Đi Trong Sương Mù

ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 31.

Cậu luôn tin vào khả năng quan sát và phán đoán của bản thân

Tín Túc vừa bước vào sảnh lớn liền có nhân viên phục vụ đến gần, dò hỏi: "Xin hỏi, ngài có chuyện gì sao?"

Tín Túc vẻ mặt lãnh đạm, nói: "Tôi là khách phòng E709 hôm qua. Đến tìm người".

Đối phương nghe vậy gật gật đầu, như thể liên hệ ai đó. Không lâu sau, người đàn ông từng ngăn cản Tín Túc trên hành lang hôm qua từ trên tầng đi xuống.

Thấy Tín Túc đến một mình, ông ta lộ vẻ hơi bất ngờ nhưng không hỏi nhiều, chỉ ra hiệu "mời" một cái, "Mời ngài đi theo tôi".

Tín Túc theo ông ta đi lên tầng.

Khi đi ngang qua một căn phòng nào đó, cậu ngửi thấy mùi nước sát trùng nồng nặc. Mùi sát trùng đậm đến mức khiến mắt người đi ngang qua cay xè. Giống như vừa trải qua một cuộc tổng vệ sinh cẩn thận.

Tín Túc vốn đang không khỏe, bị mùi này hun cho đau đầu, nhịn không được ho khan hai tiếng. Sau đó, cậu bất ngờ từ mùi nước sát trùng nồng nặc, nhận ra mùi máu tươi bị che giấu... Mùi máu rất nhạt. Nếu không phải Tín Túc tương đối nhạy cảm với loại mùi này, gần như sẽ hoàn toàn không nhận ra bất kì điều gì bất thường.

Thần kinh trong đầu Tín Túc lập tức căng chặt.

Đã xảy ra chuyện gì?

Đêm qua đã xảy ra chuyện gì khiến bọn họ vừa sáng sớm tinh mơ đã dùng thuốc khử trùng quét dọn cẩn thận một lượt từ trong ra ngoài?


Hơn nữa, hiện trường có vẻ như đã được xử lý xong xuôi. Toàn bộ hành lang đều vô cùng yên tĩnh, không có bất kì ai đi lại.

Trong lòng Tín Túc lập tức tràn đầy nghi ngờ. Cậu lặng lẽ quan sát xung quanh, nhớ kĩ mấy số phòng vừa đi qua khi nãy.

Người đàn ông đẩy cửa, nói: "Mời vào".

Người này ngày hôm qua rõ ràng bị Tín Túc dọa không nhẹ, giọng nói còn mang vẻ vô cùng cẩn thận: "Thưa ngài, ngài định khi nào đem trả người đêm qua?"

Tín Túc ngồi xuống ghế, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, giọng dứt khoát: "Tôi muốn mua cô ta. Báo giá đi".

Đối phương dường như không ngờ cậu sẽ nói vậy, một lúc mới phản ứng lại: "Chuyện này tôi cần xin ý kiến ông chủ một chút. Có thể phải nhờ ngài đợi một thời gian".

Tín Túc nói: "Cách thức thanh toán thì sao?"

Người đàn ông nói: "Sau khi xác định giá cả sẽ thông báo cho ngài".

Trong lòng Tín Túc "hừ" một tiếng.

Những người này đúng thật là cẩn thận chu đáo khiến người khác phát bực. Không hề để lộ chút thông tin nào.

Người đàn ông lại nói: "Ngài có tiện để lại thông tin liên hệ không? Có câu trả lời, tôi sẽ thông báo cho ngài ngay".

Tín Túc đứng lên: "Thông tin liên hệ thì không cần. Ba ngày sau tôi sẽ lại đến. Cô gái kia, trước mắt cứ để lại chỗ tôi. Có vấn đề gì thì bảo ông chủ các anh tới tìm tôi".

Thư mời tham dự buổi đấu giá ngày hôm qua đều dùng tên thật trên hệ thống. Dù không phải là tên Tín Túc, luôn có người gánh thay. Vì vậy, bọn họ cũng không sợ Tín Túc bỏ chạy.

Lần này Tín Túc đi ra cửa, người đàn ông không ngăn cản.

Ra khỏi cổng câu lạc bộ, sắc mặt Tín Túc đã rất kém, cổ họng bị kích thích đến phát đau, cả người cũng có vẻ nóng bừng. Cậu mang theo vẻ mặt tối tăm đi đến bên cạnh xe Lâm Tái Xuyên, mở cửa, lên xe.

Lâm Tái Xuyên hơi bất ngờ, "Nhanh thế đã quay lại rồi?"

Một chuyến này cả đi cả về còn chưa đến 20 phút.


"Ừm. Rất có thể, đêm qua, câu lạc bộ đã xảy ra chuyện". Giọng Tín Túc khàn khàn, "Bên trong có mùi nước sát trùng rất đậm đặc. Hơn nữa, tôi còn ngửi được mùi máu tươi".

Thấy biểu cảm của đối phương, Lâm Tái Xuyên đột nhiên chau mày, "Cậu sao vậy?"

Tín Túc mặt bực bội, trầm giọng nói: "Đau họng. Không thoải mái".

Lâm Tái Xuyên duỗi tay sờ trán đối phương, nóng hơn buổi sáng. Anh nói giọng quả quyết: "Để tôi chở cậu đến bệnh viện".

"Không phải trong xe có thuốc à?" Tín Túc uể oải, nói đầy chống cự: "Tôi không đi bệnh viện. Uống thuốc là được rồi".

Lâm Tái Xuyên không rõ tình hình sức khỏe đối phương lắm nên xác nhận lại một lần: "Cậu khẳng định là uống thuốc sẽ khỏi à?"

"Đúng. Về Cục Công an thành phố đi". Nói xong, Tín Túc khó chịu nhắm hai mắt lại, hơi co người trên ghế. Vừa nhìn liền thấy cậu đang rất không thoải mái.

Lâm Tái Xuyên chỉnh điều hòa trong xe cao lên một chút. Lúc đi ngang qua cửa hàng thuốc, anh lại đi mua thêm thuốc ngậm ho, nhét vào miệng Tín Túc.

Do sợ lây bệnh cho các đồng sự khác, Tín Túc đến Cục Công an thành phố liền làm ổ trong văn phòng Lâm Tái Xuyên. Cậu ôm chiếc chăn in hình vũ trụ, ốm yếu nằm trên sô pha. Đuôi mắt vì phát sốt mà đỏ ửng, ướt át.

Người đẹp ốm yếu ho khan, nói: "Nếu hôm qua thật sự xảy ra chuyện, nhiều khả năng bọn họ đã xóa video giám sát ở câu lạc bộ xong rồi. Cho người kiểm tra camera giám sát bên ngoài các cửa ra vào chỗ đó đi. Nếu chậm trễ, không chừng họ cũng xử lý xong luôn".

"Việc phát sinh ở nơi như Thành Cẩm Tú, nếu suy đoán theo khả năng xấu nhất, không chừng đêm qua đã xảy ra mạng người".

"Tôi thu xếp xong rồi. Cậu không cần lo nghĩ mấy chuyện này". Lâm Tái Xuyên khẽ thở dài, kéo rèm che nắng trong phòng, "Nói chuyện cũng không lưu loát. Cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Buổi trưa muốn ăn gì không?"

Tín Túc uể oải nói: "Không muốn ăn."

Có thể ở miệng Tín Túc nghe thấy câu này chứng tỏ cậu đang thật sự rất không khỏe.

Lâm Tái Xuyên không nói gì nữa, phủ áo khoác dáng dài của mình lên chăn, gần như che kín mít cả người Tín Túc. Sau đó, anh quay người rời khỏi văn phòng.

Tín Túc lại bóc một viên thuốc ngậm, ngậm trong miệng, nhắm hai mắt lại.


12 giờ 40, Lâm Tái Xuyên cầm theo một cái cặp lồng, mở cửa vào văn phòng.

Trong phòng hơi tối. Tín Túc nằm trên sô pha ngủ mơ mơ màng màng, nửa mặt chôn trong chăn. Gương mặt vốn trắng nõn vì phát sốt nên nhuộm một màu hồng phấn nhàn nhạt. Lông mi cũng ướt át.

Lâm Tái Xuyên ngồi xổm cạnh sô pha, nhỏ giọng gọi người đang ngủ, "Tín Túc, dậy ăn chút gì đi".

Tín Túc chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy trên sô pha.

Lâm Tái Xuyên mua cho cậu một phần cháo rau hải sản thập cẩm nhìn vô cùng ngon miệng, còn có một phần thịt chua ngọt màu vàng cánh gián, mùi hương vô cùng quyến rũ.

Tín Túc vốn không muốn ăn nhưng nhìn thấy mấy món vừa ngon mắt, vừa tỏa ra hương thơm ngào ngạt, cánh mũi hơi động đậy. Cậu đột nhiên thấy thèm ăn. Vì vậy, cậu bò dậy, ngồi xuống bàn bên cạnh.

Cháo rau xanh bỏ thêm bào ngư, hàu, tôm bóc vỏ cắt hạt lựu, hương vị cực kỳ tươi ngon. Nuốt xong miếng cháo vẫn còn thấy vị ngọt nơi đầu lưỡi. Thịt nấu chua ngọt cũng rất ngon, thịt mỡ vừa phải, ngọt mà không ngán, thịt rất mềm nhưng vẫn có thể tình cờ nếm được phần da giòn xốp.

"Anh đặt ở khách sạn nào vậy?"

Tín Túc ăn được một nửa, đột nhiên lẩm bẩm, "Tôi muốn thu mua".

Lâm Tái Xuyên ngồi trước máy vi tính bên cạnh trả lời: "Vậy cậu không thu mua được rồi. Buổi trưa tôi về nhà làm".

Tín Túc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Là Lâm Tái Xuyên làm sao?

Tín Túc trầm ngâm suy nghĩ cả nửa phút, sau đó, cậu nghiêm túc nói: "Đội trưởng, anh muốn ở cùng tôi không? Anh muốn ở phòng nào cũng được. Tôi trả lương cho anh cao gấp hai... gấp năm lần".

Lâm Tái Xuyên nói bình thản: "Ngày thường làm cơm chỉ có mì và cà chua xào trứng".

Biểu cảm trên mặt Tín Túc có thể bằng mắt thường thấy rõ uể oải trở lại. Cậu ôm bát cháo, chậm rãi ăn từng thìa.

Lâm Tái Xuyên hỏi: "Cậu đã hạ sốt chưa?"

"Ừm. Đã tốt nhiều rồi". Tín Túc tự sờ sờ trán, "Có điều cổ họng còn chưa thoải mái lắm".

"Ăn cơm xong thì uống thuốc tiếp đi."

"Tôi biết rồi."


Tín Túc ăn sạch hai món, không chừa lại chút nào. Sau đó, cậu lại nằm xuống sô pha, nhắm hai mắt lại, nói: "Ba ngày sau, tôi sẽ liên hệ lại với bên kia. Lúc ấy, hẳn bọn họ sẽ nói cho tôi biết cách thức "giao dịch" cụ thể. Trong tay bọn họ nhất định có mấy thứ có thể uy hiếp được Chung Tình nhằm khống chế cô ta sau này. Bất kể thế nào, tôi định đưa tiền cho bọn họ. Nếu Chung Tình trở lại trường học rồi, để cô ấy tiếp tục yên tâm đi học là được".

Lâm Tái Xuyên nghĩ nghĩ: "Chi phí trong quá trình phá án, để sau khi vụ án kết thúc sẽ trả lại cho cậu".

Tín Túc không rõ phải bỏ ra bao nhiêu tiền nhưng bản thân cậu tựa hồ không có khái niệm gì về tiền bạc. Bỏ ra 520.000 "mua một đêm", muốn "chuộc" người ra khỏi tổ chức, ít nhất cũng phải 2 triệu. Cậu nói cho liền cho.

"Không thiếu chút tiền này". Tín Túc lẩm bẩm, "Sau này Cục Công an muốn trả thì chỉ cần lập cho tôi một tấm bia công đức cao hai mét trước cửa để người đời sau ca ngợi sự tích anh dũng của tôi là được rồi".

Lâm Tái Xuyên thản nhiên hỏi: "Tối nay cậu muốn ăn cơm không?"

Tín Tức lập tức đổi sắc mặt: "Cảm ơn đội trưởng!"

Bởi vì manh mối Thành Cẩm Tú do Tín Túc cung cấp, cảnh sát hình sự dành cả buổi sáng xem video theo dõi. Cục Công an trước tiên liên hệ bên an ninh lấy tất cả đoạn ghi hình các máy giám sát khu vực xung quanh câu lạc bộ, thời gian từ 5 đến 8 giờ sáng. Tuy nhiên, do trước mắt, họ chưa đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên rất khó tìm ra manh mối. Mọi người ngồi xem cả một buổi sáng cũng không phát hiện bất thường nào.

Tín Túc ăn cơm trưa xong lại uống thuốc, trên cơ bản đã hết sốt. Buổi chiều, cậu liền mang bệnh làm việc, dùng máy tính của Lâm Tái Xuyên, ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu gối, xem video giám sát.

Theo suy luận khả năng xấu nhất, nếu hôm qua xảy ra mạng người, bọn họ nhất định sẽ tìm cách vận chuyển thi thể ra ngoài. Nếu người chết là một người trưởng thành, quá trình vận chuyển nhất định sẽ dùng đến mấy thứ lớn. Trừ phi bọn họ phân xác, đưa từng bộ phận ra ngoài. Nhưng loại tình huống này gần như không có khả năng do bên ngoài nhiều người soi mói, hơn nữa, làm vậy cũng mất thời gian.

Trong khoảng thời gian này, có rất ít người ra vào. Chỉ cần hơi có động tác ở cửa liền thấy rất rõ. Tín Túc nhìn 6 màn hình nhỏ cùng lúc, xem gần 3 tiếng, xem đi xem lại hai lần cũng không thấy có gì đáng giá.

Lâm Tái Xuyên họp xong, đẩy cửa đi vào, hỏi cậu: "Phát hiện ra gì không?"

Tín Túc lắc đầu: "Không có."

Cậu nhanh chóng suy nghĩ: "Lúc ấy, khi tôi đi qua, mùi nước sát trùng căn bản còn chưa tản đi. Rõ ràng là vừa rửa sạch phòng xong. Khi đó đã gần 8 giờ. Thời gian bọn họ xử lý thi thể hẳn sẽ không sớm hơn 5 giờ".

"Giả thiết ngày hôm qua thật sự có người chết ở Thành Cẩm Tú, bọn họ không có khả năng ở nơi có nhiều máy theo dõi như vậy, thần không biết, quỷ không hay đem thi thể ra ngoài".

"Hoặc là, có manh mối gì đó nhưng chúng ta chưa phát hiện ra".

Nhưng Tín Túc là một người chưa bao giờ sẽ hoài nghi mình mắc lỗi. Cậu luôn tin vào khả năng quan sát và phán đoán của bản thân. Sau khi loại trừ các khả năng không khả thi, cũng chỉ còn lại một loại khả năng...

"Hoặc là... cỗ thi thể kia vẫn còn ở trong câu lạc bộ. Bọn họ căn bản chưa vận chuyển ra ngoài".

Hết chương 31

Đến chương 32


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui