làm ăn càng ngày càng lớn.” Hạ Chanh cong môi chỉ vào chiếc ghế dựa đối diện mình.“À, do may mắn thôi, bắt kịp giai đoạn Internet phát triển.” Từ Dương cười cười, đi tới trước bàn làm việc của cô, kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống.Hạ Chanh hơi kinh ngạc với câu trả lời của anh, chẳng những không nhìn thấy bóng dáng của một tay nhà giàu mới nổi khi hôm đầu tiền đến đây đã hỏi cô muốn bao nhiêu, mà còn rất biết tự hiểu lấy mình nữa.Từ Dương ngồi xuống, vội vàng hỏi về chuyện của Du Tĩnh Di và Từ Nặc.Hạ Chanh thuật lại một lần tình huống đại khái cho anh, Từ Dương đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.Anh không ngờ Hạ Chanh lại lợi dụng Từ Nặc để uy hiếp Du Tĩnh Di phải nhượng bộ, càng không ngờ Du Tĩnh Di sau khi bị cô tuỳ tiện hàm hồ một hồi lại đã thừa nhận chuyện đó rồi."Anh Từ, chúng ta là quan hệ hợp tác, tôi có toàn quyền vì lợi ích của anh mà cân nhắc, hy vọng sau này anh sẽ không giấu diếm tôi những vấn đề mấu chốt như vậy nữa."Từ Dương cau mày, hơi cụp mắt xuống: "Ngại quá...!Nhưng mà, lôi trẻ con vào chuyện này có phải là không hay không?""Théo ý anh, không hay ở đâu?""Thì là...!Nếu chuyện con bé không phải là con ruột của tôi truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành và tâm lý sau này của nó..."Hạ Chanh trầm mặc hai giây, sau đó khẽ thở dài: “Tôi hiểu được băn khoăn này của anh, nhưng nếu chỉ có băn khoăn này thì tôi khuyên anh nên bỏ đi.""Tại sao?""Vì nếu chị Du đã có thể lấy quyền nuôi nấng ra để uy hiếp anh chuyện không muốn ly hôn thì rõ ràng chị ta đã không suy xét đến những vấn đề mà anh đang cân nhắc đâu.
Vì vậy, cho dù anh có đồng ý với mọi yêu cầu của chị ta, có thể thoả thuận ly hôn và giành được quyền nuôi con, thì chị ta vẫn có thể lợi dụng sự thật rằng Từ Nặc không phải con gái ruột của anh để giành lại quyền nuôi con bất cứ lúc nào."Từ Dương sửng sốt, cả người sững sờ, bởi vì anh thật sự không ngờ tới chuyện này.Hạ Chanh ngả người ra sau, đặt khuỷu tay lên tay vịn, mười ngón tay đan chéo vào nhau rồi nói với Từ Dương với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Từ kinh nghiệm mấy năm qua của tôi trong ngành này, cũng từ quan điểm của một người phụ nữ, chị Du dây dưa không muốn cùng anh ly hôn, không muốn giao quyền nuôi con cho anh, nhưng những điều đó không có nghĩa là chị ta muốn quay lại với anh đâu.
Nếu chị ta thực sự muốn hai người quay lại với nhau, chị ta đã rất sẵn lòng gặp anh rồi.""...Tôi biết cô ta không muốn quay lại với tôi."“Không muốn quay lại với anh, nhưng lại muốn trì hoãn kéo dài thời gian, anh có từng nghĩ qua mục đích của họ là gì chưa?""Cô ta biết tài sản của tôi, chẳng qua là muốn lấy thêm..." Từ Dương đang nói dở, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Cô vừa mới nói...!Họ?""Vâng, họ, chị Du và anh Trần.""...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...