Đi Tìm Tự Do [12cs]

Chà, nói thật thì Bảo Bình cũng không hiểu được tại sao bản thân hắn lại chọn như vậy.

Nhưng chỉ đến tối hôm đó, Song Ngư đã để một gói quà to bự xuống trước mặt hắn, kèm một nụ cười hiền lành nhất cô nàng có thể nặn ra được.

- Quà cho anh đấy. Tận hưởng nó nhé.

Bảo Bình đã bỏ đi những bộ đồ lòe loẹt, mặc tạm quần áo thể dục, và chẳng buồn chỉnh lại tóc tai, nhìn Song Ngư đầy nghi ngờ, rồi vẫn quyết định mở hộp quà ra.

- Sau khi mẹ anh nhảy lầu, những người thân thiết với bà đã được triệu tập lấy lời khai. – Song Ngư nói. – Vì anh quá shock nên không khai thác được gì. Nhưng khi người ta hỏi đến chồng trước của mẹ anh, thì vấn đề, về cơ bản đã được thông thấu. Không phải lỗi của anh đâu.

Bảo Bình lật tập tài liệu.

Hôm đó, mẹ hắn đi gặp người chồng cũ kia, thì nguyên nhân cái chết của đứa con gái đã được tiết lộ.

Sáng sớm, người chồng về nhà với mùi nước hoa nồng nặc trên người. Người vợ chất vấn, nhưng người chồng không chịu giải thích, chỉ vì đã quá mệt mỏi vì công việc. Người vợ thấy chồng không quan tâm thì mở cửa định chạy ra ban công. Người chồng dỗ dành một hồi, cô mới quay lại. Nhưng cửa, lại chưa được khóa lại.

Sau này, trong cuộc gặp bất ngờ của hai người, người chồng nhắc lại đêm cãi nhau đó, mới khiến người vợ nhớ ra, lỗi tại ai mà đứa nhỏ chết.

Dằn vặt lương tâm đã khiến cho bà không thể nào tha thứ cho chính mình. Cuối cùng, để bản thân được giải thoát, bà lựa chọn tự sát.

Không phải lỗi của Bảo Bình.

Hắn nhìn tập tư liệu trước mặt, nở một nụ cười mãn nguyện. Nước mắt nhỏ xuống trang giấy.


Hắn cuối cùng cũng có thể tự do rồi.

- Đừng có mừng vội. – Một giọng nói vang lên ở hướng cửa. Là Song Tử đến. Song Tử đã thay sang váy, không mặc đồng phục nam nữa. – Mày đừng có quên khế ước sinh tử chiến. Mày chọn sống, nghĩa là mày mất tự do cho tao rồi đấy.

Mắt Bảo Bình giật giật.

Song Tử ngồi xuống ghế, tướng ngồi vẫn không khác gì con trai. Dù sao sống trong lốt con trai cũng đã lâu, bảo thay đổi về lại ngay cũng khó.

- Hiếm khi thấy anh nhân từ thế đấy, Song Tử. – Nhân Mã chống má, cười. – Tha chết cho đối thủ. Chẳng giống anh ngày thường chút nào.

Song Tử chặc lưỡi, quay đầu qua một bên đầy khó chịu.

- Con trai trong tầng 8 chúng ta, người nào cũng men lì. Con gái cũng men lì. – Thiên Bình nói, thở dài. – Tự nhiên lòi ra một Bảo Bình ẻo lả, đội hình cũng mất đẹp.

- Vẫn còn cơ hội phát triển mà. – Cự Giải nói.

- Đúng đó. – Nhân Mã nói. – Với căn bản có sẵn đó, thì cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian. Thân hình cũng đẹp đẽ cân đối lắm. To chỗ cần to. Rắn chắc chỗ.....ưm...ưm....

Nhân Mã giãy đạp để gỡ cánh tay đang chặn họng mình ra. Cô quay lại, mặt đỏ bừng, thở dốc.

- Anh bị điên à? – Sư Tử nói.

- Cô mới điên. – Sư Tử đốp chát lại ngay. – Đang yên lành, nói toàn mấy cái không đâu. To nhỏ rắn chắc gì kệ người ta. Không biết xấu hổ gì cả.


- Sao tôi phải xấu hổ? Chính chủ còn chưa xấu hổ thì thôi. – Nhân Mã gào lớn lên, tâm thế rất muốn bem nhau với Sư Tử. Nhưng khi cô nàng đảo mắt nhìn quanh một vòng, mấy cô gái, trừ Xử Nữ ra, đã che tai, mặt đỏ bừng như trái cà chua chính.

Nhân Mã phồng má ngồi trở lại chỗ của mình.

Bảo Bình, theo như khế ước, trở thành người phụ thuộc vào Song Tử một cách không mong muốn. Hắn cực kỳ căm hận chuyện, mình bây giờ lại phải tuân lệnh một kẻ trước đây mình ghét cay ghét đắng. Còn Song Tử, ngược lại, rất hưởng thụ chuyện một kẻ trước đây ghét cay ghét đắng cô, phải răm rắp nghe lệnh cô.

Mệnh lệnh Song Tử đưa ra nhiều lúc cực kỳ quá đáng, giống như thể cô đang chơi đùa với đồ chơi mới chứ không phải là một con người vậy.

Những ngày này được coi như yên lành nhất của tầng 8. Kỳ thi mới còn xơi mới tới, và vì tầng 8 chẳng mất người nào, nên bây giờ, bọn họ được coi như những thành phần đáng gờm nhất trường.

- Em thấy anh dạo này quá nhân từ. – Nhân Mã nói, đẩy một quân cờ lên phía trước. Đây có thể coi như hình thức giao đấu công bằng nhất giữa Nhân Mã và Song Tử, bởi khi chơi cờ, Song Tử không thể dùng miệng lưỡi để dụ dỗ đối thủ.

- Nhân từ như nào cơ?

- Anh tha chết cho Bảo Bình. Phải bình thường, người khiêu khích anh sớm đã bị tiễn rồi.

Song Tử ngừng một lát, nói.

- Anh...chỉ thấy rất không công bằng nếu như để cậu ta chết như vậy, thế thôi.

- Anh còn nghĩ đến công bằng cơ? – Nhân Mã cười nhạt. – Bảo Bình giống anh quá mà nhỉ?


Song Tử ngồi khoanh chân lại, không có chút dáng vẻ thục nữ nào.

- Anh thích cậu ta rồi, phải không? – Nhân Mã cười gian xảo. – Dạo này, anh liên tục ép Bảo Bình tập luyện, là để cậu ta phát triển thành người trưởng thành, không phải sao?

- Bậy nào. – Song Tử nói, hất mấy quân cờ của mình đi. – Không chơi nữa.

- Thẹn thùng kìa. Bây giờ mới trông giống thiếu nữ đấy. – Nhân Mã vẫn trêu chọc.

Song Tử giận dỗi rời đi. Nhân Mã đuổi theo định giải thích, nhưng mới ra đến cửa, Song Ngư đã tóm được cổ áo cô, lôi đến phòng cô ả. 

- Cô làm gì thế? Nói một tiếng là được rồi. Lôi tôi làm gì? – Nhân Mã quạu. – Với cả, tôi nói rồi. Tôi không có giá trị như cô nói đâu. Cô kiếm người khác liên minh đi.

- Cô nhè đúng lúc tôi muốn đem thông tin nói cho cô để cô đòi rời liên minh? – Song Ngư làm bộ ngạc nhiên.

- Ấy đừng. – Nhân Mã nói. – Nói đi. Nói đi. Tôi đâu có muốn rời liên minh đâu. Chỉ là, tôi không thấy mình có giá trị đến vậy.

- Nói lại đi thôi. – Song Ngư nói. – Cô rất có giá trị. Nếu giữ cô làm con tin, tôi hoàn toàn có thể rời khỏi đây, có một cuộc sống bình thường và biến mất khỏi tầm mắt thế gian, cũng như chính phủ.

- Ý cô là sao? – Nhân Mã nhíu mày. – Cô nói thế là có ý gì?

- Bình tĩnh đi. – Song Ngư ngồi xuống, gõ tay lên mặt bàn. – Ngồi xuống. Ngồi xuống rồi tôi sẽ nói cho cô.

Nhân Mã ngồi xuống đối diện với Song Ngư. Song Ngư nhẹ nhàng hất tóc ra phía sau, rút ra một điếu thuốc lá thon dài, đốt lên, rít một hơi rồi giập ngay lập tức.

- Cô biết anh trai cô là ai không? Nói đúng hơn là người cô vẫn thường gọi là "anh trai".

- Nói ngắn gọn và cụ thể. Cô cứ úp mở thế nghe khó chịu quá. – Nhân Mã cau mày.


- Được rồi. – Song Ngư thở dài. – Chuẩn bị tinh thần nhé. Tiên Vương, anh trai cô, là một 'Vương'.

Không để cho Nhân Mã hỏi lại, Song Ngư nói tiếp.

- Mỗi người đều có lý trí ngược chiều. Nhưng Vương thì không có. Nói đúng hơn, những người này không thể bị kích thích bởi bất cứ điều gì. Trí lực của Vương hầu hết đều cực kỳ kinh khủng. Nhưng không phải kẻ nào không có lý trí ngược chiều đều trở thành Vương được. Những "Vương" dứt khoát phải có một điểm đặt, nghĩa là một điều quan trọng nhất của họ. Khi họ tìm được một điều mà họ muốn bảo vệ và dâng hiến tính mạng để bảo vệ, họ sẽ thành Vương. Nếu tôi đoán không sai, cô chắc chắn là một điểm đặt của Vương. Cô rất quan trọng với Tiên Vương.

- Đó chỉ là cô đoán thôi, đúng không?

- Không hẳn đâu. – Song Ngư lắc đầu, rút điếu thuốc thứ hai ra khỏi bao. – Tất cả các Vương đều phải được kiểm soát bởi Chính phủ. Và điểm đặt của họ phải được Chính phủ nắm giữ. Nhưng mà, thái độ của anh cô dành cho cô quá quyết liệt, nên họ không nghĩ đến, cô là điểm đặt. Ngay cả khi cô bị bạo lực, bộc phát rồi vào trường học này, Tiên Vương cũng không quan tâm chút nào. Cô hoàn toàn bị loại ra khỏi vòng nghi ngờ. Nhưng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Anh trai cô hẳn cũng nắm được thực lực của cô rồi.

- Được rồi. – Nhân Mã cản lại. – Vụ con tin là sao?

- Anh trai cô, hiện tại đã nắm được hầu hết bộ máy chính quyền rồi. Hắn không bị bắt điểm đặt, nên bây giờ chẳng có gì kiềm chế được hắn hết. Cụ thể thì tôi chưa rõ, nhưng những Vương khác trong bộ máy chính quyền về tay hắn phần lớn rồi. Cô nghĩ kỹ mà xem...

Nhân Mã đương nhiên là hiểu. Cô không nghĩ đến, chuyện này lại có thể diễn tiến theo chiều hướng như thế này.

- Chắc chắn phải có nguyên nhân. – Nhân Mã cắn móng tay. – Đang yên, sao anh ấy lại bỏ lại tôi, rồi quyết định lao đầu vào nguy hiểm như thế. Không thể đâu. Tôi không thể nào là điểm đặt được. Điểm đặt phải là người khác.

- Có động cơ với không có động cơ, theo cô, cái nào an toàn cho điểm đặt hơn?

- Nhưng anh ấy chỉ cần từ bỏ Vương, anh ấy sẽ có thể có được một cuộc đời bình thường như bao người bình thường khác. Sao anh ấy lại không làm thế? – Nhân Mã rít qua kẽ răng. Lần đầu tiên, Song Ngư thấy Nhân Mã phát giận đến như vậy. – Anh ấy bỏ lại tôi một mình, rồi đâm đầu vào nguy hiểm. Với tôi, anh ấy quan trọng. Nhưng ngược lại thì đéo bao giờ có chuyện đấy. Tôi không bao giờ có thể là điểm đặt được.

- Không. Không đúng. – Song Ngư đột nhiên nhớ đến. – Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi. Chính phủ không đời nào để cho người thân của Vương được nằm ngoài vòng kiểm soát của họ. Nếu như anh trai cô là Vương.... Giết nhầm còn hơn bỏ sót..... Bây giờ, căn bản, Tiên Vương chưa có thực sự gây chiến. Mọi thứ vẫn còn có thể kiểm soát được. Nhưng nếu ngược lại.... Bao giờ họ cũng cần có sự đảm bảo.

Nhân Mã hiểu rồi. Cô đưa mắt lên, nhìn Song Ngư, rồi nở một nụ cười dịu dàng như ánh trăng.

- À.... Hóa ra, ngay từ đầu, nó đã là một âm mưu rồi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui