Hai ngày trôi qua nhanh như chớp mắt. Mùa hè đang vào cao điểm. Trừ những lúc cần phải mua đồ ăn và nhu yếu phẩm, mọi người không một ai muốn rời khỏi tầng 8 mát mẻ để xuống bên dưới. Cũng vì thế, họ có nhiều thời gian hơn để đọc những tư liệu mà Lạp Khuyển đã thu thập được. Trong số đó, bên cạnh những hồ sơ, tư liệu về những học viên trong trường, còn có cả những tấm bản đồ, đánh dấu những vị trí trọng yếu, ghi chú đầy đủ.
Bạch Dương cảm thấy không đủ, liền bôi đen toàn bộ nội dung tư liệu. Vì thế, bên cạnh những thông tin có sẵn, những thông tin phụ hiện ra, ví dụ như, thói quen của học sinh A là gì, học sinh B thích đi đâu vào lúc chiều tối.
Thế nhưng, trong đám tư liệu này lại tuyệt nhiên không có chút thông tin nào về vị trí ngôi trường. Bạch Dương nói chuyện này cho Song Ngư và Song Tử biết.
- Kỳ lạ quá ha? - Song Ngư nói. - Em cứ nghĩ người đưa thông tin đó cho tiệm sửa chữa là Lạp Khuyển. Xem ra, không phải hắn rồi.
- Đó có thể là người mà Thiên Yết biết không? - Song Tử hơi trầm ngâm. - Cô ả đeo mặt nạ đó. - Thiên Yết có nói, những chuyện mà cô ta biết rất nhiều. Chỉ duy có những chuyện về Nhân Mã thì cô ta dường như lại chẳng biết gì cả.
- Thay vì thế, em có ý này. - Song Ngư gãi nhẹ cằm. - Sao chúng ta không hỏi trực tiếp người của tiệm sửa chữa đó?
- Hỏi ai? Người ta sẽ nói cho em sao? - Bạch Dương nói, dùng ngón tay miết mi tâm một cách mệt mỏi.
- Không thử thì làm sao biết được. - Song Ngư nói. - Thực ra thì mấy hôm nay, chủ tiệm sửa chữa phát khùng lên với chuyện tiệm của mình bị đốt. Hắn thường rất kiêu ngạo với mớ thông tin mà mình thu được. Nếu bây giờ, chúng ta dùng danh tính của người đốt tiệm, đổi lấy thông tin chúng ta cần, chuyện này sẽ đơn giản đi bao nhiêu.
- Nhưng em có chắc là em kiếm được thông tin người ta muốn không? - Song Tử nói. - Nói gì thì nói, bây giờ, tất cả mới chỉ là chúng ta suy đoán mà thôi. Chúng ta cúng chẳng có chứng cớ gì chứng minh được người dùng thông tin đó trao đổi là người đốt tiệm sửa chữa.
Ba người bất lực thở dài. Mọi manh mối dường như đều đứt đoạn ở đây.
- Em thấy chúng ta vẫn nên thử thuyết phục người sửa chữa thôi. - Song Ngư lắc đầu chán nản. - Biết đâu, chúng ta lại thu được cái gì đó.
Hai người còn lại cũng chỉ có thể đồng ý với ý kiến đó. Bạch Dương bắt đầu tìm kiếm cách thức liên lạc với người chủ tiệm sửa chữa. Sau đó, hắn danh nghĩa muốn nhờ người sửa chữa đồ đạc, hẹn ngày giờ cụ thể để gặp mặt.
Giờ thì họ chỉ còn biết mong đợi thôi. Trong lúc đợi đến khi cuộc hẹn diễn ra, Thiên Bình đã kịp làm phẫu thuật cho Ma Kết. May mắn thay, quả bom khá nhỏ, lại nẳm ở chỗ dễ lấy, nên chỉ một cuộc phẫu thuật nhỏ và nhanh gọn, Thiên Bình đã lấy được quả bom ra rồi. Ma Kết thậm chí còn chẳng mất đến một tuần để hồi phục.
Đến ngày hẹn, vì để bảo đảm an toàn, 6 người trong tầng 8 đi chung với nhau thành một đội, cùng xuống tầng hầm. Đội này gồm có Xử Nữ, Ma Kết, Song Ngư, Song Tử, Bạch Dương và Bảo Bình.
Nhưng họ đâu có biết rằng, chỉ vừa mới vào tầng hầm, bọn họ đã lọt vào mắt xanh của một người. Hắn ghé tai thuộc hạ, thủ thỉ thì thầm.
Bạch Dương, Song Ngư, Song Tử là ba người tham gia đàm phán chính. Còn ba người còn lại sẽ ở quanh đó để bảo đảm an toàn cho đồng đội.
Họ đến hơi sớm hơn giờ hẹn. Sau khi đợi khoảng 15 phút, người chủ tiệm sửa chữa cuối cùng cũng đến. Đi chung với hắn còn có cô gái gothic lolita. Bữa nay cô nàng làm một quả đầu hồng chóe.
- Xin chào. - Bạch Dương đứng dậy, đại diện. Hắn đưa tay ra.. - Tôi là Bạch Dương của tầng 8.
Trong trường này, đưa tay ra muốn bắt tay không chỉ mang nghĩa muốn làm quen một cách thân mật, mà còn thể hiện rằng, cuộc nói chuyện này của hai bên sẽ là một cuộc nói chuyện chân thành và không giả dối.
Người sửa chữa nghĩ ngợi một lát rồi nắm lấy tay Bạch Dương.
- Tôi là Đại Hùng. Đây là chị tôi, Tiểu Hùng.
Cô gái tên Tiểu Hùng không có chút phản ứng nào. Người tự xưng là em trai cô kéo cô đi đâu thì cô đi đó, đặt cô ngồi thì cô ngồi, bảo cô đứng thì cô đứng.
Sau khi chào hỏi xong, hai bên ngồi xuống. Đại Hùng hạ thấp người, bế Tiểu Hùng lên, đặt cô ngồi cạnh mình. Hắn gọi một phần bánh crepe và trà sữa, đặt trước mặt người chị gái, cẩn thận cắt bánh thành từng miếng nhỏ, rồi đưa nĩa trước mặt Tiểu Hùng, nói nhỏ bằng giọng nhẹ nhàng và dịu dàng hết sức.
- Chị tự ăn nhé? Hay chị muốn em giúp chị?
Tiểu Hùng lúc này mới cử động. Gương mặt cô nàng hiện lên một nụ cười vui vẻ đến mức quỷ dị. Cô đưa bàn tay trái, nắm ngang thân cây nĩa, rồi chọc vào một miếng bánh, hưng phấn hệt như một đứa trẻ con.
- Được rồi. - Đại Hùng ngẩng đầu nói. - Trông các vị không giống như đi tìm người sửa chữa.
- Vâng. - Song Ngư nói, hoàn toàn lễ độ. - Chúng tôi quả thật không phải vì tìm người sửa chữa mà hẹn anh ra đây. Nói thật, chúng tôi muốn hỏi anh một số thông tin.
Đại Hùng hơi cúi đầu.
- Các vị biết quy định của tôi mà. Tôi nhận thông tin làm việc, chứ không bán thông tin.
- Chúng tôi cũng chỉ ôm tâm trạng ăn may đến đây hôm nay. - Song Tử đáp. - Nhưng thú thật, chuyện này với chúng tôi rất quan trọng.
Đại Hùng chớp mắt. Hình như hắn hơi có chút phân vân. Sau đó, hắn nói.
- Các vị muốn biết chuyện gì?
Song Ngư nhìn hai người còn lại rồi ngập ngừng nói.
- Anh cũng biết, hai kho thông tin lớn nhất trường chúng ta mới bị tiêu hủy. Một là cửa tiệm của anh. Hai là Lạp Khuyển. Chúng tôi cần một vài thông tin về chuyện đó.
Nghe nhắc đến cửa tiệm của mình, nét mặt của Đại Hùng nghiêm túc lại. Hắn nói.
- Nói cụ thể đi.
- Trước hết, anh còn nhớ thông tin mà tôi đưa cho anh chứ? - Song Ngư nói. - Thông tin về vị trí của chúng ta....
- Tôi biết. - Đại Hùng ngắt ngang. - Đừng nói ra ở đây.
- Vâng. - Song Ngư đáp. - Tôi muốn biết ai đã đưa cho anh cái thông tin đó trước tôi.
Đại Hùng kinh ngạc.
- Sao cô biết được?
- Biểu cảm của anh lúc nhận được thông tin đã nói lên tất cả rồi. - Song Ngư nói. - Anh không hỏi tôi, hay nghi ngờ về độ chính xác của thông tin, mà khẳng định luôn nó là một thông tin có giá trị.
Đại Hùng cúi đầu, cười.
- Ra vậy. Tôi sơ xuất quá.
Hắn nâng cốc cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ như để cho có việc làm, rồi nhẹ nhàng nhìn sang Tiểu Hùng đang vui vẻ khoe với hắn cái đĩa trống trơn không còn cả một giọt siro. Hắn nhẹ xoa đầu cô gái, rồi mỉm cười dịu dàng, nghiêm khắc nói với Tiểu Hùng.
- Không được. Chị không được ăn thêm nữa. Hôm nay ăn chừng đó đồ ngọt là đủ rồi.
Tiểu Hùng chán nản cụp mắt xuống, rồi nằm bò ra, gối đầu lên chân Đại Hùng,
- Xin lỗi nhé. Chị tôi hơi phiền phức chút xíu.
Song Ngư khẽ nhắm mắt, ý muốn nói không sao.
- Hôm đó, người đưa cho tôi thông tin đó là một cậu năm hai. Nghe nói, cậu ta cũng là học sinh thượng tầng. - Đại Hùng nói. - Cậu ta muốn tôi sửa hộ một thứ.
Đúng lúc này, một tiếng đổ vỡ chói tai vang lên. Kế đó là âm thanh gào thét đau đớn. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Ba người chưa kịp đứng lên, Bảo Bình ngồi ở bàn phía sau đã đứng lên, đi nhanh về phía Ma Kết và Xử Nữ.
- Hai người có sao không? - Hắn hỏi. Nhưng liền ngay lập tức, hắn nhận ra điều bất thường. Xử Nữ đang nhìn chằm chằm người đứng quầy đang ôm mặt lăn lộn dưới đất trong đau đớn bằng ánh mắt lạnh lùng và thù hận khủng khiếp.
- Có chuyện gì thế này? - Bảo Bình nhìn một lượt hiện trường. Hắn thấy cái ly vỡ nát nằm dưới đất. Nước sinh tố bên trong văng ra tung tóe khắp nơi. Trên tay Xử Nữ còn cầm một con dao dài dính đầy máu tươi.
- Hắn ta muốn giết tôi. - Xử Nữ gằn giọng gầm gừ. - Trong nước có độc.
Bảo Bình cúi xuống, lấy một ít sinh tố vương vãi, đưa lên mũi ngửi thử.
Một mùi nồng nặc gay mũi không thuộc về sinh tố xộc vào mũi hắn khiến hắn nhăn mặt quăng mảnh vỡ đi.
- Sao lại thế này? - Bảo Bình nói bằng giọng lạnh băng. - Lại có kẻ muốn chết à?
- Nói nhiều mẹ gì nữa. - Ma Kết sớm đã không nhịn nổi. Hắn rút súng ra, chĩa vào người phục vụ. - Giết quách cho rồi.
- Đừng vội. - Song Tử chạy đến. Nhưng cô còn chưa kịp đến nơi, Ma Kết đã nhanh chóng kết liễu kẻ đã gây hại cho Xử Nữ.
- Anh bị điên à. - Song Tử gắt lên. - Mất đầu mối rồi. Anh giết hắn rồi, không moi được cái gì có tác dụng thì Xử Nữ còn gặp nguy hiểm. Đồ ngu.
Bảo Bình nhân lúc này đã trèo vào được trong quầy. Hắn lấy găng tay dùng khi pha chế trên bàn, đeo vào, bắt đầu kiểm tra trên người người phục vụ. Hắt rất nhanh đã phát hiện ra, một bên má của người phục vụ phồng lên.
Bảo Bình vạch miệng của hắn, móc ra được một viên con nhộng được bọc trong túi nilon. mỏng dính.
- Song Tử. - Bảo Bình nói, đưa viên thuốc cho Song Tử. Song Tử giơ viên thuốc lên ngang mắt để kiểm tra, rồi bỏ nó vào cái hộp nhỏ cô mang theo bên người.
- Lấy mẫu nước sinh tố đi, rồi tìm xem thuốc độc ở đâu. - Song Tử nói, quay lại chỗ bàn Bạch Dương và Song Ngư.
- Xin lỗi vì mớ lộn xộn này. Sắp tới, tôi nghĩ sẽ có người gây phiền phức cho anh đấy. - Bạch Dương nói. - Cậu đã qua lại với tụi này mà. Nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ giải quyết được hết mọi chuyện.
- Vậy chúng ta nói tiếp chuyện lúc nãy chứ? - Song Ngư nói. Đại Hùng gật đầu, đáp.
- Người mà tôi nói đến mang theo một chiếc đồng hồ màu bạc rất đẹp, rất tinh xảo. Đó là một chiếc đồng hồ quả quýt. Tôi không nghĩ thời đại này còn có người dùng đồng hồ quả quýt như vậy. Hắn đưa cho tôi thông tin giống như của cô, nhưng đổi lại, tôi phải giúp hắn sửa chiếc đồng hồ.
- Anh đã sửa nó ư? - Song Ngư nói.
Đại Hùng lắc đầu.
- Chiếc đồng hồ đó không hề bị hỏng. Người đó nhờ tôi can thiệp để chiếc đồng hồ đó hao mòn từ từ. Tôi có thể nhận ra, chiếc đồng hồ đó không phải của hắn.
- Hao mòn từ từ nghĩa là sao? - Song Ngư hơi cau mày. Đại Hùng từ tốn giải thích.
- Đôi khi, cô cũng biết đấy, một vài chiếc đồng hồ sẽ vô cớ chạy chậm lại. Đồng hồ điện thì sửa pin là được. Nhưng đồng hồ của người kia lại là đồng hồ cơ. Người đó muốn tôi làm cho chiếc đồng hồ đó từ từ chạy chậm lại. Chỉ cần mỗi lần chậm đi vài giây, sau một thời gian, chiếc đồng hồ đó sẽ chậm lại đến vài phút, thậm chí nếu để lâu, nó sẽ chậm đến cả tiếng. Vì người đó đã làm theo nguyên tắc rồi, với lại, chuyện này cuãng không khó khăn, nên tôi đã chấp nhận sửa chiếc đồng hồ đó theo ý hắn.
- Anh đã sửa cái đồng hồ đó từ bao giờ, cách đây bao nhiêu lâu rồi? - Song Ngư hỏi tiếp.
- Cách đây ít nhất hơn một tháng rồi. Hình như chỉ ngay sau kỳ thi một hai ngày. - Đại Hùng nói. - Trường hợp này khá hiếm gặp nên tôi nhớ rất rõ.
- Hơn một tháng. - Song Ngư lẩm bẩm, nhìn Song Tử. - Trước cả khi Xử Nữ mất trí nhớ cơ. Ngay sau kỳ thi thôi.
- Anh có nhớ được gương mặt của người đó không?
- Một ngày có rất nhiều người đến gặp tôi. - Đại Hùng cười bất lực, lắc đầu. - Tôi không làm cách nào nhớ được.
- Vâng. - Ba người đứng lên, kết thúc cuộc nói chuyện một cách trực tiếp. - Rất cảm ơn anh vì cuộc trò chuyện ngày hôm nay. Sắp tới, xin hãy bảo trọng. Chúng tôi sẽ nhanh chóng nhất có thể, giải quyết tất cả những chuyện rắc rối này.
Đại Hùng muốn đứng lên, nhưng vì Tiểu Hùng vẫn đang nằm trên đùi hắn, nên hắn không thể nào đứng lên được.
- Được. Rất tiếc vì không giúp được gì nhiều. - Hắn nói. - Các vị cũng bảo trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...