Chỉ năm phút sau, ba người Thiên Yết, Nhân Mã và Kim Ngưu đã ngồi trong một quán rượu dưới tầng hầm. Kim Ngưu bị Thiên Bình phái đến.
Nhân Mã để súng qua một bên, gọi loại rượu nặng nhất cho Thiên Yết thất tình giải sầu. Bản thân cô nàng uống nước lọc. Vết thương hết thuốc giảm đau đang nhức bên hông nhắc nhở cô về sự nguy hiểm nếu dùng rượu bây giờ.
Thiên Yết tu hết ly này đến ly khác, không hề có ý định dừng lại.
- Sao anh lại thích Cự Giải? – Nhân Mã bắt đầu gợi chuyện.
- Coi như tao xin mày. Đừng nhắc đến cái tên ấy lúc này. – Thiên Yết tiếp tục nốc rượu. Nhân Mã gật gật đầu.
- Được. Không nhắc. Nhưng mà, có một chuyện, tôi nhắc cho anh nhớ. – Nhân Mã nói. – Người nào trong trường này cũng từng có một quá khứ u tối. Nếu chỉ đơn giản là vì bị bắt cóc, Cự Giải liệu có bệnh nặng đến vậy hay không?
- Ý mày nói, tao chưa từng hiểu Cự Giải à? – Thiên Yết ngừng lại một chút.
- Anh tự đi mà tìm hiểu. Chuyện của hai người, tôi không can thiệp. – Nhân Mã nhún vai. – Nhưng bản thân tôi cho rằng, Cự Giải chẳng thể nào nhẫn tâm đến thế được đâu. Với lại, tôi là người gợi ý cho chị ấy đi tìm anh khi mất ngủ mà.
Thiên Yết tần ngần một lát, rồi đổ ly rượu cuối cùng vào họng.
Cùng lúc đó, trên tầng 8, Cự Giải đang gục đầu vào người Thiên Bình, rấm rứt khóc. Cô nàng khóc đến thê thảm. Đôi mắt đỏ hồng lên như mắt thỏ. Thiên Bình áy náy nhìn Cự Giải.
- Em...em xin lỗi. Em không có cố ý nói thế đâu.
Cự Giải lắc đầu.
- Không....không phải tại em...Sớm muộn...sớm muộn anh ấy cũng biết thôi....
- Chị đừng khóc nữa. – Song Ngư nhìn đến sốt ruột. – Chọn một lúc nào, giải thích với hắn đi. Khóc thì có tác dụng gì chứ?
Đúng lúc này, điện thoại của Song Ngư vang lên âm thanh báo tin nhắn. Song Ngư vội vàng mở điện thoại lên. Đọc tin nhắn xong, cô nhìn Thiên Bình, ra hiệu.
- Chị. Em đi lấy cho chị ít nước nhé. Khóc nhiều chắc chị cũng khát rồi.
Cự Giải buông Thiên Bình ra. Hai tiếng bước chân cứ thế xa dần.
Một lát, một thân người chen vào chỗ Thiên Bình ngồi lúc trước. Cự Giải như cũ, lại gục đầu về phía đó, khóc tiếp. Nhưng mùi rượu khó ngửi đánh tới khứu giác khiến Cự Giải phải nín khóc, ngẩng đầu lên.
Từ lúc nào mà Thiên Bình biến thành Thiên Yết thế?
- Thiên Yết?
Ánh mắt Thiên Yết vẫn lạnh lùng vô cùng. Cự Giải hít mũi, cố lấy giọng vững vàng nhất, giải thích.
- Anh. Em không phải cố ý lừa anh đâu. Chỉ là....chỉ là....em mất ngủ lâu quá đến mất hết lý trí rồi. Em...em biết anh đối với em tốt...Em cũng đã muốn đáp lại anh....
- Thế em định đáp lại thế nào? – Thiên Yết vẫn lạnh lùng nói. Cự Giải mếu máo nhào tới, ôm ngang hông hắn, quấn chặt như một con bạch tuộc, có đẩy cũng không đi.
- Em xin lỗi....Em xin lỗi mà....Anh đừng bỏ rơi em....Anh là người...người duy nhất đối với em tốt như thế.... Đừng giận em....
Thiên Yết vẻ mặt miễn cưỡng gỡ Cự Giải ra, hai bàn tay hợp lực ép vào hai bên má cô.
- Em làm tôi giận chết đi được, có biết không hả? Em bảo tôi tin em như thế nào được nữa đây?
Cự Giải bò dậy, tay lau nước mắt liên hồi.
- Em xin lỗi. Em chỉ...không ngủ được quá lâu rồi. Mỗi lần em nhắm mắt lại...em lại không thể ngừng nghĩ đến người những người đó. Họ còn đáng sợ hơn cả bắt cóc....Vì con trai, họ hy sinh cả người con gái ruột mà không một chút ân hận, lại còn cho rằng điều đó là xứng đáng....Em không ngủ nổi...Mỗi lần nhắm mắt, em lại nhớ đến ánh mắt của em ấy nhìn em đầy sợ hãi...Nếu như em...có thể quan tâm một chút...em ấy có lẽ...không phải chết oan uổng như vậy....
Thiên Yết nghe tim mình quặn đau. Hóa ra Nhân Mã nói đúng.
- Lần đầu tiên...em nằm bên cạnh anh, em đã có một giấc ngủ yên ổn. Em không mơ thấy ánh mắt đó nữa.... Sau đó, em dần nhận ra rằng....anh khiến em an tâm....Thế nên em mới ngủ được....Em không có cố ý coi anh như đồ vật.... Anh thực sự...thực sự rất quan trọng với em.... Em đã mất hết người thân rồi.... Em chỉ còn anh thôi....
Thiên Yết nắm lấy vai Cự Giải, ánh mắt của hắn thấp xuống.
Hắn đã bị vứt bỏ những ba lần rồi. Hắn không thể chịu đựng được thêm một lần nào nữa. Hắn không chấp nhận được, nếu như một ngày nào đó, Cự Giải bỏ hắn lại vì hắn đã hết tác dụng. Hắn chỉ muốn chiếm một vị trí vĩnh viễn trong lòng cô mà thôi.
Đủ rồi. Hắn ghét bị bỏ rơi lắm rồi. Nhưng tại sao, những điều này, lại cứ xảy ra với hắn liên tục không dừng lại. Mẹ hắn, cha hắn, rồi cả tên đã mua hắn từ cha hắn nữa. Không một ai cần hắn cả. Hắn thực sự vô dụng đến vậy, thì tại sao lại có mặt trên đời như thế này. Chẳng phải ai sinh ra cũng có tác dụng của họ ư? Tại sao chỉ có một mình hắn, lại không được ai chấp nhận, thậm chí còn bị hắt hủi ghét bỏ, bị người ta sút qua đá lại như trái banh vậy.
Tại sao, hắn lại khó chịu như thế này?
Cự Giải nói, nước mắt vẫn dâng tràn.
– Em càng không muốn rời khỏi anh. Không muốn chút nào. Khi đó...em đã rất sợ...nếu như anh xảy ra chuyện....Em không dám nghĩ tới....Em chỉ muốn bảo vệ anh....như anh vẫn làm với em....
Cự Giải lau nước mắt tèm lem.
- Em quá ngu ngốc....Em chẳng nhận ra được....anh....
Chẳng biết nói gì ngoài xin lỗi. Cự Giải không hề biết đến ký ức của Thiên Yết, đến tận khi Song Ngư thì thầm kể lại cho cô nghe.
Xem cô đã làm gì này. Làm một chuyện ngu ngốc nhất trần đời.
Hóa ra, Thiên Yết đã chịu đựng như vậy suốt từng đấy năm. Hóa ra, hắn đã sống như vậy. Hóa ra, cô chẳng biết gì về hắn.
Thiên Yết siết chặt vai Cự Giải. Hắn cúi gằm đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Cự Giải.
- Tôi....không muốn bị bỏ rơi nữa... Dù cho tôi chỉ là một kẻ vô dụng... - Thiên Yết nói. Dường như, hắn đang khóc. Giọng hắn nghẹn lại, hơi vỡ ra, run rẩy. – Tôi rất sợ, nếu như mối liên kết của chúng ta vỡ...em sẽ bỏ tôi lại....Chỉ có em...là người đầu tiên quan tâm tôi...cũng là người duy nhất quan tâm tôi...
Cự Giải ôm lấy Thiên Yết, gục đầu vào vai anh.
- Anh không vô dụng. Em cũng sẽ không bao giờ rời bỏ anh, nếu như anh hứa sẽ không bỏ em lại một mình.
Thiên Yết ôm lấy Cự Giải. Hia trái tim tựa sát vào nhau như muốn hòa vào làm một.
- Tôi không bỏ rơi em. Tôi sẽ không bỏ rơi báu vật của mình.
Từ giờ phút đó, hắn biết hắn không vô dụng. Dù cho tác dụng của hắn rất nhỏ, chỉ với duy nhất một mình người con gái hắn đang ôm trong lòng, nhưng hắn không bao giờ phải đắn đo thêm một lần nào nữa về mục đích tồn tại của hắn.
Kể từ đó, hắn biết được tin tưởng là gì.
Cũng kể từ đó, hắn biết cảm giác được yêu thương là gì.
-----------------------------------------
- Nào hai cô. – Nhân Mã chìa tay ra. – Tiền cược.
Song Ngư và Thiên Bình hậm hực chìa tiền ra. Nguyên nhân của cuộc giao dịch này, bắt đầu từ sự chơi chội của Thiên Bình mấy phút trước khi cô nàng lỡ miệng nói.
- Tôi cược 300 đồng Thiên Yết không làm hòa.
Song Ngư theo luôn. Nhân Mã lại nói.
- Hòa. Tôi cược hòa.
Nhân Mã thu về túi một cọc tiền, híp mắt vui vẻ. Dù trong này, có tiền cũng không để làm gì, nhưng nào có ai chê tiền nhiều đâu ha?
- Phòng tui giờ để cho hai người kia chim chuột vậy hả? – Thiên Bình trút cơn tức mất tiền lên đầu đôi chim ri kia. Hai bạn nữ còn lại nhún vai.
- Sang phòng Kim Ngưu mà ngủ. – Song Ngư nói, ngáp dài. – Tôi đi thay thuốc đây. Vết thương của tôi cũng cần chăm sóc. Gặp lại sau nha.
Nhân Mã cất tiền xong, nói.
- Vậy nha, Thiên Bình. Tôi cũng đi nghỉ ngơi đây. Tôi chưa có hồi phục hẳn trong trận mới rồi.
Thiên Bình ngơ ngác đứng lại giữa hành lang một mình. Cô nàng quay đầu, gắt với bức tường.
- Anh còn đứng nhìn nữa.
Từ sau bức tường, Kim Ngưu đi ra, gãi đầu gãi tai.
- Vậy...em đến phòng anh đi...
- Nằm mơ.
Cô nàng vung tay, đập rầm rầm vào cửa phòng mình, hét.
- Hai người kia, làm hòa rồi thì mang nhau về phòng. Trả phòng đây.
Trong chốc lát, Thiên Yết cùng Cự Giải đi ra. Nét mặt hai người này làm Thiên Bình nghĩ không ra họ đang nghĩ gì. Cô liếc nhìn cả hai bằng nửa con mắt, rồi đi vào phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...