Đi Về Đâu

Mọi người ai cũng ngoái lại nhìn ông, hắn ngạc nhiên: "Ba à"

"Đừng gọi tôi là ba" Ông cắt lời

Từ từ đi vào nhìn quang cảnh lộng lẫy xung quanh, ông chậc lưỡi: "Hoành tráng quá nhỉ"

Ả tức giận nói to: "Chú không có phép lịch sự tối thiểu sao, sao lại mất lịch sự như vậy chứ"

Ông cười khinh bỉ: "Tôi không có đấy, còn hơn người không có lòng tự trọng ăn nằm với chồng người ta để rồi bụng mang dạ chửa phá hoại hạnh phúc nhà người khác"

Mẹ ả nghiến răng: "Ông nói cái gì? Con gái ông báu lắm chắc, có cần tôi cho ông xem video nó ăn nằm với thằng đàn ông khác không"

"Có chuyện gì đợi hôn lễ tổ chức xong rồi nói, được chứ" Mẹ hắn nhìn ông


Ông chỉ vào mặt từng người mà nói: "Cảm thấy các người là một lũ ghê tởm, tới xin hỏi cưới con tôi thì trưng mấy bộ mặt hay lắm, tôi đúng là ngu khi bị mấy đồng tiền làm mờ mắt. Giờ các người không tính chịu trách nhiệm sao? Cứ như vậy mà vui vẻ để con mình đi bước nữa, nhớ không lầm thì con ông bà ly hôn chưa tới một năm đâu, cháu các người vừa mới mắt đấy"

"Trách nhiệm? Là ai có lỗi trước, thử về hỏi con gái ông thử xem đã làm những gì? Léng phéng với người khác thì ly hôn là đúng rồi. Nhà chúng tôi không bao giờ chấp nhận loại con dâu đó, mà hơn nữa David không phải là con Ngô Đình" Mẹ hắn trợn mắt

Hắn quát: "Mẹ thôi đi, David là con của con" 

Ba cô điên tiết hất cả cái bánh kem xuống, rượu trên bàn ông đập vỡ hết: "Bà đang nói quỷ gì thế, có như vậy thôi mà không cho con bà ghép tủy cho thằng bé sao, giả sử con tôi gian díu với người khác thật chả lẽ con bà không à? Đầu óc minh mẫn lên đi, các người không chỉ hại chết một mạng mà còn làm Tuyết Băng sẩy thai đấy. Tổng cộng là hai mạng người, đúng là một lũ cầm thú"

Hắn nghe vậy chạy tới níu áo ông: "Hai mạng người là ý gì? Sẩy thai khi nào chứ? Sao con không biết gì hết" 

"Còn hỏi tôi, một trong các người đã đẩy con bé ngã nên mới thành ra như vậy. Hôn lễ này không được diễn ra, các người thử làm trái ý tôi xem, tổ chức lúc nào tôi đến đập phá lúc đó" Ông nghiến răng

Hắn nhớ lại cảnh ngày hôm đó, khi cô cầm tay hắn gắng giải thích vì giận quá nên hắn đã đẩy cô ra, lúc Tuyết Băng ngã dưới chân chảy rất nhiều máu. Sao hắn không nghĩ tới cô đang mang thai chứ. Ả giọng lanh lảnh: "Chắc gì đó là con Ngô Đình, nên nhớ lúc đó cô ta cắm sừng chồng mình đấy"

Ba cô phẫn nộ đến mức giơ gậy lên: "Đừng tưởng bụng to là tôi không dám đánh, tôi không phải là Tuyết Băng bỏ qua cho các người lần này đến lần khác đâu nhá"

Ả la oai oái, ba mẹ ả và mẹ hắn che trước mắt ả. Sợ cái thai có chuyện gì, mẹ hắn trợn mắt: "Ông bị điên à"

Hắn bỗng chồm người hỏi ba cô: "Bây giờ Tuyết Băng đang ở đâu ạ"

"Tôi biết nhưng không nói đấy" Ông thách thức 

Ả nghiến răng: "Anh dám đi gặp cô ta em bỏ đứa con này cho xem, hôm nay là hôn lễ của chúng ta đấy"


Phóng viên được dịp nên chụp ảnh liên tục, khách mời thì bàn tán xôn xao. Hắn níu tay ông: "Xin hãy nói cho con biết"

"Không nói" Ông lạnh lùng đáp

"Vậy cháu sẽ đi tìm" Nói rồi hắn bỏ đi nhưng ba hắn quát: "Đứng lại, bây giờ nó không còn là vợ con nữa đâu"

Hắn nhìn ba: "Nhưng người đẩy cô ấy hôm đó là con, giờ cứ làm lơ mà cưới người khác con thật sự không làm được"

Ba cô xách áo hắn: " Thì ra là cậu, giờ cậu có làm gì thì cũng muộn rồi. Hai đứa con Tuyết Băng cũng không thể sống lại nữa"

"Ít ra phải xin lỗi" Hắn mệt mỏi nói

Ba cô đẩy hắn ra: "Đừng cứ mở miệng là xin lỗi, tôi đã nói là muộn rồi. Nó đã đi Mỹ"

Hắn hoang mang: "Đi rồi sao? Con có thể qua đó tìm cô ấy"

Lững thững bước đi, ả đuổi theo: "Anh không được đi"


Đuổi theo đến bãi đỗ xe, ả bỗng dưng đau bụng. Mẹ ả hốt hoảng: "Con sao thế"

Ả la oai oái ôm bụng: "Con đau bụng quá"

Mẹ hắn bảo: "Gọi xe cấp cứu, có lẽ gần sinh rồi"

"Nhưng không phải còn hai tháng nữa sao" Mẹ ả lải nhải 

Mẹ hắn quát: "Với tính khí điên điên của con bà sinh non thì cũng không cần phải ngạc nhiên"

Chuẩn bị lái xe đi nghe vậy nên hắn nghiến răng đập vô lăng xuống xe theo ả đến bệnh viện. Quả thật sinh non, chờ sinh xong hắn vào nhìn em bé, là con mình nhưng hắn không có cảm giác hạnh phúc như lúc cô sinh David. Lúc đó hắn hạnh phúc đến nỗi nước mắt rưng rưng. Còn bây giờ hắn đứng đó bất động, không hề có cảm xúc mà chỉ thấy tương lai là một trách nhiệm buộc hắn phải làm, một gánh nặng mà hắn phải đánh đổi nhiều thứ. 

Sau những ngày đó hắn trở về nhà riêng, tắt mọi thiết bị liên kết bên ngoài. Hắn chưa có can đảm để đối diện với những gì đang xảy ra,  nên một mình với thế giới riêng vừa ôm album mà những năm qua đã chụp được vừauống rượu như uống nước lã chai này đến chai khác không biết điểm dừng. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui