Nói đến Xử Nữ, cô đúng là không ở ký túc xá, mà xuất hiện trong bệnh xá, bên giường Ma Kết.
Ma Kết gãy 2 cái xương sườn do những cú đấm không kiêng dè của Kim Ngưu, bị thương ở đầu, gãy xương cẳng tay và bị bầm tím khá nhiều chỗ. Hiện tại, ngồi dậy hơi quá sức với hắn ta, nên hắn ta chỉ có thể nằm trò chuyện với Xử Nữ mà thôi.
Xử Nữ ôm đến một bó hoa hồng đen.
- Cô có ý gì đây? – Ma Kết cau mày, muốn chống tay ngồi dậy. – Chứng tỏ trung thành với những người đó sao?
- Có gì sai sao? – Xử Nữ cúi đầu, rũ mi. – Bằng vào trình độ của những người đó, anh cho rằng họ mất bao lâu để biết được chân tường. Hơn nữa, tôi không nợ tổ chức đó cái gì hết.
Ma Kết cố nhướn người tới để giật lấy bó hoa hồng đen, nhưng Xử Nữ đã nhanh chóng cầm nó lên tay, đặt ở vị trí mà Ma Kết không với tới được. Ma Kết bây giờ trông chật vật hết sức.
- Thứ phản bội khốn nạn. – Ma Kết nghiến răng, bất lực đấm mạnh tay xuống nệm. – Cút.
- Tôi sẽ cút sau khi nói xong. – Xử Nữ đáp, ngồi xuống một cái ghế bên giường. – Ma Kết. Trước đây, chuyện gì xảy ra, chúng ta không bàn đến nữa. Tôi cũng sẽ không bao giờ cố gằng thuyết phục anh làm cái gì hết, bởi tôi có nói bao nhiêu lần, thì cũng chỉ vô nghĩa thôi. Cứ làm theo những gì anh muốn làm. Can thiệp vào lẽ sống của người khác không bao giờ là cách làm việc của tôi. Nhưng, những người đó, nhất là Nhân Mã sẽ sớm phát hiện thôi, dù cô ta có nhìn thấy bó hoa hồng đen này hay không. Coi như tôi đang cảnh cáo anh đi. Còn cả Song Ngư nữa. Tôi nói trước, chúng ta hết nợ nhau rồi. Bây giờ, đường ai nấy đi. Nếu anh chọn con đường bắc ngang đường đi của tôi, tôi không ngại chuyện giết anh đâu.
Ma Kết nghiến răng.
- Nói lời vô nghĩa như vậy làm gì? Sao không giết tao luôn đi?
Xử Nữ nở một nụ cười khinh ngạo. Ngay lập tức, cô nhanh như chớp bật dậy từ trên ghế. Bàn tay với những ngón tay và móng tay thon dài chộp tới nhanh như cắt, tóm lấy cổ Ma Kết, ghì xuống đệm, siết chặt. Cô ghé sát lại gần, cười lên the thé khủng khiếp, nói.
- Ma Kết à Ma Kết. Anh hết là cấp trên của tôi rồi. Tôi giết anh lúc nào chẳng được. Đừng cho rằng tôi không dám chứ. Để tôi xem, đám người đó sẽ tiếc thương anh đến bằng nào khi nhận lại tin tức rằng, anh đã bị tôi giết chết.
- Đó là điều chắc chắn, Xử Nữ. Tao có giá trị hơn một con phản bội như mày. – Ma Kết gằn giọng.
- Đến cả Nhân Mã, còn bị quăng đi như một thứ rác rưởi. Cố chứng minh giá trị thì có tác dụng gì chứ? – Xử Nữ cười, bỏ tay ra.
- Nó không có giá trị.
- Không. Nó có giá trị hơn bất cứ ai. – Xử Nữ nói. – Anh chứng kiến rồi mà. Nó đã căm hận Sư Tử đến phát điên. Nếu đổi lại thành anh, hay tôi, thì chắc chắn đã chết chìm trong lý trí ngược chiều, bắn chết Sư Tử rồi. Nhưng nó lại khác. Nó đã ép Sư Tử phải tự chọn lấy cái chết, chỉ bằng mấy câu nói ngắn ngủi. Nó là Vương. Tổ chức không thể nào không biết chuyện này được. Một Vương giá trị bằng nào, chúng ta đều biết.
- Đó là bất đắc dĩ, không phải vứt bỏ.
- Là vứt bỏ. – Xử Nữ nói. – Bọn họ bỏ lại Nhân Mã cùng mười mấy đứa trẻ khác, rồi đưa đám còn lại bỏ trốn.
- Nên như vậy. Nó đã cống hiến được cho tổ chức. Nếu nó không làm như vậy, Jack sẽ thiệt hại toàn bộ, không còn một ai.
- Và chắc hẳn đó là lý do anh còn sống nhỉ? – Xử Nữ giận dữ hất bay bó hoa đặt trên mặt bàn. Những cánh hồng đen lả tả rơi trên mặt đất. – Sao anh không thể ý thức được bản thân đang làm gì thế hả? Anh cống hiến đến phát điên cho cái thứ cướp đi tự do của anh như thế để làm gì? Để chết à? Anh đâu có thiếu tiền đến mức mang mạng ra đánh cược đâu hả?
- Đừng có làm ra vẻ hiểu tao nữa. – Ma Kết tức đến nỗi đủ sức mà ngồi bật dậy. – Đủ rồi. Cút.
Xử Nữ quay gót, rời khỏi phòng, không thèm nói nhiều thêm một lời.
-------------------------------------------------
Ma Kết muốn dọn đám hoa hồng đen trên đất, nhưng lại không thể đứng dậy được. Hắn nằm ngửa trên giường, thở phì phò tức tối.
Hắn vẫn chưa từng bao giờ nghi ngờ hay nghĩ ngợi quá nhiều về mục đích sống của chính hắn, cho dù là trước đây, hay bây giờ, ngay chính tại thời điểm này. Hắn quá sắt đá để mà nghi ngờ chính mình. Hắn cho rằng chuyện mà hắn đang làm mới là đúng nhất. Hắn đang chọn con đường đúng đắn nhất.
Đúng vậy.
Những người đó rồi sẽ nhìn thấy được năng lực làm việc của hắn thôi. Hắn sẽ cho họ thấy hắn giỏi thế nào. Đến lúc đó, không ai có thể làm ngơ hắn được nữa. Hắn sẽ thăng tiến. Hắn sẽ trở thành một người rất quan trọng mà họ không thể bỏ qua.
Hắn nhìn qua giường bên cạnh, nơi có Sư Tử đang nằm, sau bức rèm trắng. Mọi người nói, hắn nguy kịch rồi. Vì không chịu ăn uống, tinh thần lại kém, nên bây giờ, sức khỏe của hắn gần như là đã suy kiệt đến cực độ.
Nhưng ngay lúc này, cửa lại bị sút văng qua một bên, long cả bản lề, xập xệ. Liền sau đó, một người khác, không phải y tá, phăm phăm xông tới giường của Sư Tử, kéo rèm cái soạt, rồi lôi Sư Tử từ trên giường xuống đất, ấn xuống mà đánh.
Người đó cũng mặc áo bệnh nhân, dáng vẻ dong dỏng cao, trông hơi gầy.
Y tá xông vào, vội vã bật đèn lên, chạy đến, hét lớn.
- Không cho phép đánh nhau trong bệnh xá. Không được. Mau dừng tay. Em kia. Em là bệnh nhân phòng nào?
Nhưng họ còn chưa kịp tách hai người này ra, một bóng người khác đã xộc vào từ bên ngoài, chen vào đám người, hét lên.
- Thiên Yết. Anh nghe em nói đã.
- Đừng có cản anh. Nó có tư cách đéo gì mà đòi chết. Anh mày còn chưa được chết. Bỏ anh ra. – Giọng Thiên Yết gào lên.
- Anh đánh nữa cậu ta sẽ chết mất.... – Giọng nữ không biết là của ai.
- Chết thì mặc mẹ nó. Cho nó chết. – Thiên Yết gầm lên. – Tao nói cho mày biết. Mày đòi chết á? Tao sống 16 năm đéo ai quản, tao còn chưa chết. Mày cho rằng mày là cái gì? Mày phí hoài mạng sống của những người yêu thương mày. Thứ khốn nạn. Mày đéo chết được nhanh gọn thì để tao tiễn mày đi luôn.
Sư Tử vẫn không có phản ứng. Hắn nằm đơ như khúc gỗ, mặc cho Thiên Yết thích làm gì thì làm. Những lời Thiên Yết nói dường như không lọt được vào tai hắn vậy. Đôi mắt trũng sâu, gương mặt hốc hác ốm yếu đã chứng minh một sự thật rằng, hắn thật sự không muốn sống nữa.
Lúc này, một nhóm người khác chạy xộc vào, tách đám y tá ra, kéo Thiên Yết ra bên ngoài. Trong số đó có cả Song Tử. Cô nói lớn.
- Mang Thiên Yết ra ngoài. Cự Giải, cô đi theo cậu ta đi. Đóng cửa lại, đừng để cậu ta vào lại đây.
Trong phòng nháy mắt yên lặng lại. Song Tử không động tay chút nào, yêu cầu những người y tá mang Sư Tử lên giường lại.
- Có một thứ cho cậu đây. – Song Tử nói, đặt xuống bên gối một thứ thiết bị gì đó. Bên trong bắt đầu chạy lại một đoạn, có lẽ là ghi hình.
Những âm thanh rè nhiễu bắt đầu vang lên. Đoạn băng có lẽ được thu từ rất lâu rồi, nên chất lượng không còn được tốt nữa. Có giọng hai người phụ nữ cười đùa với nhau.
"Đừng đùa nữa. Em có bất ngờ cho chị đây."
"Cái gì vậy? Em lại lén mang gì đến đây à?"
"Em sẽ sớm có một đứa nhỏ. Khi đó, chị hãy làm mẹ nó nhé."
.................
Sư Tử nghe được những lời này, âm thầm rơi nước mắt.
Song Tử tắt đoạn băng đi, dốc ngược chiếc túi đeo bên mình ra. Bên trong có một tá đĩa CD. Khỏi cần nói cũng biết, những chiếc đĩa đó về cái gì.
Làm xong, Song Tử không nói thêm một lời nào, cứ như vậy rời đi.
Ma Kết nhìn những chuyện xảy ra trước mắt thì không khỏi khó chịu. Hắn cũng không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy.
Thiên Yết vốn chỉ là một thằng điên khó chịu. Vậy mà, khi nãy, hắn lại nhìn thấy điều gì?
Những người đó cố ngăn cản Thiên Yết, vây quanh Thiên Yết, ngăn không cho cậu ta giết người. Song Tử còn quan tâm Thiên Yết, bảo Cự Giải đi theo cậu ta để tránh cậu ta lại lên cơn khùng.
Ngay cả Sư Tử, Song Tử cũng trao cho cậu ta một hi vọng thứ hai.
Ma Kết nhìn lại chính hắn.
Hắn vẫn không có gì.
Những người vốn không có gì như hắn lần lượt có được mọi thứ mà hắn khát cầu, hắn vẫn không có gì. Hắn vẫn ôm hoài cái hi vọng và ảo tưởng về một tương lai được những người khác công nhận và trọng dụng.
Hắn chưa từng nghi ngờ bản thân như lúc này.
Thật...trống rỗng. Một nối trống rộng và tuyệt vọng, chán nản trải rộng trong tim hắn như khi đứng trước một cánh đồng cằn cỗi mà mọi cỏ cây mọc trên đó đều đã khô héo cả rồi.
Hắn nhìn Sư Tử. Hắn thấy Sư Tử đang cố sức ngồi dậy, mở lại đoạn băng đã bị tắt, rồi âm thầm rơi nước mắt một mình....
Khóc lóc.
Thật yếu đuối và nhạt nhẽo.
Điều làm hắn ngạc nhiên là, kể từ ngày hôm đó, Sư Tử đã gần như hồi phục lại về mặt tinh thần. Hắn bắt đầu cố sức ăn, không từ chối bất cứ món nào mà y tá mang đến đặt trước mặt hắn. Hắn uống thuốc, và phối hợp với y tá để hồi phục sức khỏe.
Nhưng đó là chuyện của sau đó....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...