Đi Tìm Tự Do [12cs]

- Tôi nói với em lần cuối cùng này, em Nhân Mã. – Cô y tá thở dài bất lực. – Nếu như còn một lần nữa em xuống phòng y tế vì vết thương ở hông, thì tôi sẽ mặc xác em. Lần thứ ba rồi. Hai lần trước thì thôi đi. Lần này là vì em cắm đầu lao xuống từ sân thượng. Em nghĩ cái gì vậy? Dù em có bị điên bị khùng gì thì cũng đừng có lôi mạng ra test luck thế chứ? Nếu như lúc đó không phải cậu này ôm em kịp thì em chết chắc rồi. Thôi. Từ bây giờ đến khi lành hẳn thì ở lại bệnh xá cho tôi.

Nói rồi, cô đùng đùng bỏ đi. Nhân Mã bị chửi cho không kịp vuốt mặt, cũng không có chỗ để mà nói xin lỗi. Chuyện duy nhất cô có thể làm là cúi đầu tỏ ra rằng mình biết lỗi rồi.

À, nhân tiện thì, trong lúc trên sân thượng lùm xùm, phía dưới, Kim Ngưu, Thiên Bình và Bảo Bình đã kịp chăng được cái bạt cứu hộ ra. Rốt cục, Bạch Dương và Nhân Mã ôm nhau ngã một vố hú hồn, nhưng không ai chết. Có điều, cái vết thương bị dày vò đến mức thảm hại.

Nếu hỏi Bạch Dương thì hắn hiện mới làm kiểm tra xong, đang ngồi ở ngay giường bên cạnh.

- Nếu cô hối hận vì cứu tôi, cứ nói đi. – Bạch Dương nói một cách thản nhiên.

- Ha. – Nhân Mã cười nhạt. – Tôi chưa bao giờ phải hối hận vì những chuyện tôi làm hết. Đừng lo. Vết thương này có là gì. Trước đây, tôi từng bị thương nhiều hơn nhiều. Vết thương cũ chưa lành, vết mới chồng lên là chuyện thường.

Trên mặt Bạch Dương viết hai chữ không tin to đùng.

- Anh điều tra rồi thì phải biết chứ. – Nhân Mã nói. – Trước đây, tôi được đào tạo làm sát thủ đó. Bị thương là chuyện cơm bữa rồi.

Bạch Dương quay mặt đi chỗ khác.

Nhân Mã nhặt viên thuốc trên bàn đầu giường, đưa đến miệng. Nhưng nước lại ở khá xa. Thấy vậy, Bạch Dương đứng lên, bưng bình nước, rót một cốc. Hắn đỡ Nhân Mã ngẩng đầu, cho cô uống nước, rồi lại để cốc lên bàn.

- Tốt nhất cô nên nghỉ ngơi cho đàng hoàng đã. – Bạch Dương nói, đi về hướng cửa.

- Rồi. Anh khỏi nhắc. – Nhân Mã nói, kéo chăn cao lên một chút. – Trong lúc tôi nghỉ ngơi, đừng làm gì dại dột nữa đấy nhé. Tôi mà nhảy lầu lần nữa là chết chắc đó.

Bạch Dương không đáp, chỉ cười một tiếng, rồi mở cửa đi ra.


Nhân Mã cuối cùng cũng có thể bình an mà nghỉ ngơi.

--------------------------------------------

Bảo Bình không thể hiểu được Song Tử đang nghĩ gì.

Trong ấn tượng của hắn, đứa con gái này là một kẻ khó ưa hết sức. Bất cứ lúc nào, hắn cũng có thể thấy được cái vẻ mặt khinh miệt cùng khó chịu của cô nàng. Cái vẻ mặt đó khiến cho hắn chỉ muốn cho cô nàng một đấm. Nhưng hắn đánh không lại Song Tử.

Nhưng càng ở lâu bên cạnh Song Tử, hắn lại càng thấy khó hiểu.

Đứa con gái thô lỗ đó, đôi khi cũng để lộ ra chút ít nữ tính, dù là rất ít.

Mồm miệng thô lỗ, hở chút là chửi người, nhưng lại có thể dịu dàng với Nhân Mã.

Nụ cười khinh miệt coi thường của cô ả thì khó coi thật, nhưng lúc thấy Nhân Mã và Bạch Dương không vấn đề gì, cô nàng lại hào phóng tặng cho hắn một nụ cười vui vẻ, tươi tắn và đấy thiện ý khiến hắn bất ngờ. Hình ảnh ấy tự động khác sâu thật sâu trong lòng hắn, trở thành một bức hình trở đi trở lại hoài trong lòng hắn.

Ngoài miệng thì nói toàn lời độc ác. Hành động cũng không thể nào ưa nổi, nhưng lại thành thật quan tâm người khác. Cô nàng là người đầu tiên không ngần ngại gì, lao đi cứu Bạch Dương, cũng là người đầu tiên bỏ qua thù oán, lôi hắn từ trong bóng tối quay lại. Cô ta cũng là người cho Song Ngư một cơ hội thứ hai, để cô nàng được sống và quay lại từ trong ám ảnh tưởng như không thể thoát ra được.

Cô ta thực sự không thể bị đánh giá chỉ bằng vẻ bề ngoài.

Hắn đột nhiên nhận ra, Song Tử cũng chẳng quá đáng ghét đến như vậy.

Một cuộc họp đã được liên minh tổ chức, bao gồm Bảo Bình, Song Tử, Bạch Dương và Song Ngư.

Song Ngư đem mọi chuyện nói cho Bạch Dương biết, bao gồm cả những suy đoán của cô và Nhân Mã. Bạch Dương ngẫm nghĩ một chút rồi nói.


- Nói như vậy, hai người đang nghi ngờ có người trong thượng tầng này là người giám sát Nhân Mã? Và kẻ đó vẫn còn chưa biết chuyện Nhân Mã là một điểm đặt.

Song Ngư gật đầu.

- Chúng ta hơi thiệt thòi về mặt thông tin. Chúng ta không thể biết được Tiên Vương anh trai Nhân Mã đang làm cái gì ở bên ngoài. Nếu như biết dược thông tin đó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ít nhất thì cũng phán đoán được nên làm gì tiếp theo.

- Có ai nghi ngờ gì không? – Song Tử nói.

- Dựa theo những gì chúng ta biết về mọi người, thì chuyện này không chắc chắn lắm. – Song Ngư thở dài. Cô nàng gõ tay lên mặt bàn lộp cộp. – Hiện chỉ có thể loại trừ được một cách không chắc chắn lắm những người ở đây thôi. Ngay cả Sư Tử cũng không thể quá tin tưởng được.

Nói rồi, cô nàng ngả người ra phía sau, chống tay trên thảm một cách thoải mái.

- Tôi cứ nghĩ là tôi biết được hết mọi chuyện rồi, nhưng nhìn lại, chuyện gì cũng không năm chắc. Đằng sau mỗi một câu chuyện lại là một câu chuyện khác. Chẳng có gì là rõ ràng minh bạch hết.

- Biết sao được. – Bạch Dương nhún vai. – Những gì tra được đều chỉ là lý thuyết và kết luận một phía của cảnh sát, không phải của bản thân những người trong cuộc. Chỉ có bằng đó thông tin thôi.

- Thế...có ai có ý kiến gì về việc nên làm như thế nào không? – Song Tử nói. – Trước khi mọi chuyện đi quá đà và mọi người bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau, chúng ta nhất thiết phải tìm ra được người giám sát trong số 11 người trong tầng 8.

- Nói đến nghi ngờ, tôi nghĩ Ma Kết, và Xử Nữ rất có khả năng đấy. – Bảo Bình nói. – Hai người đó cực kỳ thực dụng. Nếu như chuyện này có thể giúp hai người đó có được tự do, vậy đừng nói là giám sát, bảo họ đi giết Nhân Mã cũng được luôn.

- Xử Nữ thì không có khả năng đâu. – Song Ngư lắc đầu. – Cô ta thực dụng thật, nhưng cô ta lại biết nên và không nên làm gì. Cô ta khao khát nhất là tự do. Nếu cô ta làm việc cho chính phủ thì chẳng khác nào tự tay ném đi cơ hội tự do cuối cùng và duy nhất của bản thân cô ta. Nếu là tôi thì tôi cũng không làm thế.

- Vậy thì còn Ma Kết. – Song Tử nói. – Hắn ta hiện là kẻ khó biết nhất. Không ai biết được cụ thể xuất thân của hắn như nào, từng là ai, tại sao lại có mặt ở đây. Hắn hiện tại là kẻ đáng nghi nhất.


Mọi người đều cảm thấy có lý.

- Chúng ta vẫn cần quan sát một thời gian. Chuyện này không thể làm bừa được. Trước hết, cứ đợi người của chúng ta về đủ đã rồi nói. – Bạch Dương nói. Không ai lên tiếng phản đối.

-------------------------------------------------------------

Nhân Mã nằm viện hết ba tuần mới quay lại. Vết thương đã hoàn toàn hồi phục dưới bàn tay chăm sóc tận tụy vô cùng của y tá.

Vừa mới quay lại, Nhân Mã đã nhận một tin dữ: lại sắp thi.

Vì nằm viện quá lâu, cơ thể của Nhân Mã yếu đi khá nhiều. Rất may, cách thời điểm thi cử còn hẳn hai tuần, cô vẫn có thời gian luyện tập hồi phục thể trạng.

Lần này, Bạch Dương phát cho mỗi người một bộ định vị.

- Được rồi. Sau khi vào mê cung, không cần biết mấy người được đưa đến tầng mấy, cứ đảm bảo rằng tìm được đường xuống tầng một và tập hợp ở cổng vào thứ hai. – Song Ngư nói. – Nói gì thì nói, đi cùng nhau vẫn an toàn hơn là oánh lẻ.

Trong lúc sắp sửa chốt kèo, Cự Giải từ đâu hiện ra.

- Mọi người ~~~~~~~ chúng ta liên minh đi ~~~~~~~~~~~~.

8 con mắt đổ dồn về phía hai người đang đi tới.

- Chồng chị cho sao? – Song Ngư làm một câu trắng trợn, khiến Thiên Yết rất đỗi hài lòng và Cự Giải thì đỏ bừng mặt.

- Coi em nói kìa. – Cô nàng cúi gằm đầu, giọng lắp bắp.

- Tôi không muốn Cự Giải gặp phải chuyện như lần trước nữa. Đi với nhiều người, dù sao cũng an toàn hơn. – Thiên Yết nói. Thái độ hắn vẫn lạnh nhạt, nhưng giọng điệu thì không còn thô lỗ cục cằn như trước đây. Thậm chí, có đôi lúc, hành động cử chỉ của hắn còn lộ ra chút nho nhã lễ độ. Sự điên cuồng của Thiên Yết dường như cũng được được kiểm soát tốt hơn nhiều so với trước đây.

- Cũng được. – Song Tử nói. – Hai người đi cùng cũng được.


- Này, trước kia không tỉnh táo thì không nói. – Thiên Bình nói. – Bây giờ tự nhiên bắt đi giết người, cứ thấy ghê ghê sao ta?

- Công nhận. – Song Ngư gật gật đầu như bổ củi. Nhưng rồi, cô nàng đột nhiên nhận ra.

- Th...Thiên....Thiên Bình. Cô từ đâu ra thế?

- Halo. – Thiên Bình tươi cười. Bên cạnh cô, đương nhiên là Kim Ngưu. Hắn đứng bên cạnh Thiên Bình lù lù như một bức tường sắt vậy.

- Mới tới à. – Thiên Bình cười. – Tại mấy người nói chuyện mải quá nên không nhận ra tụi tui đó. Sao thế? Định liên minh hã? Cho đằng này đi cùng với được không? Dù tui yếu thiệt, nhưng tui có thể làm bác sỹ được đóa.

- Chỉ cần cô không giữa đường phản bội tụi này là được. – Song Ngư phất phất tay.

- Nhân tiện, dạo này đám người Xử Nữ có vẻ im hơi lặng tiếng quá ha? – Cự Giải ngồi xuống, gõ gõ tay lên mặt bàn.

- Đám người gì cô ơi. – Song Tử nói, bĩu môi. – Còn có hai người đó thôi. Xử Nữ và Ma Kết. Bây giờ, hiện tại, chỉ có mỗi hai người đó chơi lẻ với nhau trong tầng này, làm sao làm lại mấy người khác liên minh. Không im hơi lặng tiếng mới lạ.

- À thì, thực ra là không phải đâu. – Bảo Bình nói. – Nhắc đến hai người đó, tôi mới nhớ đến một chuyện. Mới lần Bạch Dương nhảy lầu, tôi và Kim Ngưu, Thiên Bình đứng dưới lầu một căng bạt, tôi đã vô tình thấy được, có một khẩu súng nhắm về phía Bạch Dương. Tôi đã bắn chệch nòng súng đi, ngay lúc Bạch Dương ngã xuống.

- Tôi tưởng cậu không thích Song Tử? – Kim Ngưu hơi cười. – Trung thành phết nhỉ.

Bảo Bình không thích nhất là người khác nói hắn như thế. Hắn thậm chí căm ghét người khác nhắc đến quan hệ bất bình đẳng của hắn và Song Tử.

- Im mẹ đi.

- Được rồi. Trước tiên cứ quyết định thế đã. – Bạch Dương nói. – Sau đó có gì tính tiếp sau. Hai tuần tới, mọi người cẩn thận. Người nào cần hồi phục thể lực thì hồi phục đi.

Và cuộc nói chuyện kết thúc ở đó. Một cái liên minh 9 người chính thức được thành lập.

Hai tuần kế tiếp, mọi người ai bận cái gì thì làm cái đó, đợi đến ngày thi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận