Chương 12: Missing you…
“Tôi không cần cậu giúp, chuyện của tôi tự khắc tôi sẽ có cách thành công. Cậu chỉ cần cho tôi biết tin tức hiện tại của cô ấy được rồi!”. Trịnh Nhất Khôi nói chậm rãi từng câu từng chữ, ngữ điệu kiên quyết nhưng vẫn mềm mỏng không để phật lòng Hồ Thụy Hiên.
Không phải anh sợ Hồ Thụy Hiên, nhưng thằng bạn nói thân không đúng, nói nhạt càng sai này anh không quá tin tưởng. Con người cậu ta vẫn hay cư xử ngẫu hứng, đối với cái cậu ta thích, cậu ta có thể bất chấp thủ đoạn giành lấy, nhưng một khi đã chán ghét, cậu ta có thể phá hủy thứ đó bằng mọi giá.
Nếu chỉ là tiền bạc, vật chất hay những “người qua đường” xung quanh, Trịnh Nhất Khôi sẽ chẳng bao giờ liếc mắt nhìn quá 10 giây, không phải anh vô tình mà vì anh không có thời gian để quan tâm. Đó cũng là lí do vì sao anh được debut với hình tượng lạnh lùng pha lẫn nét mạnh mẽ quyến rũ của chàng trai tuổi hai mươi.
Quả thật, Trịnh Nhất Khôi luôn biết lấy lòng và khiến fan đảo điên, trên tạp thì băng lạnh mà hút hồn như những nam thần từ truyện ngôn tình bước ra, trong MV lại chân tình lãng tử làm mê đắm biết bao con tim thiếu nữ, thỉnh thoảng họp fanclub hay tham gia talkshow lại làm lộ nụ cười ngây ngô đủ chất “baby”. Trịnh Nhất Khôi luôn biết tận dụng lợi thế ngoại hình của mình để khuấy đảo tâm tình người khác, càng biết cách cư xử thế nào để đối phương không thể không theo ý anh.
Nhưng sự tự tin này anh lại chưa bao giờ dám đặt cuộc vào vấn đề liên quan đến Vũ An Du, nhất là người đối diện anh bây giờ.
Lúc Hồ Thụy Hiên nhìn thẳng vào Trịnh Nhất Khôi, trong đôi mắt đã cất giấu đi sự tính toán sâu độc, thay vào đó là ý cười như hiểu rõ lại thêm chút bất đắc dĩ: “Được thôi, coi như tôi nhiều chuyện đi, nhưng nếu gặp phải khó khăn, tôi hoan nghênh cậu đến tìm tôi bất cứ lúc nào!”
Hồ Thụy Hiên tựa hẳn người vào ghế một cách lười biếng, anh móc điện thoại di động ra, lướt nhẹ vài cái rồi đột ngột ném về phía Trịnh Nhất Khôi, động tác cẩu thả bất ngờ đó không làm khó được một cao thủ bóng rổ như Trịnh Nhất Khôi, sau khi chụp lấy di dộng, anh bắt đầu đọc những dòng thông tin trong máy.
Ánh mắt căng thẳng của Trịnh Nhất Khôi dán chặt vào màn hình, khóa chặt từng câu từng chữ trên đó như muốn khảm nó vào trí óc của mình. Thì ra, cô luôn ở gần anh đến vậy, chỉ là anh chưa từng nghĩ đến việc cô đã thay đổi ước mơ, thay đổi cả tương lai cô từng muốn xây dựng cùng anh.
Hồ Thụy Hiên thu hết vẻ mặt của Trịnh Nhất Khôi vào mắt, khóe môi như cười như không cất giọng thảnh thơi: “Tôi cũng không nghĩ sẽ lấy được thông tin của cô ấy nhanh đến như vậy, nhưng trước mắt đám đàn em của tôi vẫn chưa thể tra ra chỗ ở hiện tại của Vũ An Du. Địa chỉ trong hồ sơ tại trường học là địa chỉ cũ. Tôi đã cử người theo dõi cô ấy, tin rằng sẽ lại thu được kết quả sớm thôi. À, tụi nó vừa gửi ảnh sáng nay chụp được, cậu mở hộp thư tin nhắn ra xem đi!”.
Theo chỉ dẫn của Hồ Thụy Hiên, Trịnh Nhất Khôi lật xem từng tấm ảnh một, có ảnh cô đang gửi xe máy ở trường, có tấm cô ngồi trong lớp học, cũng có tấm cô vừa đi vừa nói chuyện với bạn bè. Gần quá, như chỉ cần chạm tay anh đã có thể chạm vào cô, từng cử chỉ, cái liếc mắt mới quen thuộc làm sao, còn khuôn miệng nhỏ kia nữa, sao cô lại không biết chăm sóc làn môi mình như thế, khô nứt hết rồi.
Hồ Thụy Hiên nhìn dáng vẻ lưu luyến có chút đau xót của Trịnh Nhất Khôi, cất giọng như chợt nhớ ra điều gì: “À, đàn em tôi còn hỏi thăm được một số tin vụn vặt của Vũ An Du. Có vẻ như…” Anh ta không nói tiếp mà nhìn thẳng vào Trịnh Nhất Khôi, vẻ mặt dường như chần chừ không biết nên nói hay không.
Dù không ngước mặt lên nhìn anh ta, nhưng Trịnh Nhất Khôi vẫn không bỏ sót một chút thông tin gì liên quan tới cô, thế nên khi Hồ Thụy Hiên đột ngột dừng lại, anh lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi thiếu nhẫn nại ý muốn anh ta nhanh chóng nói tiếp.
Hồ Thụy Hiên cũng không cố tình kéo dài thời gian nữa, anh ta thờ ơ mở miệng: “Có vẻ như số người theo đuổi cô ấy không hề ít, mặc dù, hình như cô ấy không nổi bật trong bất kỳ hoạt động nào ở trường.”. Cười khẩy một tiếng, anh ta châm chọc: “Cậu làm cái vẻ mặt như ăn phải ruồi ấy cho ai xem chứ? Nếu cậu không muốn người khác giành lấy, sao cậu không công khai cho thế giới này biết cô ấy thuộc về cậu? Thời buổi này cậu chỉ cần lơ đãng một giây đã đủ bị cướp mất đồ rồi đấy!”
Mỗi một câu, một chữ Hồ Thụy Hiên nói ra đều khiến hai đầu mày anh tuấn, nghiêm nghị của Trịnh Nhất Khôi dính sát vào nhau hơn nữa. Anh thoáng liếc qua hình ảnh An Du trên màn hình di động rồi lại nhìn ra vườn thảo dược nhỏ nhỏ ngoài cửa sổ kia. Trong con ngươi màu đen sáng ngời ấy dường như đang do dự, như sợ hãi mất đi báu vật của mình, nỗi sợ hãi ấy đang lan ra, như ly nước trong veo một khi bị vấy bẩn thì chỉ cần một giây đã đủ biến chất.
Anh biết cô luôn có sức hút như vậy, đã là mật ngọt thì dù cất giấu kỹ càng thế nào, nhưng một khi chỉ để hở ra một khe thì rất nhanh sẽ thu hút cả đàn kiến theo mùi hương mê hoặc đó tìm tới.
An Du chưa từng cố khiến mình nổi bật, cũng không bao giờ muốn mình tỏa sáng, cô thích cuộc sống bình lặng và yên ổn, đơn giản và ấm áp là đủ. Thế nên ngày xưa khi quen nhau, họ không công khai với bên ngoài, rất ít người biết về mối quan hệ của họ, phần vì anh quá nổi bật nên cô muốn như thế, phần vì lúc đó, bản thân anh đã dại dột cho rằng mình chỉ chơi đùa với cô, chỉ vài ngày rồi cũng buông bỏ… nhưng buồn cười là khi cô muốn buông bỏ, anh lại cố chấp không buông.
Phần tình cảm thiếu thời đó lặng lẽ đâm sâu vào máu thịt, từng chút, từng chút một, để rồi khi phát hiện ra đã không còn kịp để nhổ khỏi trái tim nữa.
Không phải Trịnh Nhất Khôi không muốn tuyên bố cho cả thế giới này biết cô là của anh, nhất định chỉ là của anh, nhưng một khi anh làm như vậy, chắc chắn cuộc sống bình dị mà cô tạo dựng trong bốn năm nay sẽ bị chính anh bóp nát, liệu rằng đến lúc đó cô có tha thứ cho sự ích kỷ của anh chăng? Nhưng nếu muốn anh im lặng nhìn cô ở bên cạnh người khác, thế thì việc anh làm suốt bốn năm nay cũng chẳng phải vô nghĩa lắm sao?
Cùng lúc sự bình tĩnh của Trịnh Nhất Khôi bị cắn xé đến mảnh cuối cùng, Hồ Thụy Hiên tiếp tục bồi thêm một câu khuyên nhủ: “Lợi dụng điểm yếu của cô ấy cậu mới có thể có được cô ấy! Không phải năm đó cậu diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân rất đạt sao? Bây giờ mỹ nhân đang hờn dỗi, cậu đổi thành vai anh chàng si tình mà diễn bảo đảm hiệu quả sẽ rất cao. Tin tôi đi, phụ nữ qua tay tôi nhiều hơn mấy bài cậu sáng tác đó!”
Không sai! Nếu năm đó Trịnh Nhất Khôi không chạy ra chắn trước mặt An Du, thì đừng nói chi đến việc chiếm được tình cảm của cô, ngay cả bắt đầu cũng không có, càng không thể bước vào thế giới của cô gái nhỏ bé mà cứng cỏi kia.
Giả như, giả như trong cuộc đời cô thật sự xuất hiện một chàng hiệp sĩ, mà người đó lại không phải là anh, vậy thì phải làm sao?
‘Không, Du, em là của anh, em phải ở bên cạnh anh, em cũng chỉ nên nở rộ rực rỡ dưới sự che chở của anh mà thôi!’
Con quỷ ham muốn độc chiếm đã thắng lợi cười tà ác, nó phe phẩy bản khế ước mua bán linh hồn con người trong bóng tối, tiếp tục chờ đợi, đợi để nuốt trọn cả linh hồn người ký kết.
Hồ Thụy Hiên biết sự khiêu khích của mình đã thành công, anh ta không nhiều lời thêm nữa. Cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng gió vi vu đảo khắp không gian, khuếch tán hương thảo dược đến từng ngõ ngách căn phòng, lại không thể xuyên thấu lòng người mà xóa đi thứ hương gian xảo kia.
Mỗi người một nỗi niềm, mỗi người một sự tính toán riêng nhưng đều hướng về một người con gái, cuối cùng ai sẽ hạnh phúc, ai lại rơi xuống vực sâu không đáy… Có lẽ chỉ có thể chờ xem câu trả lời của định mệnh!
***Đi Tìm Dấu Chân của Hạnh Phúc***
Kết thúc tiết học ở trường, An Du lấy xe máy chạy về hướng siêu thị. Thức ăn hôm qua còn trong tủ lạnh cô đã nấu hết, nếu không mua thêm thì chiều nay nhóc con kia phải ăn mỳ gói rồi.
Thật ra lúc chưa hết giờ học, An Du đã nhận được tin nhắn của Windy, nhóc con đòi cô chiều nay phải nấu canh củ sen cho nó ăn, còn kèm thêm cái mặt cười toe toét. Mấy phút sau, cô lại nhận một tin nhắn khác, nhóc con bảo cô chiều nay anh hai nó cũng về sớm, ý bảo cô phải nấu thêm một phần.
Thật ra không cần Windy nhắc nhở cô cũng nấu thêm một phần cho Ngân Kha! Mặc dù màn làm quen của cả hai vô cùng “ấn tượng", nhưng nói thế nào anh cũng là con trai của dì Châu, hẳn là không nên bỏ đói anh thì hơn.
Nghĩ là một chuyện nhưng cứ nhớ tới gương mặt huênh hoang ngồi ăn bữa sáng của cô ngon lành, khiến cô phải nhịn đói, An Du chỉ muốn véo mấy cái cho hả dạ.
Nhưng cái mặt trắng mịn đó nếu véo đỏ lên thì cũng tội nghiệp lắm, thôi, nhịn đi vậy, ngày tháng còn dài.
An Du là dân quê chính hiệu nhưng cô không thích đi chợ cho lắm, đơn giản vì cô không hề biết cách trả giá. Nói theo kiểu của cô thì người bán cũng chẳng lời được mấy đồng, mình cứ kì kèo thế thì người ta lấy gì mà sống. Còn nói theo kiểu Lý Lynh Thy thì An Du chính là con ngốc còn học làm cao, đi chợ mà không biết trả giá như cô, không bị người ta gạt gẫm cũng bị lừa sạch tiền, không chừng mua xong còn khen bà chủ tốt bụng bán rẻ. Cho nên trừ khi đi cùng với Lý Lynh Thy, nguồn gốc thức ăn mà An Du mua về đều dán nhãn siêu thị.
Khi cô tay xách nách mang bao lớn túi nhỏ vào nhà thì bóng dáng cao gầy kia đang ngồi nhởn nhơ vừa ăn bim bim vừa xem ti vi, thấy cô vào nhà, anh chỉ liếc mắt nhìn qua một cái rồi tiếp tục xem phim hoạt hình, không hề có chút ý định giúp đỡ nào, thậm chí đến một câu chào hỏi cũng không buồn mở miệng.
An Du cũng chẳng chấp chi cái thái độ thiếu người lớn đó của anh, cô đi thẳng vào bếp, bắt đầu phân loại thức ăn rồi cho vào tủ lạnh.
Loay hoay một hồi cũng xong, cô bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho ba người. Một món canh, một xào, một kho, vừa đơn giản nhưng khá đầy đủ dinh dưỡng.
Mùi thơm hấp dẫn từ trong bếp bay ra lượn lờ quanh mũi Ngân Kha, khiến cái dạ dày kén chọn cũng bắt đầu nhảy nhót lên. Thật ra lúc thấy cô về nhà, còn xách nhiều đồ như vậy, anh cũng muốn giúp đỡ. Nhưng việc chủ động đến gần một người con gái không phải là việc cơ thể anh có thể thực hiện theo mệnh lệnh truyền từ đại não xuống một các dễ dàng được. Ám ảnh trong quá khứ luôn ngăn cản anh đến gần những bóng hồng yểu điệu, mặc dù, khuya hôm qua cơ thể anh không bài xích khi gần gũi An Du, nhưng cảm giác đó như chức năng mặc định của một chương trình, chỉ cần xác nhận đối tượng tương ứng sẽ tự động khởi chạy.
Ngân Kha đã từng cố thử không ít lần, cộng thêm phối hợp điều trị với bác sĩ tâm lý để có thể tiếp xúc với phái nữ, nhưng lần nào cũng nếm mùi thất bại, cho đến khuya hôm qua.
Sự việc bất thường này làm cho lòng anh dấy lên một hy vọng, hy vọng mình được trở lại là một người bình thường.
Trưa nay, Ngân Kha đã trao đổi với Simson – bác sĩ tâm lý của anh qua điện thoại về trường hợp tiếp xúc với Vũ An Du. Ban đầu, Simson đưa ra phân tích rằng trong đêm tối, cộng với việc anh đang say rượu, các giác quan không thể nhận biết rõ đối tượng tiếp xúc để truyền thông tin đến đại não nên cơ thể anh không xuất hiện các phản ứng bài xích. Nhưng sau khi nghe anh nói đến việc ăn chung bữa sáng hôm nay, Simson đã bất giác kêu lên một tiếng, hình như chuyện “dùng chung” của Ngân Kha và An Du còn đáng kinh ngạc hơn việc người ngoài hành tinh đến trái đất vậy.
Simson vẫn chưa có kết luận cuối cùng về vấn đề này, anh ấy muốn theo dõi tình hình thêm một thời gian, anh ấy khuyên Ngân Kha cố gắng tiếp xúc nhiều hơn với An Du trong nhiều trường hợp khác nhau để xác định giới hạn của chính bản thân anh, Simson cũng có thể bay sang Việt Nam một chuyến để kiểm tra cho anh nếu như có vấn đề bất thường xảy ra.
Ngân Kha đồng ý thử nghiệm theo ý kiến của Simson, anh cũng muốn biết nguyên nhân vì sao An Du lại trở thành một trường hợp đặc biệt như thế này.
Tuy nói anh đã 26 tuổi, nhưng việc chạm vào phụ nữ có lẽ anh còn thua kém một đứa trẻ như Windy, anh không biết cách đối mặt, càng không biết cách làm thế nào để có thể nói chuyện với họ. Vậy mà cô lại khiến anh có thể tự nhiên đối đáp lại, thậm chí chòng ghẹo như một tên lưu manh, sau đó lại thích thú như một đứa trẻ giành được kẹo vì chiến thắng được cô. Anh thân thiết với cô giống như một định lý có sẵn, giống như cả hai chưa bao giờ là người xa lạ.
‘Vũ An Du, em thật sự đặc biệt với tôi vậy sao?’
Ngân Kha còn chưa kịp đứng lên đi vào trong bếp để xây dựng lại hình tượng của mình, thì đã nghe tiếng cô vọng ra: “Kha, anh có thể gọi Windy xuống ăn cơm được không?”
Anh ngẩn ra 3 giây, chưa có ai gọi anh bằng tên Việt Nam một cách thân mật như thế bao giờ, ba mẹ, bạn bè hay cả đối tác đều gọi anh là Zeven, cô bé này…
An Du ở trong bếp vừa mở miệng hỏi cũng ngây ra, sao cô lại gọi anh thân thiết như vậy, bình thường với những người khác cô có như thế đâu, nhưng gọi cũng đã gọi rồi, có ngại ngùng cũng không thể nào bằng chuyện cô nhìn thấy cả người trần trụi của anh vào sáng nay. Không nhắc thì thôi, giờ nhớ lại thật đúng là không còn gì để nói.
Chắc chắn anh cho rằng cô là đứa con gái không biết xấu hổ rồi, không những mặt không đỏ, chân không run mà còn thừa hơi dư sức đạp anh xuống giường, còn đấu khẩu một trận. Nhưng chỉ có mình An Du mới biết bản thân mình khi đó đã hoảng hốt thế nào, cô luôn cảm ơn cuộc sống này đã rèn giũa cho cô có được sự bình tĩnh trong mọi trường hợp, chính vì thế cô mới có thể sống sót giữa dòng đời trôi nổi, cái nơi mà “Thạch Sạnh thì ít Lý Thông thì nhiều”, còn cảm tạ ơn trời vì đã cho cô thuộc nhóm máu B – nhóm máu “lạnh” đến nỗi cả cái mắc cỡ của con gái cô muốn thể hiện cũng khó.
Thấy bên ngoài không ai trả lời lại, An Du tưởng anh đã lên phòng mình nên đành cởi tạp dề ra, đích thân đi gọi mọi người xuống ăn cơm.
Ra khỏi cửa bếp lại thấy Ngân Kha đang đi lên cầu thang, cô nhún vai một cái, thật là con người quái lạ mà, không biết có nghe cô gọi không nữa. An Du bất đắc dĩ gọi thêm tiếng nữa: “Lúc nãy, anh có nghe tôi gọi không?”
Bước chân của Ngân Kha dừng trên bậc cầu thang, anh xoay người lại nhìn cô, môi mấp máy nhưng không phát ra tiếng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi tiếp tục lên lầu.
An Du chẳng hiểu anh bị làm sao, nhưng nếu anh đã nghe thấy thì chắc là đang lên gọi Windy xuống ăn cơm, cô lại xoay người vào bếp, còn món canh củ sen nấu với sườn non cô vẫn chưa múc ra tô.
Vừa đi vừa nghĩ vu vơ, đột nhiên trong đầu An Du xẹt qua một tia sáng, hình như cô hiểu cái thái độ lạ lùng của Ngân Kha là thế nào rồi, không phải là sau khi nghiền ngẫm lại chuyện sáng nay cả một ngày, cảm thấy ngượng ngùng vì bị cô nhìn thấy hết nên mới có kiểu ngập ngừng như vậy đấy chứ? Ôi trời ơi!
An Du phụt cười thành tiếng, nếu mà anh nghĩ thế thật thì cô rất rất rất oan ức rồi, mặc dù anh trần trụi thật, nhưng cô chỉ cảm giác được chứ có nhìn được bao nhiêu đâu, lúc cô đạp anh xuống cũng ném chăn cho anh che lại còn gì, bản thân cô học chuyên ngành xã hội học cũng đã tiếp xúc không ít hình ảnh mang tính chất người lớn, cho nên chỉ nhìn nửa thân trên của anh thì có tính là gì.
Cô vừa cười vừa lắc đầu tiếp tục đi dọn cơm.
Khi cả ba người đều đã an vị ăn cơm, An Du mới nhìn Ngân Kha rồi lên tiếng: “Tôi không biết khẩu vị của anh như thế nào nên vẫn làm như thường ngày thôi, nếu anh có yêu cầu gì đặc biệt thì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm theo ý anh.”
Ngân Kha cũng không nhìn cô, anh gắp một ít đồ xào vào chén, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thế này được rồi, tôi không kén ăn, chỉ không thích mấy món quá dầu mỡ thôi. Xem ra mẹ tôi không tâng bốc em quá lên, quả thật em nấu ăn rất ngon, cứ thế phát huy được rồi!”
An Du à một tiếng rồi cũng cúi đầu ăn cơm, nghĩ đến phát hiện của bản thân vừa rồi lại không kìm chế được liếc nhìn anh mấy cái, cố gắng nhịn cười.
Bữa ăn tối nay Windy lại là người im lặng nhất, nhóc con chỉ ngồi ăn cơm của mình rồi lặng lẽ quan sát hai người. Trong lòng Windy rất phấn khích, đây là lần đầu tiên nó thấy anh hai ngồi ăn cơm cùng bàn với con gái, từ khi nó hiểu chuyện đến nay, ngoại trừ mẹ ra, nó chưa từng thấy có cô gái nào đến gần anh hai được chứ đừng nói đến việc ngồi ăn chung bàn.
Sau khi đến lớp, Windy mới suy nghĩ kỹ một chút cai chuyện kỳ lạ sáng nay, tại sao sáng nay anh hai lại ở phòng An Du để rồi bị hạ knockout như thế, chỉ có một lý do: ĐÊM QUA, ANH HAI VÀ DU DU NGỦ CHUNG!
Trong cái đầu nhỏ bé lại xoay tròn một mớ suy nghĩ không hợp tuổi, đợi đến lúc ra chơi, nó mặc kệ đám bạn réo ra ngoài chơi inh ỏi, cầm điện thoại đến chỗ vắng người gọi thẳng cho Lê Bích Châu, nó phải báo cáo khẩn cấp tình huống này ẹ, chưa kể đến vấn đề quái dị của anh hai, danh tiết của Du Du nhà nó cũng là vấn đề cực kỳ quan trọng cần bàn bạc với mẹ.
Thế là sau một tràng thêm mắm dặm muối của nhóc con Windy, Lê Bích Châu ở nơi đất khách quê người được một phen mừng rỡ kèm theo hốt hoảng và lo sợ, bà nói với nó sẽ cố gắng rút ngắn thời gian công tác để về nước sớm, còn kêu nó tiếp tục làm camera giám sát, nhất định phải báo cáo mọi tình huống cho bà nghe.
Hiếm khi mới được nổi dậy chống phá anh hai, Windy tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội tốt này, nó mạnh miệng tuyên bố sẽ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc dù cho phải hy sinh thân mình.
Chính vì vậy, cái miệng liến thoắng thường ngày mới chịu uất ức chỉ mở ra nhai thức ăn. An Du thấy nó khác thường cũng không thắc mắc, có lẽ anh hai ngồi đây nên nó mới ngoan ngoãn như thế.
Ăn cơm xong, ai làm việc nấy, An Du dọn dẹp sạch sẽ cũng cẩn thận ra khóa cửa nhà lại rồi mới lên lầu tắm rửa, nghỉ ngơi.
12h khuya, cô gác lại mọi thứ qua một bên, sáng mai là thứ bảy Sabath, cô muốn đi ngủ sớm để được tỉnh táo cả ngày trong Zion.
Lúc sắp mơ màng đi vào giấc mộng, di động báo có tin nhắn mới. Gờ này không biết là ai đây? An Du mở mắt, là một số điện thoại lạ, cô chạm vào để xem nội dung, tin nhắn lại chỉ gọn ghẽ hai từ: MISSING YOU…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...