Đi Tìm Tự Do [12cs]

Nhân Mã cuối cùng cũng lấy lại được tất cả những thứ trong phòng mình.

- Cảm ơn anh. – Nhân Mã cúi đầu nói với Kim Ngưu.

- Không có gì. – Kim Ngưu đáp. – Đúng rồi, Nhân Mã. Xử Nữ nói cho em quy tắc rồi đúng không?

Nhân Mã gật đầu.

- Nhất định phải tuân thủ. Không được phép quên bất cứ một quy tắc nào hết. Đặc biệt cảnh giác với Song Ngư, Thiên Yết và Song Tử. Không được tin chúng nó. Không được tin chúng nó. Không được tin chúng nó. Anh không nhắc lại nữa đâu. Nếu không, hậu quả không thể gánh được. Nếu có thể, tránh xa chúng nó hết cỡ vào, và đừng nói chuyện với ai trong ba người đó. Song Ngư cho em cái gì, thậm chí mượn của em cái gì mà trả lại, thì cũng phải vứt đi luôn, không được dùng.

- Em không hiểu. – Nhân Mã nói. – Anh nói cụ thể được không? Em không hiểu tại sao lại có mấy nguyên tắc đó.

Kim Ngưu thở dài.

- Thứ nhất, Bạch Dương, Thiên Bình, Sư Tử coi như nhẹ nhàng nhất. Cả anh, nếu em thấy như vậy. Cự Giải chỉ phát điên nếu như cô ấy bị người khác làm phiền giấc ngủ. Nhưng tin anh đi, em không muốn cô ấy lên cơn đâu. Xử Nữ có thể tự kiềm chế bản thân được. Cô ấy bị ám ảnh bạo lực. Ma Kết cố chấp và cứng đầu, nhưng vẫn dễ đối phó. Bảo Bình cũng vậy. Nhưng ba người còn lại thì lại là một trường hợp khác. Thiên Yết ngứa mắt với tất cả mọi thứ lởn vởn trước mặt hắn. Hắn chỉ chấp nhận Cự Giải thôi. Chẳng hiểu sao. Song Tử nguy hiểm, bởi vì hắn điên. Hắn điên theo kiểu không bình thường. Những lời hắn nói ra đều khiến người khác tin vô điều kiện. Hắn là người hại chết những người từng ở phòng 809 trước đây. Còn Song Ngư, cô ta nuôi ngải độc trong phòng. Đừng để ý cô ta, và cũng đừng cho cô ta cơ hội thân thiết với em. Nếu cô ta chú ý đến em, em chết chắc đấy, Nhân Mã. Để an toàn, anh đề nghị em nên hỏi xin Bảo Bình bùa hộ mệnh. Cô ấy cho mấy người trong tầng này cái bùa đó.

Đột nhiên, như nhận ra bản thân có hơi nhiều lời, Kim Ngưu cười hiền rồi nói.

- Được rồi. Đại khái em nhớ vậy là được. Anh có chuyện, nên đi trước đây.

Đợi Kim Ngưu rời đi rồi, Nhân Mã nhìn quanh một hồi. Giường chưa có chăn nệm gì hết. Đồ đạc cũng chưa có gì nhiều. Nhân Mã lập tức tính chuyện ra ngoài mua đồ. Cô ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

- Em không mệt à, Nhân Mã. – Bảo Bình đúng lúc xuất hiện.

- Dạ, trên xe em ngủ khá nhiều rồi. – Nhân Mã cười. – Em tính ra ngoài mua một ít đồ dùng cá nhân.

- Chị đi với em nhé? – Bảo Bình nói, tiến đến chỗ Nhân Mã. – Dù sao em là người mới. Có một vài chuyện, cần có người hướng dẫn mới được.

Nhân Mã không từ chối. Hai người cùng nhau rời khỏi tầng 8.

- Chị Bảo Bình, sao ở đây ban ngày lại là ban đêm vậy ạ? – Nhân Mã hỏi. Cô thắc mắc chuyện này lâu lắm rồi, bây giờ mới dám hỏi. Tại xung quanh cô dường như chẳng ai đủ kiên nhẫn để mà nghe cô nói chuyện hết.


Bảo Bình nhìn trân trân vào một góc thang máy, nói.

- Em không phải người bị trầm cảm hay tự kỷ lâu năm, đúng không?

- Vâng ạ. – Nhân Mã nói.

- Chắc em cũng thấy rồi. Nơi này là một trường học dành cho những người điên. Những người ở trong này, ít nhiều đều có vấn đề về thần kinh hết. Nhưng rất nhiều người trong số họ cực thông minh. Đó là trí thông minh của kẻ điên. Bọn chị gọi đó là lí trí ngược chiều. – Bảo Bình nói một thôi một hồi. – Trước khi vào trong này, hầu hết bọn chị đều có một quá khứ khủng khiếp kích phát lí trí ngược chiều. 90% người ở đây từng sống một thời gian dài trong bóng tối. Họ cảm thấy ánh sáng không an toàn với bản thân. Thế nên, ban ngày chưa bao giờ là khoảng thời điểm lý tưởng để hoạt động cả.

Ngừng một lát, Bảo Bình lại hỏi.

- Phải rồi. Sao em lại vào đây?

Nhân Mã cười, nói.

- Em trả thù các học sinh bắt nạt mình trên trường.

- Giống Bạch Dương. Em có cho đứa nào chầu trời không? Trong này tụi chị không thể liên lạc với bên ngoài được. Nếu thế giới mà có chiến tranh thì bom thả tới cổng chắc tụi chị mới biết.

- Không ạ. Em chỉ khiến bên ngoài loạn thành một đống thôi. – Nhân Mã đáp. Bảo Bình hơi nở một nụ cười.

- Em khá quá nhỉ. Bạch Dương cho 4 đứa đi gặp ông bà lận.

- Nhưng Kim Ngưu nói anh ấy không quá nguy hiểm. – Nhân Mã nói.

- Ừ. Ở đây thì đúng là không mấy nguy hiểm. – Bảo Bình nói, nhấn mạnh. – Không biết Xử Nữ nói cho em chưa, nhưng chúng ta có thể giết người, gây thương tích thoải mái trong trường này. Giáo viên chỉ là những cỗ máy thôi. Bên ngoài có bảo vệ, nhưng trang bị của họ gấp 4 lần chúng ta. Nếu em có nhu cầu mua súng ống, đạn pháo, dao hay bất cứ loại vũ khí nào từ 10 cân đổ lại thì tới tầng hầm nhé. Nhưng chị khuyến cáo nếu em muốn đi thì nên nhớ Kim Ngưu đi cùng.

- Em thấy anh ấy khá tốt tính nhỉ? – Nhân Mã nói.

- Kim Ngưu á? Cậu ấy là người bình thường đấy. Người bình thường duy nhất trong trường. Cậu ấy bị trúng kế của người ta, nên bị nhét vào đây. Nhưng chị nghi cậu ta ở với đám người điên lâu quá nên cũng bị tha hóa mất rồi. – Bảo Bình thản nhiên. – Cậu ấy dễ tính thật, cũng khá tốt. Cái quy tắc không tranh ăn chỉ là cậu ấy đặt ra cho có thôi. Cậu ấy có nổi khùng thì dỗ chút là nguôi thôi. Nhưng nếu được thì hỏi xin đàng hoàng vào nhé.

Bảo Bình đưa Nhân Mã đến tầng trung tâm. Đúng như Bảo Bình nói, về đêm, ở đây mới là ban ngày.


Mọi người đi lại tấp nập. Bằng cách nào đó, họ khiến Nhân Mã rất thoải mái. Cô đã tưởng tượng đến những người trong bệnh viện tâm thần, nhưng hóa ra nơi đây không hề giống như vậy. Tất cả mọi người gần như đều giữ được tỉnh táo và hành xử không khác người bình thương bao nhiêu.

- Chị biết em đang nghĩ gì. – Bảo Bình nói. – Dù gì đây cũng là trường học mà. Người ta chỉ cho phép những người còn năng lực tư duy bình thường vào đây thôi. Và trên hết, là những người có khả năng kích phát lí trí ngược chiều và bản năng phòng vệ của bản thân.

Bảo Bình chỉ tay về một cánh cửa.

- Kia là thang máy xuống tầng hầm. Dưới đó chứa tất cả những chuyện tạp nham nhơ nhuốc nhất. Nhớ lời chị nói đấy, nhờ Kim Ngưu đi cùng.

Bảo Bình dẫn Nhân Mã ra khỏi lâu đài.

- Ra khỏi lâu đài là em có thể nhìn thấy Thị Trấn. Mọi người gọi thế, chứ nó chẳng phải thị trấn gì đâu. Nói tóm lại, em có thể mua mọi thứ em muốn ở đây, không phạm pháp là ngon. Những thứ phạm pháp chỉ được buôn bán dưới tầng hầm thôi.

Bảo Bình dẫn Nhân Mã đến một cửa hàng quần áo.

- Chọn đồ em thích đi. Không cần trả tiền đâu. Ở đây mọi thứ đều miễn phí hết.

Nhân Mã hơi shock, nhưng rồi, cô cũng tiến tới, chọn quần áo. Tất cả đồ cô chọn hầu như đều rất bình thường, không khoa trương.

- Bình thường. Có lẽ đó cũng là một loại vũ khí tuyệt với để sống sót nhỉ, Nhân Mã. – Bảo Bình cười cười bình phẩm. – Em nên nhờ người ta giặt giúp luôn để mặc vào ngày mai. Em lấy đủ đồng phục rồi chứ?

Đợi Nhân Mã xác nhận không chọn gì nữa, Bảo Bình đưa cô đến cửa hàng bên cạnh, bán giày dép. Nhân Mã chọn 3, 4 đôi để thay nhau, rồi lại cùng Bảo Bình đến cửa hàng kế tiếp.

Cửa hàng này bán đủ thứ đồ gia dụng. Nhân Mã mua rất nhiều thứ. Bảo Bình khuyên cô nên để cửa hàng giao đến tận phòng. Chứ khuân đồng này về thì phiền lắm. Nhân Mã nghe thấy có lý, nên đồng ý.

Nhân Mã không ngờ, trong này lại có nhiều cửa hàng như vậy. Ngay cả cửa hàng thú cưng cũng có. Nhưng muốn mua thú cưng thì buộc phải trả tiền.

Bảo Bình nhìn mấy con thú trong lồng, nói.

- Trông thế thôi chứ Thiên Yết nuôi mèo đấy. Nó ngủ khá nhiều. Thiên Yết nói nuôi để biết đường chăm mấy đứa ham ngủ. Con đó hình như là giống mèo Anh lông ngắn thì phải.


- Chị Bảo Bình muốn nuôi không?

- Chị á? – Bảo Bình ngần ngừ. – Chị thích nuôi Poodle, nhưng chị không có tiền.

Nhân Mã nghe thấy thế, liền dứt khoát đi vào, chọn một con Poodle màu nâu và một con Golden.

- Cho chị này. – Nhân Mã nói, đưa cái lồng nhỏ có con Poodle cho Bảo Bình. – Chị đã giúp đỡ em mà. Mong chị tiếp tục giúp em sau này nhé.

Bảo Bình mới nhìn thấy chú chó nhỏ thì liền động tâm ngay lập tức. Bé cún quá dễ thương. Bảo Bình không nỡ từ chối.

- Được. Chị nhận. Sau này, có chuyện gì, cứ nhờ chị. Chị sẽ giúp cưng hết sức. – Bảo Bình vỗ ngực.

- Chị có biết Kim Ngưu và chị Xử Nữ thích gì không ạ?

Bảo Bình ngẫm nghĩ một lát.

Trong trường này có một quy tắc không truyền miệng, đó là tuyệt đối tránh thân thiết với người khác. Bởi nếu không, rất có khả năng, người thân thiết với bạn phút trước, phút sau đâm sau lưng bạn như kẻ thù truyền kiếp. Vì không thân, nên Bảo Bình chẳng biết gì về Xử Nữ hay Kim Ngưu hết.

Do dự một lát, cô nói.

- Chị nghĩ em nên mua cho Kim Ngưu ít đồ ăn vặt. Còn Xử Nữ, chị nghĩ cô ấy sẽ không từ chối một món đồ trang trí đâu.

Nhân Mã lấy cho Kim Ngưu rất nhiều đồ ăn vặt, và lấy cho Xử Nữ một cái ly nhìn không bắt mắt lắm. Đó là ý kiến của Bảo Bình. Xử Nữ khó chịu với mọi thứ, nên tốt nhất là lấy mấy thứ như vậy cho cô ấy.

Sau khi mua sắm đủ rồi, Bảo Bình và Nhân Mã đến một quán cà phê, ngồi đó.

- Mọi người ở đây thường không đến trường thật ư chị? – Nhân Mã nói, quay đầu nhìn xung quanh. Một con mèo tam thể lông xù lọt vào mắt cô. Con mèo ngồi trên một bồn cảnh, đuôi vẫy vẫy, đang liếm lông.

- Ừ. – Bảo Bình nói. – Việc học là không cần thiết ở đây. Nhưng thi thì vẫn có. Đương nhiên, một ngôi trường kiểu này, em đừng nên hi vọng thi cử được bình thường. Em có đậu hay không phụ thuộc vào chuyện lí trí ngược chiều của em mạnh tới đâu. Những người đứng đầu bài thi sẽ được chọn một trong số những phòng kí túc xá thượng tầng để ở. Đương nhiên, người nào rớt hạng sẽ phải chuyển tới Vành Đai.

Bảo Bình chăm chú nhìn Nhân Mã. Cô chưa thấy người con gái nào kỳ lại như vậy. Nghe người ta nói đến chuyện chém giết người, bản thân mới chỉ làm cho xã hội rối loạn một chút, mà chẳng hề bộc lộ ra một chút cảm xúc sợ hãi nào. Lần đầu cô nói chuyện này cho Song Ngư nghe, con bé đã run cầm cập, lo lằng đến mất ngủ mấy ngày liền.

- Em không sợ sao?

- Không. – Nhân Mã lắc đầu. – Em từng ở một cô nhi viện đen. Nó không thực sự tồn tại. Có một tổ chức mafia đã thành lập nó, thu nhận những đứa trẻ vô gia cư để nuôi dưỡng chúng thành sát thủ. Em đã được huấn luyện ở đó rồi. Em không phải chưa từng nhìn thấy cảnh chém giết. Những anh chị lớn trong cô nhi viện, đến năm 15 tuổi, họ sẽ bắt đầu chém giết nhau để chọn ra được những người mạnh nhất. Thông thường, mỗi lứa chỉ có khoảng năm người được sống sót. Em chưa kịp lớn đến năm 15 tuổi thì tổ chức sập. Em được đón đi.

- Em cũng có nền tảng nhỉ? – Bảo Bình cười. – Nói vậy, lí trí nghịch đảo của em không mạnh lắm.


- Có thể nói vậy ạ. – Nhân Mã nói. – Em không hẳn là bị điên. Mấy bài kiểm tra của người lớn, chỉ cần chọn đáp án tồi tệ nhất là có thể xác nhận bị tâm thần rồi. Mấy lớp học tâm lý ở cô nhi viện rất có ích đấy ạ.

Bảo Bình thì lại bắt đầu nghi ngờ.

Sao cô bé này nói chuyện cứ như thể cố tình dẫn xác vào hang cọp vậy.

- Nói em không điên thì không hẳn đâu chị ạ. – Nhân Mã hơi cười. – Chị làm sao có thể bình thường được khi bị bỏ rơi quá nhiều lần. Đã thế lại còn tiếp xúc với bạo lực từ khi còn trong nôi chứ. Với lại, ngay từ đầu, em đã muốn bỏ học, chuyển qua làm chuyện mình thích.

Cô trầm mặt xuống một chút rồi nói.

- Em đã cố thay đổi trong hai năm rồi, sau khi em được đón khỏi cô nhi viện. Nhưng quả nhiên, thay đổi không hợp với em. Em vẫn thích hợp với một cuộc sống nguy hiểm bạo lực hơn.

Bảo Bình thở dài, vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Nhân Mã, không nói gì nữa.

Hai người quay về ký túc xá lúc khoảng 12 giờ. Nhân Mã gõ cửa phòng Kim Ngưu. Anh mở cửa phòng rất nhanh. Nhân Mã cười thân thiết, đưa cho anh túi đồ ăn.

- Anh, em không biết anh thích gì nên mua đống đồ ăn này. Cảm ơn anh lúc nãy đã giúp em chuyển đồ.

Kim Ngưu nhìn thấy đống đồ ăn thì mắt sáng lên. Anh nhận lấy rồi nói.

- Em khách sáo quá. À, đợi anh chút.

Kim Ngưu quay vào phòng, sau đó lấy ra một thanh kiếm Nhật dài.

- Đây. Cho em. Anh không hợp với kiếm lắm. Em sớm muộn gì cũng cần một thứ phòng thân. Nếu em muốn kiếm một khẩu súng thì cứ hỏi xin Xử Nữ nhé. Cô ấy trữ nhiều mấy thứ đó lắm.

Nhân Mã nhận lấy thanh kiếm, rút ra, nhắm đỉnh đầu Kim Ngưu mà chém tới. Kim Ngưu vẫn cười cười, không hề tránh. Lưỡi kiếm phi nhanh tới, cắt đứt hai sợi tóc trên đầu Kim Ngưu.

- Kiếm tốt quá. – Nhân Mã hài lòng cười. – Cảm ơn anh.

- Em thích là được rồi. – Kim Ngưu vẫn rất vui vẻ. – Chúc em một ngày tốt lành nhé.

Nhân Mã thuận tiện nói lời chào tạm biệt, rồi rời đi.

Kim Ngưu vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng đứa con gái, nở một nụ cười dịu dàng. Thế nhưng, nụ cười đó hiện tại lại vô cùng kỳ dị. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận