Đi Tìm Tự Do [12cs]

Rốt cục thì kỳ thi cũng chính thức diễn ra. Mọi người trong tầng 8 lại như cũ, lên đồ, tập trung ở phòng ăn, nhận thẻ, rồi xuống mê cung.

Số người tham gia thi đấu lần này là khoảng 2000 người.

- Lần này còn nhiều hơn lần trước nữa. – Bảo Bình nhăn mặt nhìn hội trường đông nghịt người, mỗi người lại dùng một loại vũ khí khó hiểu khác nhau. – Người ta tìm đâu được nhiều người bùng nổ lý trí ngược chiều thế?

- Có vẻ như bên ngoài có chuyện rồi. – Bạch Dương nói với vẻ mặt lạnh tanh.

- Anh nói có vẻ là sao? – Song Ngư cau mày. – Em tưởng anh phải biết chứ?

Bạch Dương nhín vai không đáp lại.

12 người ở tầng 8 chia làm 3 cụm rõ rệt. Cụm liên minh đứng tụ lại với nhau thành một nhóm. Đám con gái cười đùa, trò chuyện cho qua nỗi căng thẳng thi cử. Ma Kết và Xử Nữ đứng với nhau, nhìn từ xa đã thấy u ám. Còn lại một mình Sư Tử đứng nhìn, không biết là đang nghĩ gì.

Bất chợt, Kim Ngưu nhận ra, có rất nhiều những cặp mắt đang dán chặt vào bọn họ.

- Mọi người cẩn thận nhé. – Hắn lên tiếng cảnh báo. – Vì đợt trước chúng ta giết hơi nhiều người, nên lần này người ta bổ sung nhân lực vào cũng nhiều. Mà phần lớn trong số đó đều là chưa nắm rõ tầng 8 rốt cục thực lực như nào.

- Ngựa non háu đá thôi. – Thiên Bình cười hinh hích. – Lo gì chứ? Vào mê cung, bị tách ra rồi, mạnh yếu thế nào biết ngay.

- Đừng nói thế bằng cái vẻ mặt đó.

Tiếng loa thông báo vang lên, gọi tên từng người và chỉ định thang máy. Mọi người lần lượt tiến vào mê cung.

- Được rồi. Nhớ vị trí tập trung nhé. Gặp lại mọi người sau.

Đã trải qua một lần rồi nên Nhân Mã cũng không thấy quá mức lạ lẫm. Trước khi cuộc thi bắt đầu, cô tức tốc kiểm tra địa hình. Tốt xấu gì cô cũng cần thiết phải lấy được thẻ để giữ chỗ ở thượng tầng.

Rất nhanh, loa vang lên thông báo, yêu cầu mọi người hãy chọn cho mình một địa điểm bắt đầu. Kỳ thi sẽ bắt đầu sau 5 phút.

Chưa gì, Nhân Mã đã bị người ta bao vây rồi.

Ở một nói khác trong mê cung, Song Tử cau mày, bễ nghễ nhìn một đám người không phân biệt được đồ nào ăn được đồ nào không ăn được vây chặt cô ở giữa.

Ở một khóm khác, Bạch Dương cũng lạch cạch lên đạn.


Bảo Bình thì đã chỉnh sửa lại dàn hỏa lực liên thanh của mình từ trước. Bây giờ, hắn đang chĩa 6 nòng súng của dàn hỏa lực này đến sáu phía khác nhau, sẵn sàng cho cuộc chiến.

Cự Giải chống cây búa tạ dưới tay, ánh mắt lạnh như băng, nhìn đám người vây quanh mình, nói.

- Tao cho chúng mày một cơ hội cuối cùng. Nếu như chúng mày vẫn còn muốn đánh, vậy thì đừng trách tao ra tay nặng.

Thiên Bình chạy hồng hộc, luồn lách để tránh giao đấu trực tiếp. Kim Ngưu thì cũng đang chuẩn bị khai chiến.

Thiên Yết nhìn đám người vây quanh mình, để lộ ra một nụ cười hưng phấn mà điên cuồng.

Song Ngư là người duy nhất không bị bao vây. Cô chạy về nơi được chỉ định nhanh nhất có thể.

- Mọi người. Có ai nghe tôi nói không. – Song Ngư gọi qua bộ đàm.

- Song Ngư. – Song Tử reo lên một tiếng hơi bất thường. – Tôi rất tiếc phải báo rằng có lẽ cuộc hẹn tối nay của chúng ta sẽ bị delay chút. Tôi bây giờ đang vướng phải một số thú vui gây xao nhãng.

- Nói như vậy ghê quá đấy, anh Song Tử. – Giọng Nhân Mã. – Nhân tiện, tôi cũng delay nhé.

- Phía tôi cũng có một lũ ngu đang bao vây đây. – Bảo Bình nói, giọng khùng hết sức. – Ai đến được cứ đến đi nhé. Đứa nào đến trước chuẩn bị đồ sơ cứu cho tụi này với.

- Các đồng chí nghe tui hơm? – Giọng Thiên Bình hụt hơi. – Anh Bạch Dương đưa cho mỗi người một bộ định vị rồi đúng chứ? Tui đang chạy đến chỗ anh Kim Ngưu. Bảo Bình, Song Tử, hai đồng chí cách nhau không xa lắm đâu. Yểm hộ nhau đi nhé. Rất tiếc cho cô, Nhân Mã, cô chọn đúng nơi đồng không mông quạnh để đứng. Anh Bạch Dương, anh có muốn đến yểm trợ cho Thiên Yết không?

- Đừng đến chỗ anh. – Kim Ngưu nói. – Bên này anh lo được.

Thiên Bình dừng lại, nói.

- Em đang gần Cự Giải. Cự Giải, chị có cần cứu không?

- Chị không giết người được đâu. – Giọng Cự Giải ai oán truyền qua bộ đàm.

- Được. Em tới chỗ chị ngay đây. Anh Bạch Dương, anh còn chưa có trả lời em.

- À, anh bận rồi nhé. Bảo thằng Thiên Yết tự lo đi. Nó tự lo được mà. – Bạch Dương đáp.

- Chỉ đường cho anh, Thiên Bình. Anh đến chỗ Bảo Bình. – Giọng Song Tử.


- Bà đến đây làm mẹ gì, bà chằn? – Bảo Bình quạu cọ.

- Tao cần người yểm trợ. – Song Tử thản nhiên đáp. Thiên Bình liền vừa chạy đến chỗ Cự Giải, vừa chỉ đường cho Song Tử.

- Nhớ rồi.

- Khoan. Anh chưa đi sao?

Song Tử chưa kịp trả lời thì một âm thanh đã vang lên.

- Kỳ thi sẽ bắt đầu trong 5...4....3...2...1...0.

Âm thanh súng nổ đùng đùng điếc lỗ tai vang lên. Thiên Bình vội vã tắt bộ đàm, chạy đến chỗ Cự Giải.

Cự Giải đang xử lý khá tốt. Tuy nhiên, vì không giết người nên những đối thủ của cô nàng rất nhanh đã quay lại vòng chiến. Súng ống không có tác dụng gì với Cự Giải, bởi trạng thái lý trí ngược chiều này của cô nàng khiến cho cô nàng trở nên nhanh nhẹn cực kỳ.

Thiên Bình đến ngay lúc đó, Cô nàng không chần chừ gì, lia súng một vòng, cho tất cả những kẻ đang nhắm đến Cự Giải mỗi người một viên kẹo đồng.

- Em nói này, chị Cự Giải. – Thiên Bình gác súng lên vai, nhìn Cự Giải đang nằm trên đất thở hồng hộc. – Sao chị không được bằng một phần 10 chồng chị vậy? Chị rõ ràng có súng. Với khả năng của chị, chị chỉ cần rút súng là xong mà.

Cự Giải phồng má nhìn Thiên Bình.

- Được rồi. Mau đi thôi. Cứu viện cho những người khác nữa.

Cự Giải nắm lấy tay Thiên bình, đứng lên khỏi mặt đất. Hai người cùng nhau chạy đi.

Bên này, Song Tử vừa chạy vừa đánh. Cô chạy về phía Bảo Bình, theo lời chỉ dẫn của Thiên Bình. Quả nhiên, Bảo Bình đang ở đây. Hỏa lực của hắn rất mạnh, nhưng muốn bắn được hiệu quả, hắn lại phải đứng yên một chỗ, hệt như một ụ pháo cố định. Vì thế, hắn không thể dừng lại được. Đám người công kích hắn đang nấp sau những bức tường kia. Chỉ cần hắn dừng lại, hắn nhất định sẽ bị công kích.

Đạn có giới hạn, và kiên nhẫn của hắn cũng thế.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một vũng máu đang lan rộng phía sau bức tường. Kế tiếp, ở phía đó, có thêm hai ba người khác ngã xuống. Nếu hắn nhớ không nhầm thì Song Tử đang đến đây rồi. Vậy những người đó, không thể nhầm được, là do Song Tử làm.


Hắn liền lập tức quay người, hướng tất cả hỏa lực về một phía duy nhất.

Chỉ trong nháy mắt, Song Tử đã diệt sạch những người cản đường cô nàng, những người đang bao vây Bảo Bình, lao đến tâm trận, nơi Bảo Bình đang đứng.

- Cô đến muộn quá. – Bảo Bình gần như hét lên. – Tôi sắp hết đạn rồi.

- Đó là tại anh mang cái thứ này vào đây. – Song Tử gầm trả. – Tôi đã can rồi kia mà.

- Cô có kế hoạch nào không? – Bảo Bình nói.

- Hiện tại là không có đâu. – Song Tử nói. Vừa dứt lời, cô nhắm vào chân mình, bắn một phát, trước sự ngỡ ngàng đến bàng hoàng của Bảo Bình. Hắn ngồi thụp xuống, đỡ lấy Song Tử.

- Song Tử.

- Chúng tôi đầu hàng. – Song Tử kêu lớn, ra hiệu cho Bảo Bình. – Chúng tôi không thể chiến đấu được nữa.

Bảo Bình lập tức liền biết, Song Tử đã có âm mưu rồi. Hắn trầm mặc không nói thêm lời nào nữa.

Song Tử ôm chặt vết thương trên chân, quăng súng qua một bên. Bảo Bình cũng tháo trang bị, lo lắng nhìn Song Tử đang đau đớn.

Đám người núp sau tường thấy Bảo Bình tháo trang bị thì bước ra, giương súng tiến đến gần.

- Giơ tay lên. – Một người quát lên. Song Tử và Bảo Bình làm bộ yếu đuối, giơ tay lên ngang với đầu. Lập tức, có một kẻ tiến đến gần, vung chân đạp mạnh vào bụng Song Tử.

- Con khốn. Mày giết hết 4 người phe tao. – Hắn gằn giọng rít lên. Một đám người khác xúm lại, đánh hội đồng Bảo Bình. Song Tử nghiến răng chịu đựng. Chỉ một chốc nữa thôi.

Ngay đúng lúc một người trong số những kẻ đó cúi xuống lục lọi người Song Tử để kiếm thẻ, Song Tử đột ngột phản kích. Cô tống cho hắn một quyền, nhét một quả đạn pháo vòng họng hắn. Không để cho hắn hay bất cứ kẻ nào khác kịp phản ứng, Song Tử đẩy hắn vào giữa đám đồng bọn của hắn. Sau đó, nàng nở một nụ cười, hệt như một quý tộc cao quý đang nhìn lũ tù nhân đầy khinh miệt. Những kẻ khác muốn chạy cũng không có cửa nữa rồi.

Song Tử quay người, nhặt lên khẩu súng rơi dưới đất, đập vào đầu một thằng đang đánh Bảo Bình vô cùng nhiệt tình. Thằng này lập tức ngã ra đất. Song Tử không mất nhiều thời gian, lập tức tiễn người bằng một phát hehot. Bảo Bình thấy như vậy thì cũng thi triển công phu ngay. Hắn không có nhiều sức, nên chỉ có thể đánh nhanh đánh gọn, rồi để Song Tử dứt điểm.

Hai người xong việc, ngồi thừ trên mặt đất thở dốc.

- Vết thương sao rồi?

- Giả đó. – Song Tử nói, gỡ bịch máu giả xẹp lép ở chân ra. – Cự Giải tích một đống thứ này, không rõ là để làm gì.

Bảo Bình nhìn qua Song Tử. Lúc này, hắn đột nhiên nhận ra, Song Tử thực sự rất xinh. Một gương mặt sắc xảo, đôi mắt to, lông mi dài. Trên gương mặt cô nàng lúc nào cũng là vẻ kiên cường cao ngạo, toan tính. Ngay cả dáng vẻ linh hoạt của cô nàng, đột nhiên cũng cuốn hút lạ thường.

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một thứ lấp ló hiện ra sau bức tường. Hắn biết vật đó, một họng súng. Hắn lập tức lao người tới, ôm lấy Song Tử.

- Cẩn thận.


Tiếng súng nổ vang lên.

Song Tử bị bất ngờ. Cô nhìn Bảo Bình nằm trên mặt đất, rồi bặm môi, nhặt khẩu súng của mình., hướng về phía kẻ mới tấn công, nổ súng.

Cô thở dốc, chạy lại chỗ Bảo Bình.

- Đừng...Đừng bỏ súng của cô xuống.... – Bảo Bình khó khăn nói. – Tôi... tôi không sao...

- Đừng nói nữa. – Song Tử nâng đầu hắn lên. – Anh còn ổn không. Đợi một lát. Tôi sẽ gọi Nhân Mã, hoặc Thiên Bình tới. Hai người họ hẳn là xử lý xong chuyện của mình rồi.

- Tôi ổn mà. – Bảo Bình nói, siết chặt tay Song Tử. – Cô...cô đừng ở đây nữa.... Mau đi đi. Nếu còn ở đây, cô sẽ gặp nguy hiểm....

- Chúng ta đi cùng nhau. – Song Tử nói, định cõng Bảo Bình. – Chúng ta đi chung. Tôi sẽ không đi đâu một mình hết.

- Ôi đừng mà. – Bảo Bình yếu ớt nói. – Nếu mang tôi theo...cô sẽ gặp nguy hiểm đó....

Song Tử đương nhiên biết, sẽ nguy hiểm thế nào nếu như cô cõng theo một thi thể trên lưng. Cô không thể làm thế được.

- Sao cô không ngồi lại với tôi thêm một lát... - Bảo Bình nói. – Có người ở bên cạnh thời khắc cuối cùng...cũng khá tốt.

Song Tử gật đầu, ngồi xuống.

- Được. Tôi ở đây thôi.

Bảo Bình nhìn người con gái đang ôm lấy mình. Hắn không nhớ, hắn đã từng thấy qua một cô gái nào giống như thế này chưa. Rõ ràng đang sợ hãi đến run rẩy, đang lo lắng bất an tột độ, nhưng lại vẫn đè nén tất cả, bày ra ngoài dáng vẻ kiên cường mạnh mẽ nhất của mình.

- Nếu như anh sống sót được quay về, vậy sau này, tôi không quản anh nữa. – Song Tử thì thầm nói. – Bảo Bình... đừng chết...

Ngay lúc nghe được lời này, ánh mắt Bảo Bình hiện lên một tia gian xảo. Hắn nở một nụ cười hết sức gợi đòn, nói.

- Cô nói đấy nhé. Sau này không được quản tôi nữa đâu đấy.

Song Tử nhìn hắn, lập tức nhận ra có điều sai. Cô bỏ hắn ra, lập tức vạch ngực áo của hắn. Đằng sau lớp áo mà hắn đang mặc, là một chiếc áo chống đạn dày cộp.

Song Tử lập tức tôi sầm mặt mày. Trước nay, chỉ có cô đi lừa người khác. Bây giờ, lại có kẻ lợi dụng lòng nhân từ của cô, để lừa ngược lại cô. Quá được rồi.

Song Tử lặng lẽ nhặt súng lên, đeo lên, không nói lời nào, cứ thế đi thẳng. Bảo Bình không hiểu. Cô không nên vui vì hắn còn sống sao? Thái độ như vậy là sao? Hắn không hiểu.

Bảo Bình không kịp nghĩ nhiều. Hắn nhanh chóng mang trang bị lên, đuổi theo Song Tử. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận