Đi Tìm Tự Do [12cs]




Thiên Ưng quay đầu nhìn lại, những thành viên tầng 8 đều đã có mặt ở đây.

Thiên Ưng cau mày tặc lưỡi. Bây giờ cô ta mới nhận ra, cô ta chọn địa điểm có hơi ngu, bởi cái sân thượng này đối diện với tòa tháp cho học sinh thượng tầng. Hai tiếng thét kinh thiên động địa mới rồi của Nhân Mã đã đánh thức hết nguyên cả một đám đang quằn quại vì mất ngủ

- Mày đang bắt nạt cô em gái yêu quý của tao đấy à, con kia? - Song Tử lên tiếng trước tiên. Cô nàng quăng súng qua một bên, rồi rút dao ra. - Sẵn sàng đi chết chưa?

- Tao mới là chị nó. - Thiên Ưng nói. - Còn mày chỉ là một con nhỏ ngu ngốc, quê mùa bần hàn ở xó xỉnh nào đó tự nhận vơ thôi.

- Thôi đi. - Song Ngư nói. - Tụi này chưa từng nghe Nhân Mã nói có chị bao giờ cả. Thế nghĩa là gì mày hiểu không? Nó không hề công nhận mày.

- Nói nhảm nhiều quá. - Bạch Dương sốt ruột. - Đánh nhanh đi. Nếu không, con bé chết bây giờ.

- Chúng mày phải đánh lại tao đã. - Thiên Ưng mỉm cười. - Dù cho tất cả chúng mày có xông lên cùng một lúc, thì kết quả vẫn vậy thôi, như chúng mày không thể đánh bại được Nhân Mã vậy.

Trên gương mặt mọi người đều xuất hiện vẻ căng thẳng. Nhân Mã rất mạnh, đó là sự thật.


- Chúng mày cũng tự biết đấy. - Thiên Ưng lại nói tiếp. - Con bé rất mạnh. Vì nó là em tao, nên nó mạnh như thế đấy. Còn chúng mày thì sao? Chỉ là một lũ hỗn tạp. Xử Nữ, mày ban đầu chỉ được đào tạo để khai thác thông tin của tù nhân. Ma Kết, mày lại chỉ được đào tạo để cống hiến cho tổ chức như một vật thí nghiệm. Còn những đứa còn lại, chúng mày không pahri chỉ nhờ vào lý trí ngược chiều gì đó sao? Nó không phải sức mạnh. Nhưng em gái tao lại khác. Nó sinh ra đã là một kẻ mạnh rồi. Sức mạnh của nó phát triển được là nhờ cha mẹ, nhờ tổ chức. Vì thế, nó phải quay lại, cống hiến cho tổ chức.

- Mày lảm nhảm vừa thôi. - Bạch Dương nghiến răng.

- Anh. Cẩn thận. - Nhân Mã gắng gượng hét lên, nhưng không kịp. Bạch Dương đã tay không lao về phía Thiên Ưng. Thiên Ưng chỉ nhếch miệng cười khẩy. Ả còn chẳng muốn dùng đến con dao cưng của ả. Ả vung nắm đấm tay trái, nhẹ nhàng tránh thoát, rồi đấm mạnh một đấm vào bụng Bạch Dương. Hắn chưa từng trải qua cơn đàu nào như vậy. Cảm giác đó hệt như ruột gan bị nát nhừ ngay tại thời điểm cảm nhận lực tác động, khiến gan ruột quặn lên. Hắn đổ người xuống sàn bê tông, không thể ngóc đầu lên nổi.

- Thấy chưa? - Thiên Ưng cười khẩy. - Nếu như trong số chúng mày, người duy nhất đủ khả năng đánh bại tao, chỉ có mình nó thôi. - Thiên Ưng chỉ tay về phía Nhân Mã.

- Ồ. - Tia đùa cợt cuối cùng trong mắt Song Tử lặn mất. - Vậy thì, bọn tao sẽ cứu con bé về, và khiến cho nó có thể đánh bại được mày. Thứ mày, và cha mẹ mày, đều không xứng đáng được làm người nhà của nó. Người duy nhất mà tao công nhận xứng đáng làm người nhà của Nhân Mã, chỉ có Tiên Vương thôi.

- Mày thì biết cái mẹ gì? - Thiên Ưng cười cay độc. - Nào. Có giỏi thì tới đây. Tao sẽ giết hết tất cả đám, và đem con bé về nhà.

- Tiếc quá. - Giọng Bạch Dương vang lên phía sau. - Tao cứu được nó rồi.

Hắn đứng trên mép sân thượng, tay ôm chặt Nhân Mã được bao bọc bằng chiếc áo đồng phục của hắn.

- Bọn tao sẽ là người nhà mới của nó. - Bạch Dương nói. - Mày cứ việc chết mục trong mớ tư tưởng khốn nạn của mày về gia đình với người nhà gì đó đi.

Nói rồi, hắn ngả người ra phía sau. Thiên Ưng ngơ người nhìn theo một hồi. Bây giờ, cô ta mới phát hiện ra, đám học sinh tầng 8 mới rồi còn ở đây đủ, nhưng nhân lúc cô nàng đánh nhau với Bạch Dương, có mấy người đã chạy xuống dưới và căng sẵn bạt đỡ.

Thấy cô ta mất tập trung, Song Tử quát lớn.

- Thiên Bình.

Nếu trong đời Thiên Bình chưa từng bắn trượt, thì đây là lần đầu tiên cô nàng bó tay chịu chết. Tốc độ của Thiên Ưng nhanh nhẹn cực kỳ. Chỉ vừa mới đó, ả đã tiến đến sát Song Tử, vung dao tấn công bà chị. Kim Ngưu lao đến, cùng với Thiên Yết hợp lực tấn công. Thế nhưng, ba người mà đánh không lại một mình Thiên Ưng. Cô ta tấn công không giống như người thường, động tác của cô ả hệt như đang khiêu vũ vậy, uyển chuyển mà mạnh mẽ vô cùng.

Cô ta vừa đánh vừa cười thích thú.

- Ồ. Đây là sức mạnh của những người mạnh nhất thượng tầng à? Tuyệt quá đi. Cược xem bao giờ thì tao chặt được tay chúng mày nhé.

- Đến đây là được rồi. - Một giọng nói ngọt sớt vang lên trên đỉnh đầu cô ả. Ngay sau đó, một viên bom khói được tung vào ngay giữa trận chiến.


Thiên Ưng vẫn không bỏ cuộc. Cô ta dường như đoán được cả hành động của đối thủ ngay cả trong màn khói. Cô ta tiếp tục vung dao chém. Nhưng những đối thủ của ả thì lại không có nhiều thời gian đến thế. Bom khói vừa nổ, cả ba người đã lần lượt rút khỏi trận chiến.

Đợi đến khi Thiên Ưng phát hiện không ổn, thì đã muộn rồi. Cả người cô ta mềm nhũn như cọng bún, không còn sức mà di chuyển. Cô ta chống dao, quỳ sụp xuống, thở dốc.

Cô ta cứ nghĩ bom khói đó là loại bom khói bình thường, nên không hề quan tâm. Ai ngờ, khói đó lại là khói độc.

Trong lúc này, bốn người kia dìu dắt nhau rời khỏi tầng thượng.

- Cảm ơn em, Cự Giải. - Kim Ngưu nói. - Nếu không có em, tụi này chết chắc rồi. Ả ta quá mạnh.

- Đứng nói nữa. - Cự Giải đáp. - Thuốc của em tác dụng kém lắm, chỉ được mấy phút thôi. Em không dám dùng liều cao vì sợ mọi người bị ảnh hưởng. Đi nhanh đi. Nếu thuốc hết tác dụng, cô ta hoàn toàn có khả năng đuổi theo chúng ta đó.

Lúc này, ở tầng dưới, Nhân Mã đã được đưa đến bệnh xá rồi. Vì mất máu quá nhiều nên cô buộc phải được truyền máu gấp.

Bảo Bình và Ma Kết lập tức đi lấy máu và làm xét nghiệm. Nhân Mã thì đã sớm hôn mê rồi.

- Anh đi kiểm tra đi. - Song Ngư nói với Bạch Dương. - Em thấy đòn đó của Thiên Ưng cũng chẳng nhẹ nhàng gì.

Bạch Dương lắc đầu chậm rãi, từ chối một cách chán nản.

Song Ngư cũng không khuyên thêm nữa. Cô nàng ngồi dựa người vào tường, nhìn Nhân Mã đã được cầm máu nằm mê man trên giường bệnh.

Sư Tử lúc này cũng từ đâu chạy đến. Hắn và Xử Nữ vừa đi cất cái bạt đi.


- Sao rồi? - Sư Tử nói. - Những người khác đâu?

- Mất máu nghiêm trọng. - Song Ngư hất hàm về phía Nhân Mã. - Những người khác đi lấy máu rồi.

- Truyền xong thì về nhà luôn cho lành. - Xử Nữ bước vào. - Chúng ta không nên ở đây.

- Thiên Bình về tầng chưa?

- Rồi. Nhóm Song Tử cũng về đấy rồi. Chỉ còn chúng ta ở đây thôi. - Sư Tử nói. - Nhóm máu gì?

- Nhóm O.

- Vậy tôi cũng đi hiến máu. - Sư Tử xắn tay áo lên. - Đợi chút nhé.

Sư Tử đi rồi thì căn phòng yên lặng hơn nhiều.

Xử Nữ cũng kiếm một chỗ ngồi, rồi ngồi xuống. Không ai nói với ai câu nào. Chán nản chưa từng có len lỏi vào tim mỗi người. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui