ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 141.
Mùa đông này
Vừa nghe đến cái tên Lý Đăng Nghĩa, sắc mặt bác gái mặc áo bông kia lập tức thay đổi. Bác gái giống như kiêng dè gì đó, quay đầu thoáng nhìn xung quanh, sau đó, dùng một tay kéo hai người vào trong góc, vẻ mặt nghiêm trọng, nhỏ giọng nói, "Các cậu tìm cậu ta làm gì? Ba ngày trước, cậu ta chết rồi. Không biết làm mất lòng ai, bị cắt cổ, treo trên cây. Tôi không nhìn thấy hiện trường nhưng nghe nói chết rất thê thảm. Lúc được người khác tìm thấy, trên cổ và đầu cậu ta toàn là máu. Khi ấy, máu còn chưa ngừng chảy".
Bác gái vừa nói vừa làm động tác suỵt suỵt, giọng thì thào: "Lúc trời còn chưa sáng, cậu ta bị treo ở đó chẳng khác gì cô hồn dã quỷ. Bà cô đầu tiên phát hiện ra thi thể cậu ta suýt chút nữa thì bị dọa chết khiếp. Đến giờ bà ta vẫn còn điên điên khùng khùng, tinh thần còn chưa bình thường lại đâu".
Diện tích trong thôn không lớn lắm. Án mạng vừa xảy ra buổi sáng, chỉ đến trưa là truyền khắp từng nhà trong thôn.
Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lúc, hỏi, "Dì có biết Lý Đăng Nghĩa thời gian gần đây có va chạm gì với ai không ạ?"
Bác gái nói: "Tôi không rõ chuyện này lắm. Hai vợ chồng cậu ấy đều là người rất thật thà. Trong thôn chúng tôi, hai người cũng được coi là người tốt tính. Theo lý thuyết thì không thể xảy ra chuyện thế này..."
Lâm Tái Xuyên lại hỏi: "Người đầu tiên phát hiện thi thể của Lý Đăng Nghĩa là ai?"
Bác gái giơ tay chỉ chỉ về hướng Bắc, "Chính là ngôi nhà ở phía Bắc đằng kia. Người phụ nữ đó tên là Lý Tú Hương".
Một buổi sáng mùa đông, còn chưa đến 6 giờ, sắc trời còn đang tờ mờ sáng. Trong núi vẫn còn rất tối. Một người phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi sáng sớm tinh mơ lên núi hái rau dại. Người này đi một mình, cõng theo sọt trên lưng, đi đến giữa sườn núi. Sau đó, bà nhìn thấy một thứ gì đó đen nhánh treo trên thân cây, khẽ lắc lư.
Lý Tú Hương dùng đèn pin chiếu vào. Ánh đèn pin không sáng lắm vừa chiếu vào thứ giống như bóng quỷ kia, bà liền nhìn thấy trước mặt mình là thi thể một người bị treo trên cây, cắm đầu xuống đất. Khuôn mặt người này bị máu đỏ tươi bao phủ, không nhìn rõ đường nét trên gương mặt. Bà bị dọa giật mình, vừa lăn, vừa bò chạy về nhà, vứt bỏ cả sọt rau lăn lóc trên mặt đất. Về đến nhà, bà mất hồn mất vía báo cảnh sát. Từ đó về sau, tinh thần bà luôn không bình thường lắm, miệng thường xuyên nói nhảm. Người già trong thôn nói bà bị dọa "mất hồn", bảo cứ để người khác gọi tên bà một chút là được.
Lâm Tái Xuyên chưa bao giờ tin cách nói tâm linh như vậy nên lẳng lặng nghe bác gái thêm mắm dặm muối kể lại chuyện xảy ra khi đó một lượt, cũng không đánh giá gì. Anh chỉ hơi gật gật đầu, nói lời cảm ơn, sau đó cùng Tín Túc đi dọc theo đường trong thôn về phía căn nhà ở hướng Bắc. Dọc đường, hai người vừa đi vừa hỏi, tìm được nhà Lý Tú Hương.
Lâm Tái Xuyên đứng trước cánh cửa màu đồng đỏ, giơ tay phải đeo găng tay da màu đen lên, gõ gõ cửa hai tiếng.
Không lâu sau, một người đàn ông đi ra mở cửa. Người này hẳn là chồng của Lý Tú Hương. Ông mở cửa làm phát ra tiếng kẽo kẹt, vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người Lâm Tái Xuyên: "Các cậu đến tìm ai?"
Lâm Tái Xuyên lấy thẻ cảnh sát từ trong túi ra, bình tĩnh nói: "Làm phiền anh. Chúng tôi đến điều tra về vụ án mạng của Lý Đăng Nghĩa. Lý Tú Hương ở đây phải không?"
Người đàn ông nói giọng địa phương, mồm mép nhanh nhảu, "Là đồng chí cảnh sát à? Mau vào đi. Tú Hương ở đây. Nhưng thần kinh vợ tôi bị kích động quá lớn nên đầu óc có vấn đề. Sau khi từ trong núi trở về, bà ấy luôn nói nhảm. Thứ bà ấy nói nhìn thấy cũng có thể không đúng. Tôi đã bảo bà ấy sáng sớm đừng chạy lên núi mà bà ấy cứ không nghe!"
Lâm Tái Xuyên không bình luận gì: "Anh có tiện để chúng tôi gặp mặt bà ấy một chút không?"
Chồng Lý Tú Hương dẫn hai người đi vào. Trên chiếc giường đất trong phòng, một người đàn bà đầu tóc rối bù ngồi trong góc, da người này thô ráp, ngăm đen, thân hình hơi mập mạp, là dáng vẻ rất điển hình của đàn bà trung niên ở nông thôn nhiều năm làm ruộng.
Người đàn ông đi đến, chạm vào bả vai Lý Tú Hương, nhỏ giọng nói: "Tú A, đồng chí cảnh sát đến điều tra chuyện xảy ra mấy hôm trước. Bà nói chuyện với họ đi".
Lý Tú Hương vừa nghe thấy "chuyện mấy hôm trước", cả người lập tức run bắn lên, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, miệng bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm: "Có quỷ, có quỷ..."
Nhìn thấy phản ứng của Lý Tú Hương, Lâm Tái Xuyên và Tín Túc liếc nhìn nhau, biết chỉ sợ rất khó hỏi được chuyện gì từ miệng của người đầu tiên đến hiện trường vụ án này.
Lâm Tái Xuyên tiếp xúc với điều tra hình sự gần 20 năm, từng giải quyết rất nhiều vụ án mạng, chứng kiến rất nhiều hiện trường vụ án máu me đủ mọi cấp độ nên có thế nào, anh vẫn có thể giữ được lý trí bình tĩnh. Bản thân Tín Túc đối với những việc này lại không hề có bất kì cảm giác gì. Cậu cũng chưa bao giờ thấy sợ những thứ khủng bố đó. Nhưng đối với một người nông dân bình thường mà nói, chứng kiến hình ảnh như vậy dù sao cũng rất khó chấp nhận, có thể trở thành ám ảnh tâm lý cả đời. Nhất là cái chết của Lý Đăng Nghĩa đúng là chỉ nghe kể đã thấy rợn cả người.
Mặc dù tinh thần của Lý Tú Hương không bình thường, Lâm Tái Xuyên vẫn thử hỏi bà mấy câu, tránh việc hỏi về thi thể của Lý Đăng Nghĩa, "Khi ấy, ở trên núi, chị có thấy ai khác không? Xung quanh đó không có người nào khác sao?"
Môi Lý Tú Hương run rẩy một lúc lâu, sau đó, bà mới khàn giọng nói ra mấy chữ, "Trên đường... cũng không thấy ai đi lại... Vắng lặng đến ghê người".
Lâm Tái Xuyên: "Chị còn nhớ rõ thời gian chính xác lúc lên núi không?"
Chồng Lý Tú Hương nói chen vào một câu: "Hẳn là khoảng 5 giờ rưỡi gì đó, dù sao cũng chưa đến 6 giờ. Hôm đó, 5 giờ bà ấy đã đi từ nhà, từ nhà lên núi chỉ mất nửa giờ".
Dựa vào kết quả kiểm tra thi thể của pháp y, thời gian tử vong của Lý Đăng Nghĩa rơi vào khoảng một giờ sáng. Như vậy, hung thủ muốn hoàn thành một loạt động tác gồm buộc chặt và treo thi thể Lý Đăng Nghĩa lên, cắt cổ để máu từ từ chảy ra thì phải lên núi ít nhất là trước 12 giờ đêm. Sau đó, lặng lẽ rời khỏi hiện trường trước 5 giờ sáng.
Sau khi rời khỏi nhà Lý Tú Hương, tranh thủ lúc trời còn chưa tối, Lâm Tái Xuyên định đến hiện trường vụ án nhìn một lần.
Đường trong thôn vừa hẹp, vừa gập ghềnh, không tiện lái xe nên Lâm Tái Xuyên dừng xe gần lối vào thôn. Tín Túc bước theo anh, chưa được bao lâu, cậu đã thấy mệt bở hơi tai, cả người như bị chặt đứt gân. Tín Túc vươn hai tay ôm lấy cánh tay Lâm Tái Xuyên, cả người như không xương, mềm như bông bám dính lên người anh.
Lâm Tái Xuyên liếc cậu một cái, "Em mệt thì về ngồi nghỉ trong xe trước đi. Anh đi chắc khoảng một giờ sẽ quay lại. Sau đó, anh sẽ chở em đi ăn cơm tối".
Lỗ mũi Tín Túc hừ hừ hai tiếng nhưng cậu không buông tay, ý là không muốn ngồi chờ một mình trong xe mà muốn cùng anh lên núi.
Lâm Tái Xuyên hơi cúi lưng, đứng trước mặt cậu, "Em lên đi. Để anh cõng em lên núi".
Tín Túc không hề có chút tiền đồ, vừa nghe câu này liền lập tức bò lên lưng Lâm Tái Xuyên, vòng tay ôm cổ anh.
Lâm Tái Xuyên cõng cậu, dọc theo đường nhỏ đi về phía trước, nói: "So với lần trước, có vẻ nặng hơn một chút".
Bởi vì nguyên nhân thể chất, Tín Túc vẫn luôn rất khó tăng cân. Trước đây, một ngày cậu ăn bốn bữa cơm mới có thể khó khăn duy trì cân nặng mà không để bị sút cân, không bị gầy quá. Hiếm khi cậu mới có thể tăng cân. Mùa đông năm nay, Lâm Tái Xuyên nuôi cậu quá tốt.
"Ừm", Tín Túc cúi đầu, cọ cọ mặt vào cổ anh.
Tín Túc để anh cõng một đoạn đường bằng, lúc đến đoạn bắt đầu lên núi, cậu chủ động nhảy xuống tự đi. Cũng may đoạn đường núi này không dài, vừa leo được một đoạn đã thấy một khu vực bị quây bằng dây màu vàng. Đây là nơi phát hiện thi thể Lý Đăng Nghĩa.
Vùng núi nghiêng, phía ngoài đều là đất cát, hai chân dẫm lên cũng không vững lắm. Vì vậy, không có phương tiện giao thông nào có thể lên đến chỗ này. Vậy mà hung thủ lại chọn nơi này để ra tay.
"Kể cả đêm hôm khuya khoắt, nói không chừng trong thôn cũng có người qua lại. Muốn đem một người thần không biết, quỷ không hay, đưa vào trong núi, không bị bất kì ai phát hiện thật ra cũng là việc không dễ". Tín Túc hỏi anh, "Anh cảm thấy Lý Đăng Nghĩa tự nguyện đến đây hay bị hung thủ mang lên?"
Hiện tại có thể xác định Lý Đăng Nghĩa đến chỗ cái cây này mới bị một dao rạch qua cổ. Nếu không, dọc đường đi nhất định sẽ lưu lại vết máu. Nhưng hai người dạo một vòng quanh khu vực xung quanh đều không thấy vết máu. Chỉ có hiện trường vụ án mới có vết máu nhỏ giọt với khối lượng lớn. Mấy con đường đi lên núi đều sạch sẽ. Vì vậy, vấn đề chính là: Lý Đăng Nghĩa tự đi lên hay có người "đưa" ông ta lên núi?
Lâm Tái Xuyên không nói gì. Anh hơi ngửa đầu nhìn cái cây trước mặt, sau đó, hơi dùng sức dưới chân, cả người nhẹ nhàng nhảy lên, bò theo thân cây lên tận ngọn.
Tín Túc nhìn anh nhanh chóng bò lên đại thụ cao gần 3 mét như giẫm trên đất bằng, vẻ mặt cứng đờ một giây, sau đó lặng lẽ lùi lại, đứng cách xa một mét.
Hai chân Lâm Tái Xuyên dẫm lên chạc cây thô to vươn ra. Anh ngồi xổm xuống, rũ mắt quan sát, phát hiện trên cây có vết sâu rất nhỏ - là vết dây thừng cọ xát qua. Trên chạc cây có hai vết, độ sâu không giống nhau.
Nếu vậy, quá trình hẳn là sau khi hung thủ dùng dây thừng treo ngược Lý Đăng Nghĩa lên trên cây, một đầu dây thừng cột chặt vào hai chân Lý Đăng Nghĩa, đầu kia được buộc chắc chắn trên thân cây để tránh việc thi thể bị trượt xuống. Nhưng nếu dùng cách này, trên chạc cây chỉ để lại một vệt. Lúc kéo cơ thể Lý Đăng Nghĩa lên, một đầu dây thừng sẽ cọ xát trên bề mặt chạc cây, tạo thành rãnh sâu. Vậy tại sao lại có rãnh thứ hai trên chạc cây?
Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lúc, sau đó nhảy từ trên cây cao xuống.
Anh như thể nghĩ đến gì đó: "Hung thủ nhiều khả năng là một phụ nữ, hoặc là một người đàn ông yếu ớt, tay trói gà không chặt".
Tín Túc: "............"
Có cảm giác bị động chạm.
Cậu hỏi: "Sao anh lại nói như vậy?"
"Hung thủ rất khó chỉ bằng sức của một mình, dùng một đoạn dây thừng treo Lý Đăng Nghĩa lên. Người này nhiều khả năng đã trang bị loại thiết bị đơn giản giống với ròng rọc, chia dây thừng thành 2 đoạn, một đầu cố định trên cây, một đầu giữ trong tay, đứng trên mặt đất kéo cơ thể Lý Đăng Nghĩa lên. Cho nên, trên nhánh cây để lại hai rãnh nông sâu khác nhau. Xong việc, hung thủ mang công cụ hỗ trợ và đoạn dây thừng kia đi, chỉ để lại một đoạn dây thừng ở hiện trường".
Lần này đến, Lâm Tái Xuyên không mang theo dây thừng nên không thể nghiệm chứng suy luận của mình tại chỗ.
"Phải dùng đến công cụ trợ lực mới có thể treo Lý Đăng Nghĩa lên cho thấy hung thủ không có đồng bọn gây án", Tín Túc phản ứng cực nhanh, gật gật đầu, "Vì vậy, hung thủ cơ bản không thể vác một người đàn ông trưởng thành lên núi. Dựa theo logic này, Lý Đăng Nghĩa nhiều khả năng tự mình lên núi, hoặc là ông ta tự nguyện cùng hung thủ lên núi. Hơn nữa, Lý Đăng Nghĩa không có tâm lý phòng thủ đối với hung thủ. Nếu không, ông ta sẽ không một mình ra cửa cùng hung thủ. Em thiên về suy đoán hung thủ là nữ giới".
Tín Túc "hừ" một tiếng, lười biếng dựa vào thân cây, giọng đầy ẩn ý sâu xa, "Một trai một gái, đêm hôm khuya khoắt, trời đêm tối đen, gió lồng lộng, yếu tố đều đủ rồi".
Lâm Tái Xuyên: "........."
Hết chương 141
Đến chương 142
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...