Chương 18: Lời giải thích gây chấn động
Quản lý Huân đang bàn bạc chuyện tiền cát xê với bầu sô, ông ta muốn Rei phải hát thêm một bài nên tất nhiên thù lao cũng phải thêm một phần. Ca sĩ càng nổi tiếng thì giá càng cao, huống hồ Rei lại là ngôi sao hạng A. Ông ta muốn cậu ấy hát thêm bài miễn phí à?
Nằm mơ!
Cho dù Rei có đồng ý thì anh ta cũng không cho phép. Đã có lần thứ nhất chắc chắn sẽ có lần thứ hai, thứ ba rồi đến thứ n… Công ty quản lý của anh cũng không phải tổ chức từ thiện, hơn nữa, điều này liên quan tiếp đến tiền thưởng cuối năm của anh ta nên kiểu gì cũng không được.
Quản lý Huân đang định dùng biện pháp cứng rắn để bầu sô khỏi kì kèo mặc cả thì Trịnh Nhất Khôi âm trầm xuất hiện, thái độ khác thường của anh làm cả quản lý Huân và bầu sô giật mình.
Trịnh Nhất Khôi lạnh lùng thốt lên: “Show hôm nay tôi hủy, anh lập tức đặt vé máy bay, tôi muốn về Sài Gòn ngay lập tức!”.
Hai người còn lại trợn mắt lên nhìn Trịnh Nhất Khôi như nhìn người ngoài hành tinh, sau đó họ quay lại nhìn nhau như muốn xác nhận vừa rồi họ không có nghe lầm. Lúc này, Trịnh Nhất Khôi lại tăng âm lượng thêm một chút nhưng nhiệt âm lại giảm rõ rệt: “Hủy show! Tôi phải về Sài Gòn ngay lập tức!”.
Quản lý Huân mất mấy giây định thần rồi bước nhanh đến tát một phát lên đầu Trịnh Nhất Khôi, quát lớn: “Chú uống nhầm thuốc à? Hủy cái gì mà hủy, fan của chú đang gào thét ngoài kia kìa, chú giỏi thì lên sân khấu mà nói hủy với họ. Còn nữa, chuyến bay về Sài Gòn hôm nay hết rồi, chú muốn về thì đợi tới sáng sớm mai đi!”.
Bầu sô nghe quản lý Huân quát Trịnh Nhất Khôi cũng đổ mồ hôi hột một trận. Xem ra cái danh “Năm Cọp” cũng không phải do người trong nghề kêu cho có. Nghe đồn trước khi anh ta làm người quản lý cho ca sĩ như hiện tại, anh ta đã từng là dân anh chị nổi danh một vùng. Nhưng xưa nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ai biết “Năm Cọp” hùng hổ lại tự nhiên trúng tiếng sét tình yêu với cô thợ may áo dài rồi bỗng dưng mấy tháng sau cũng tuyên bố “rửa tay gác kiếm” để lấy vợ luôn. Tụi đàn em của anh ta khóc không ra nước mắt, hai ba ngày lại tìm đến nài nỉ đại ca “tái xuất giang hồ”. Tuy nhiên, chưa đến lần thứ năm thì bọn đàn em đều lắc đầu bỏ cuộc. Nguyên nhân cụ thể thì không ai rõ, tụi đàn em của “Năm Cọp” cũng không chịu hé răng nửa lời khiến chuyện tam sao thất bản trong giới giang hồ cứ thế ra đời không biết bao nhiêu bản.
Quả nhiên có lẽ vì vậy mà chưa bầu sô nào dám lừa tiền cát xê của ca sĩ dưới trướng anh ta. Bầu sô nhìn quản lý Huân bình thường cười đùa sảng khoái, giờ lại nổi nóng “xử” cả viên kim cương của giới V-biz thì nuốt nước bọt đánh ‘ực’ một cái. May mà lúc nãy ông ta kì kèo tiền cát xê cũng không lên mặt quá đáng.
Trịnh Nhất Khôi bị đánh một cái cũng tỉnh hẳn ra, biết mình hơi quá đáng nhưng cũng không có ý thay đổi quyết định. Anh vuốt vuốt lại mái tóc, cố gắng nhẹ giọng hơn nói: “Xin lỗi anh, nhưng em phải về gấp trong đêm nay, anh liên hệ xe giúp em đi, chuyện khán giả ngoài kia em sẽ tự giải quyết.”.
Quản lý Huân liếc xéo Trịnh Nhất Khôi, thấy trong mắt anh đầy vẻ nghiêm túc còn lóe lên vài tia lo lắng thì bực bội ‘hừ’ một tiếng nhưng vẫn móc điện thoại đi ra ngoài.
Trịnh Nhất Khôi thở dài một hơi liền quay sang bình tĩnh nói một tiếng ‘xin lỗi’ với bầu sô, đợi bài hát bên ngoài kết thúc, anh cũng sẽ lên sân khấu trực tiếp giải thích với khán giả, còn hứa lần tới nhận show sẽ hát thêm một bài miễn phí. Bầu sô vốn cũng dẹp ý định làm khó, nghe xong điều kiện của anh càng hớn hở cười nói mấy lần ‘không sao’.
Vốn dĩ Trịnh Nhất Khôi biểu diễn cuối cùng lại đột ngột xuất hiện trên sân khấu khiến fan bên dưới hét tên anh ầm ĩ. Anh đưa ngón tay thon dài lên môi ra hiệu bên dưới im lặng rồi mới bắt đầu cầm micro lên, cất giọng trầm ấm dịu dàng: “Xin chào quý khán giả thân thương ở thành phố Đà Lạt! Cám ơn quý vị và các bạn đã yêu mến Rei nhiều như thế… Nhưng… Rei xin lỗi vì đêm nay không thể hát tặng những ca khúc hay nhất cho quý vị…”. Trịnh Nhất Khôi cúi gập người chín mươi độ trước đông đảo khán giả, phút chốc bên dưới đã nổi lên tiếng nghị luận ồn ào.
Trịnh Nhất Khôi ngập ngừng lên tiếng khiến bên dưới im phăng phắt, nhưng câu phân trần tiếp theo của anh lại là một quả bom với sức công phá kinh người, oanh tạc toàn bộ hội trường nơi đây: “Xin quý vị và các bạn an tâm, Rei không sao, nhưng… nhưng người con gái Rei yêu nhất trong cuộc đời này đang nằm trong bệnh viện cấp cứu… nên Rei thực sự không có tâm trạng nào hát được nữa. Xin quý vị và các bạn tha thứ cho sự thất trách của Rei ngày hôm nay! Rei hứa lần sau sẽ dành tặng riêng ca khúc Rei sáng tác tại nơi đây cho khán giả Đà Lạt… còn bây giờ Rei chỉ muốn trở về bên cạnh cô ấy càng nhanh càng tốt! Xin cám ơn!”.
Nói xong lời này, Trịnh Nhất Khôi lại cúi người chín mươi độ một lần nữa rồi bước thẳng vào trong. Không gian im lặng đến nghẹt thở đột ngột bùng nổ toàn bộ. Tiếng bàn tán, nghị luận vang vọng cả không gian, vô số người dùng điện thoại quay phim lại bây giờ đang kích động đăng tin chia sẻ trên mạng xã hội. Sự kiện đêm nay chắc chắn sẽ trở thành tâm bão scandal trong showbiz Việt!
Quản lý Huân nghe Trịnh Nhất Khôi nói mấy lời trên sân khấu xong cũng đứng hình, khi Trịnh Nhất Khôi kéo anh ra bãi đỗ xe anh mới lờ mờ phản ứng lại, chỉ hướng chiếc xe anh thuê để về Sài Gòn rồi lại đơ tiếp. Đến lúc chiếc xe gần như ra khỏi phạm vi thành phố Đà Lạt, quản lý Huân mới hồi hồn hoàn toàn, anh lập tức sử dụng chiêu cũ, bàn tay hướng tới đầu của Trịnh Nhất Khôi, nhưng lần này anh lại tránh thoát. Quản lý Huân thực sự nổi điên, mặc kệ tài xế ngồi trước đang dỏng tai lên nghe, mắng mỏ: “Điên rồi, chú mày điên rồi! Mẹ nó, anh cho phép chú mày công khai yêu đương hồi nào hả? Công ty cho phép hồi nào hả?”.
Trịnh Nhất Khôi im lặng không đáp, anh biết giờ phút này tốt nhất nên im lặng nhận sai thì quản lý Huân mới hạ hỏa được. Quả nhiên mắng mỏ đủ điều rồi quản lý Huân lại ghét bỏ hỏi hai chữ: “Ở đâu?”.
Trịnh Nhất Khôi biết anh đã mềm lòng thì nhẹ nhàng trả lời: “Bệnh viện Từ Dũ.”.
Quản lý Huân trợn mắt nhìn anh, lại muốn lên máu nhưng cố kìm lại: “Mẹ nó chứ, chú bảo với anh sang tuần sau mới đi gặp cô bé đó, sao chưa gì người ta đã vào Từ Dũ hả?”.
Trịnh Nhất Khôi nghe anh hỏi câu này thì lại trầm mặc không trả lời, quay đầu ra nhìn ngoài cửa sổ. Quản lý Huân thấy anh như vậy cũng biết chẳng hỏi được cái gì, bực bội ngã người ra sau nhắm mắt ngủ, mặc kệ anh.
Thật ra, mặc kệ tất cả mọi người suy đoán thiệt hơn thế nào thì Trịnh Nhất Khôi biết chắc chắn quản lý Huân cũng sẽ giúp anh việc công khai tình cảm này. Quản lý Huân tức tối chẳng qua vì anh lại khiến thời gian ở nhà với vợ con của anh ấy ngắn đi thôi! Anh ấy quả thật đã vất vả vì anh rất nhiều, anh biết quản lý Huân coi anh như em trai ruột của mình mà lo lắng, còn anh cũng kính nể anh ấy không đơn giản chỉ như một người anh, mà như bậc cha chú trong nhà.
Nghe tiếng ngáy của quản lý Huân, Trịnh Nhất Khôi cũng ngã người tựa vào lưng ghế, anh mở điện thoại lên xem kỹ lại những tấm ảnh được gửi trong thời gian qua. Càng xem, tâm tình phức tạp khó khăn lắm mới bình ổn được của Trịnh Nhất Khôi giờ lại bị ghen tỵ phủ mờ, anh càng hối hận tại sao mình không đến gặp cô ngay hôm đó, tại sao phải chờ, lại càng hối hận bốn năm trước bỏ cuộc quá dễ dàng. Nếu anh không nhún nhường thuận theo ý cô, kiên quyết ở bên cạnh cô, có lẽ một thời gian ngắn sau đó cô sẽ tha thứ cho anh, anh và cô cũng không bỏ qua nhiều năm như vậy, đến nỗi để người khác chiếm đoạt được cô.
Bóng đêm bên ngoài ngày càng dày đặc, tiếng gió rít gào não nề như bày tỏ thay tiếng lòng của anh. Trịnh Nhất Khôi nặng nề tắt màn hình đi, nhắm mắt lại hòa mình vào bóng tối. Khi mở mắt ra lần nữa, anh sẽ có thể trực tiếp nhìn thấy người con gái đó, không cần thông qua những bức ảnh kia nữa, anh có thể ôm lấy cô, chạm vào gương mặt nhớ thương bao ngày…
------------------Đi Tìm Dấu Chân của Hạnh Phúc--------------------
Do tác dụng của thuốc mê đã tan đi hết nên cơn đau từ vết mổ khiến cho giấc ngủ của An Du cũng chỉ chập chờn lúc được lúc không. May mà Lê Bích Châu đã về rồi, nếu không nhìn thấy gương mặt nhăn nhó vì chịu đựng đau đớn của cô sẽ lại lo lắng không thôi. An Du không muốn gọi y tá xin thuốc giảm đau. Bản thân đã từng phẫu thuật một lần, tác dụng phụ của thuốc giảm đau thế nào sao cô lại không rõ. Cô kiên quyết trốn trong chăn chịu đựng, An Du cắn chặt môi đến trắng bệch, vài lúc chịu không nổi, trong cổ họng lại thoát ra tiếng rên khe khẽ.
Âm thanh nén chịu này khiến cho bước chân Trịnh Nhất Khôi đang tiến đến gần giường cô cứng đờ, ánh mắt nhìn bóng dáng nhỏ trùm kín chăn trên giường kia hiện lên sự yêu thương mà đau lòng khó nói.
===========Đi Tìm Dấu Chân của Hạnh Phúc============
P/s: Chương 18 rồi nhé! Thứ lỗi vì Châu đi làm về hơi trễ nên đăng khuya. Như hẹn, 2 ngày nữa sẽ tiếp chương 19, nhưng nếu chương này được 7 like thì mai sẽ lại đăng. He he he!!! Cám ơn mọi người nhiều nhiều!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...