ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 103.
Có người thấy Thiệu Từ ở hiện trường tai nạn
Giọng người đàn ông trong tai nghe có vẻ hơi lo lắng: "Hình như Dương Kiến Chương được thả rồi".
"Hừ" một tiếng...
Cơn gió buốt giá của mùa đông từ cửa sổ xe hé một nửa lùa vào, thổi lạnh đến thấu xương. Thiệu Từ vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Tôi biết rồi".
Cố Hàn Chiêu phía đầu dây bên kia hơi do dự, thử thăm dò: "Cậu có muốn đăng bức ảnh kia bây giờ không? Tôi đã liên hệ với mấy tài khoản giải trí chúng ta thường xuyên hợp tác xong hết rồi".
Pháp luật không thể định tội Dương Kiến Chương, ít nhất dư luận có thể khiến người này thân bại danh tàn. Con người đều sẽ theo bản năng, đồng cảm với kẻ yếu và chửi rủa người ra tay bạo hành. Chỉ cần Thiệu Từ công khai chuyện này, bất kể có chứng cứ cụ thể hay không, sẽ có người nghi ngờ Dương Kiến Chương. Thậm chí, sẽ có người thấy cực kì phẫn nỗ vì Dương Kiến Chương thoát tội. Dán lên nhãn "tội phạm cưỡng hiếp" là vết nhơ cả đời không có khả năng xóa nhòa. Công ty của Dương Kiến Chương, cha mẹ ông ta, thậm chí toàn bộ gia tộc của ông ta đều sẽ bị tổn thất nặng nề. Đây là điều duy nhất Thiệu Từ có thể làm được...
Thiệu Từ vừa đánh tay lái, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa kính xe, nhìn chằm chằm một chiếc ô tô phía trước. Giọng anh nói rất nhỏ: "Chờ chút. Tôi còn có chuyện muốn nói với ông ta".
Cố Hàn Chiêu hơi sửng sốt, sau đó, nghe tiếng động từ phía bên kia, vội hỏi dồn: "Cậu đang lái xe à? Hiện giờ cậu đang ở đâu?"
Tín hiệu đèn giao thông ở ngã tư chuyển sang đèn xanh. Một đoàn xe dài nối đuôi nhau thong thả dần tăng tốc. Chỉ có một người như không thể chờ được... Chiếc xe phía trước điên cuồng bấm còi inh ỏi, ngang ngược lấn đường chen lên, hơi cọ vào mấy chiếc xe xui xẻo bên cạnh.
Lúc đèn giao thông màu vàng chuẩn bị kết thúc, chiếc xe kia cuối cùng cũng đột phá được vòng vây, dẫm lên vạch trắng, xông lên!
Chiếc xe phía sau dừng lại chờ đèn đỏ.
Thiệu Từ: "Tôi ở......"
Đúng lúc này, bên tai Thiệu Từ nghe "Rầm!" một tiếng rất lớn! Anh lập tức nhìn lên. Một chiếc xe tải cỡ vừa mất khống chế từ hướng khác vọt trên đường, ầm ầm va vào chiếc xe đang chạy quá tốc độ kia. Xe xịn hạng sang giá hơn 30 triệu cũng không có tính năng chống được lực va chạm quá lớn nên lập tức bị đâm móp đầu, bắn ra một đoạn, đầu xe đụng vào gốc cây đa to lớn ven đường.
"Rầm!"
Tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, chỉ một thoáng vang tận mây xanh. Thiệu Từ đứng cách đó mấy chục mét cũng thấy màng nhĩ trong nháy mắt vang lên tiếng ong ong.
"Vừa rồi là tiếng gì vậy? Có phải bên cậu xảy ra chuyện gì rồi không?" Giọng Cố Hàn Chiêu rõ ràng vội cuống lên, "Thiệu Từ, cậu không sao chứ?"
Thiệu Từ một tay cầm di động, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc xe đắt tiền nằm ven đường. Khói đen dày đặc cuồn cuộn bốc lên khỏi chiếc xe bị đâm lật úp.
Vụ tai nạn xe cộ này xảy ra quá bất ngờ. Chiếc xe tải kia sau khi mất khống chế cũng đâm vào ven đường, lật nghiêng trên đường lớn. Rất nhiều ô tô xung quanh cũng bị vạ lây, may mắn là không bị chèn dưới gầm xe tải. Tất cả ô tô trên đường lập tức dừng lại. Nhiều chủ xe hạ cửa kính xuống, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn chiếc ô tô đang bắt lửa ở phía xa xa. .
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
"Tôi không sao", Giọng Thiệu Từ hơi run lên. Anh ngắt điện thoại, mở cửa xe, len lỏi qua dòng xe đang đỗ, đi ngang qua đường lớn, từng bước đến cạnh chiếc xe đắt tiền.
Không biết chiếc xe bị bắt lửa từ đâu, lửa bắt đầu nổi lên. Cửa kính xe đều bị vỡ vụn. Thân xe bên ghế phụ bị đâm đến biến hình, tạo thành vết lõm sâu hoắm vào trong. Ghế điều khiển cũng không may mắn thoát nạn. Đầu xe đâm vào gốc cây, móp méo đến không nhìn ra hình dạng.
Thiệu Từ đi đến cạnh ghế điều khiển, dừng bước. Ánh lửa rực rỡ hắt lên mặt anh.
Cả đầu và cổ Dương Kiến Chương đều là máu. Một bên mắt bị mảnh vỡ thủy tinh đâm trúng không mở ra được. Con mắt còn lại lờ mờ nhìn thấy có người đứng trước mặt. Xuất phát từ bản năng, ông thều thào nói: "Cứu, cứu tôi..."
Thiệu Từ nhìn ông chằm chằm một lúc lâu. Sau đó, anh hơi quay đầu, như đang nhìn về phía đường chân trời, hốc mắt đỏ lên. Anh nhẹ giọng nói: "Xem đi, làm nhiều chuyện xấu thật sự sẽ bị Trời phạt".
Dương Kiến Chương trong tình huống này còn nhận ra giọng Thiệu Từ. Hai tay ông nắm chặt vô lăng nhưng đã không kiểm soát được, chỉ có ngón tay hơi giật giật. Ông nghẹn ngào nói: "Thiệu Từ, cứu tôi..."
Trong xe, linh kiện như phát ra tiếng đánh lửa lách tách, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn đến vụ nổ mạnh. Thiệu Từ từ trên cao nhìn xuống đối phương, ánh mắt lạnh lùng, không hề có chút thương hại nào: "Sẽ không ai có thể cứu ông".
"......" Máu tí tách không ngừng từ trên mặt Dương Kiến Chương rơi xuống. Ngực ông phập phồng hai cái. Dương Kiến Chương trừng một mắt, hỏi gằn từng chữ như chết không nhắm mắt, "Vì sao phải đổ tội cho tôi?"
"Đổ tội?"
Nghe thấy từ này, Thiệu Từ cười một tiếng nhưng tiếng cười kia mang theo vẻ đau xót vô tận. Mắt anh phản chiếu ánh lửa đỏ rực đẹp như tà dương nhuộm máu.
"Đúng vậy. Người gây ra tội sẽ không nhớ rõ trước giờ đã làm gì nhưng tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được. Sao ông lại vô tội được?"
Thiệu Từ đứng ngoài xe bàng quan nhìn Dương Kiến Chương, lạnh lùng nói: "Ông hẳn nên chết từ sớm! Hôm nay chỉ là bị phạt đúng tội".
Dương Kiến Chương gắng sức ngửa đầu nhìn đối phương, vẻ mặt như đột nhiên giác ngộ trước khi chết. Trong phút chốc, như thể nghĩ đến gì đó, Dương Kiến Chương mở to hai mắt, há miệng muốn nói nhưng trong miệng chỉ trào lên từng ngụm máu tươi. Cả người ông run lên, cổ họng phát ra tiếng "hức hức". Bộ vest đắt tiền trên người bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm.
Thiệu Từ đứng nhìn thờ ơ cho đến lúc tròng mắt Dương Kiến Chương trắng dã, con ngươi tan rã, cả người không còn bất kì phản ứng gì mới quay người, đi thẳng khỏi hiện trường tai nạn xe cộ.
Nửa phút sau.
"Ầm!"
*****
Truyện được đăng tải miễn phí trên:
Wat t pad: Thanhdauquan
B lo g s pot: Thanh Dâu Quán
*****
Khu thăm tù nhà tù số 2 của thành phố Phù Tụ.
Giọng Lâm Tái Xuyên thong thả vang lên bình tĩnh, rõ ràng: "Hình Chiêu, anh là thành viên tổ chức tội phạm hàng đầu, là lãnh đạo trung tâm và bị nghi ngờ có liên quan tội cố ý sai khiến giết người. Nhiều tội cộng lại, dựa theo tính chất phạm tội từ trước đến nay, kết quả phán quyết cuối cùng không có ngoại lệ, đều là lập tức chấp hành án tử hình. Kể cả anh có ý kiến về phán quyết của tòa án, tiến hành kháng án cũng chỉ có thể kéo dài được một, hai năm. Cuối cùng cũng không thay đổi được kết cục này. Anh sẽ nhận được thư phán quyết tử hình của Tòa án Nhân dân Tối cao".
Ngồi ngây người trong tù hơn hai tháng, cả người Hình Chiêu rõ ràng gầy rộc và hốc hác rất nhiều, chỉ có hai hốc mắt vẫn lập lòe ánh sáng như lửa ma trơi. Cả người Hình Chiêu gầy trơ xương đến kì cục.
Hình Chiêu nhìn chằm chằm Lâm Tái Xuyên, cắn răng cười lạnh một tiếng: "Hai người các cậu cố ý đến đây là muốn tranh thủ thời cơ hãm hại à? Đội trưởng Lâm không giống người nhàn rỗi như vậy. Cho nên có chuyện khác cần tôi hỗ trợ nhỉ?"
Mặc dù Hình Chiêu tinh thần sa sút nhưng đầu óc chưa bị rỉ sét. Đôi mắt âm u dọa người, không biết cất giấu bao nhiêu tính toán.
Lâm Tái Xuyên cũng không có ý che giấu. Anh nói thẳng vào vấn đề: "Hẳn ông vẫn nhớ người tên Đới Hải Xương, Phó Tổng Giám đốc công ty Thần Ảnh, trước là doanh nhân nổi tiếng ở thành phố Phù Tụ nhỉ? Lần thẩm vấn trước, ông không khai ra người này. Nhưng hiện tại, nếu ông đồng ý cung cấp manh mối phạm tội của ông ta, hỗ trợ cảnh sát phá án, tình tiết lập công chuộc tội có thể khiến tòa án cân nhắc áp dụng điều kiện giảm hình phạt lúc ra phán quyết".
Mắt Hình Chiêu nhanh chóng xoay chuyển, gần như có thể nghe được tiếng não ông ta vận hành tính toán. Ông nhìn chằm chằm Lâm Tái Xuyên, nói: "Tôi có thể nói những gì tôi biết cho cậu. Nhưng tôi yêu cầu được giảm hình phạt. Cậu cần đảm bảo tôi cùng lắm chỉ bị xử mức tù chung thân. Hơn nữa, tôi cần được thẩm phán phụ trách xét xử vụ án của tôi ký tên cam kết".
"Những người thuộc tổ chức các ông từng tiếp xúc với Đới Hải Xương chỉ sợ không chỉ có mình ông", Lâm Tái Xuyên hoàn toàn không để ý đến yêu cầu của Hình Chiêu, giọng nhàn nhạt: "Chuyện này không phải chỉ mình ông làm được. Ông không nói, còn có những người khác sẵn lòng khai báo. Ngoại trừ ông, tôi có rất nhiều lựa chọn khác. Chẳng qua tôi nghĩ ông hẳn rất muốn có cơ hội thể hiện để lập công chuộc tội".
Lâm Tái Xuyên nhẹ nhàng nói bâng quơ, "Nếu ông đồng ý khai báo đúng sự thật, nói không chừng, có thể tranh thủ được miễn án tử hình".
Sắc mặt Hình Chiêu trầm xuống. Nếu nói vẻ ngạo mạn của Tín Túc là lười che giấu nên thể hiện trực tiếp ra ngoài thì vẻ ngạo mạn của Lâm Tái Xuyên là kiểu thể hiện ngầm trong xương cốt. Người này... Quá bình tĩnh, đến mức khiến người khác căm giận.
Tín Túc dù bận vẫn ung dung nhướn mày nhìn Hình Chiêu, giọng khinh thường: "Trong tổ chức của các ông vàng thau lẫn lộn, người từng liên hệ với Đới Hải Xương hẳn không ít".
Giọng cậu đột nhiên lạnh xuống, "Chỉ là một tù nhân, sao ông lại nghĩ ông có tư cách ra điều kiện với chúng tôi?"
Ngồi ở hai bên cửa kính, địa vị hai bên chưa bao giờ ngang nhau. Trước mặt Hình Chiêu chỉ có hai con đường, hoặc là thành thật khai báo manh mối giúp cảnh sát phá án, tranh thủ lập công chuộc tội, hoặc là chết.
Hai tháng trước, Hình Chiêu còn khịt mũi coi thường việc "tự thú, lập công chuộc tội", dám nói bừa trước mặt Lâm Tái Xuyên, cho rằng "cùng lắm cũng là chết mà thôi". Nhưng thời gian vừa rồi bị nhốt trong tù giống như đã mài rớt gì đó. Hoặc là sau đó, Hình Chiêu lại phát hiện mình vẫn muốn sống. Cho nên, ông bắt đầu có ham muốn được sống, có suy nghĩ cúi đầu trước cảnh sát.
"Đúng. Tôi đúng là có biết Đới Hải Xương. Chúng tôi từng có giao dịch".
Sau khi im lặng gần ba phút, Hình Chiêu cuối cùng cũng mở miệng. Ông không còn vẻ khẳng khái mạnh mẽ chống đối như trước, hai chân duỗi ra, ngồi xụi lơ trên ghế. Ông chậm rãi nhớ lại, nói: "Ba năm trước, ông ta có giao dịch với chúng tôi một lần, muốn mua một người còn trinh".
Bởi vì có manh mối Lục Văn Trạch cung cấp từ trước, Lâm Tái Xuyên không bất ngờ khi nghe chuyện này. Anh hỏi: "Cô gái kia là ai?"
Hình Chiêu khẽ cười, nói: "Các cậu có biết là ai cũng không có tác dụng gì. Cô gái kia từ đầu đến cuối đều không tỉnh, không có khả năng chỉ điểm và xác nhận với cảnh sát. Các cậu không có chứng cứ. Video khi đó cũng đã xóa từ lâu".
Dừng một chút, Hình Chiêu lại nói: "Hơn nữa, người này đã chết. Các cậu hẳn có danh sách những người đã chết. Bên trong có cô gái họ Quý. Tôi không nhớ cô ta tên là gì".
Tín Túc hơi cúi lại gần lỗ tai Lâm Tái Xuyên, nhỏ giọng nói với anh: "Em nhớ rõ cô gái kia tên là Quý Tiêu. Đúng là đã bị giết hại".
Lâm Tái Xuyên lặng lẽ nhíu mày: "Chuyện này ngoại trừ ông, còn có ai biết không?"
Kể cả không có vật chứng, nếu có nhân chứng thì cũng có thể làm chứng. Nhưng chỉ lời khai của một mình Hình Chiêu đương nhiên không đủ.
Hình Chiêu lắc lắc đầu, "Đã lâu như vậy rồi, tôi không nhớ rõ. Nếu cậu muốn điều tra chuyện này có thể hỏi từng người xem. Đới Hải Xương chỉ đến một lần. Sau một đêm liền đi. Sau đó, ông ta không đến nữa. Bởi vì không để lại manh mối, hơn nữa, người như ông ta, người bình thường không dám trêu vào. Cho nên, thời điểm thẩm vấn, không ai dám khai ra ông ta".
Căn cứ điều tra của Cục Công an thành phố đối với Đới Hải Xương, thủ đoạn của người này khá độc ác. Nếu có người dám khai ra ông ta, chỉ sợ có ngồi trong tù cũng sống không bằng chết. Cho nên, khi đó, những người bị thẩm vấn không hẹn mà cùng chọn nói năng cẩn thận.
Lâm Tái Xuyên gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, lại hỏi: "Ông ta có quan hệ gì với Bò cạp Sa mạc?"
Hình Chiêu ngẩn người, "Chuyện này tôi không rõ".
Phản ứng của Hình Chiêu không giống đang nói dối. Hơn nữa, trong tổ chức tội phạm lớn như Bò cạp Sa mạc, việc không biết lẫn nhau quá thường thấy. Lâm Tái Xuyên gật đầu một cái, "Về Đới Hải Xương, ông còn muốn khai báo gì không?"
Hình Chiêu cử động hai tay đang mang còng, nghĩ một lúc, đột nhiên nói, "Tôi nghe nói trước kia, ông ta từng chơi đùa một ngôi sao nam. Tôi không nhớ rõ từng nghe ai nói lúc nào, không biết chuyện này có phải thật không".
Trong tù, cơ bản không có con đường theo dõi tin tức giải trí. Hình Chiêu còn chưa biết Thiệu Từ đã công khai chuyện này trước mặt mọi người. Liên hệ của Hình Chiêu và Đới Hải Xương cũng chỉ giới hạn trong giao dịch lần đó. Vì vậy, Hình Chiêu không tính rất hiểu về Đới Hải Xương, không khai báo được manh mối khác đặc biệt có ích. Nhưng chứng cứ trước mắt cũng đủ giữ ông ta lại Cục Công an thành phố tiếp tục điều tra.
Hai người vừa rời khỏi phòng thăm tù, di động của Lâm Tái Xuyên lập tức vang lên, là Trịnh Trị Quốc gọi đến. Không biết vì sao, Lâm Tái XUyên đột nhiên có một loại cảm giác không tốt lắm. Anh ấn nghe điện thoại.
"Đội trưởng Lâm, xảy ra chuyện rồi!"
Trịnh Trị Quốc trước giờ giọng luôn trầm ổn, hiếm thấy nói vội vàng như lần này, "Sau khi Dương Kiến Chương rời khỏi trại tạm giam, lúc đi qua ngã tư trên đường Thừa An, va chạm với một chiếc xe tải vượt đèn đỏ. Cả chiếc xe đều bị đâm nát. Xe bị bắt lửa, nổ mạnh ở hiện trường. Người không đợi được xe cứu thương đến đã tắt thở!"
Con ngươi Lâm Tái Xuyên lập tức hơi co lại.
Ngay sau đó, Trịnh Trị Quốc lại nói: "Có người nhìn thấy Thiệu Từ ở hiện trường tai nạn xe cộ".
Hết chương 103
Đến chương 104
Tái bút:
Cứ tưởng xong việc lớn thì sẽ nhàn nhưng tư bản bảo không nên hóa ra lại không rảnh như mình đã nghĩ 😂
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...