Đi Tìm Dấu Chân Của Hạnh Phúc

Chương 1: Trịnh Nhất Khôi, chúng ta kết thúc vở diễn này đi!
Cô sinh ra trong sự vô tình, lớn lên trong sự khinh rẻ, trưởng thành trong cái nhìn lạnh nhạt. Không ai biết cô lạnh lùng cỡ nào, thờ ơ cỡ nào, không ai biết phía sau mỗi một nụ cười của cô trước sự thương hại của mọi người có bao nhiêu chua xót, bao nhiêu đau đớn.
Cô không mong mình sẽ có được hạnh phúc, cô chỉ hy vọng có thể khiến cho những người quan tâm, yêu thương cô thật lòng được yên tâm, được vui vẻ. Cô chỉ mong khi mình ở bên cạnh họ, họ sẽ cảm nhận được sự chân thành của cô, rằng: họ rất quan trọng đối với cô.
Còn yêu ư? Cô không cần cái cảm xúc dư thừa ấy, nhưng anh lại đến trêu chọc cô. Anh cứ lặng lẽ từng chút một mà bước vào cuộc sống của cô, bắt cô quên không được từng nụ cười của anh, cách chăm sóc của anh, anh nói với cô: “Đừng cười, nếu em đã muốn khóc thì đừng cười, anh ở đây!”.
Cô sợ mình thay đổi, cô tránh né, anh lại dịu dàng nắm lấy tay cô, anh cười: “Đừng chạy nhanh như vậy, chân em ngắn hơn anh, chạy không được.”
Rồi đến khi cô biết mình chạy không được nữa, cô biết, mình trốn không được, cũng không thể trốn, không thấy anh, cô ngày hôm đó sẽ như cỏ khô hoa rụng… Không ai nói, nhưng cô cũng biết, đời này, đối với cô, có lẽ chỉ cần có anh là đủ.
Sinh nhật năm 17 tuổi, lần đầu tiên được tổ chức sinh nhật, lần đầu tiên cô mỉm cười vào ngày này, anh hỏi cô ước gì, cô chăm chú nhìn anh, môi khẽ mở: “Em hy vọng mỗi khi ngoảnh mặt lại nhìn, anh vẫn ở đó và mỉm cười với em.”
Khi đó anh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đi đến gần bên cạnh, kéo cô vào lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô… Đó là nụ hôn đầu tiên của cô, ấm áp, cũng thật hạnh phúc.
Cô nghĩ, anh đã đồng ý. Cô nghĩ, sau này, mình sẽ không còn một mình nữa. Cô tin, cô sau này sẽ có gia đình của riêng mình.
Nhưng, cô không biết rằng, lúc đó, anh không trả lời, không phải là anh đồng ý, mà là anh đang lưỡng lự lẫn áy náy. Con người cô, chỉ chấp nhận tình yêu nếu đó là thuần khiết chỉ là yêu. Tình yêu mà xen lẫn tạp chất, cô thà không cần.
Cô là đứa trẻ ngoan, thứ gì là của mình cô sẽ giữ lấy, cái gì không phải, cô tuyệt đối buông tay, không tranh giành. Chỉ là, khi biết, có lẽ anh chưa từng yêu cô thật sự. Cũng có lẽ, những cử chỉ dịu dàng kia không phải là thật, cô chính là… đau lắm.

Nếu không phải người bạn thân duy nhất của cô nghi ngờ, bí mật truy xét. Nếu không phải là cô ấy quay lại cái cảnh tượng kia. Cô còn cho rằng, bạn mình thật biết nói đùa.
Trong đoạn ghi hình kia, anh ngồi trong góc quán cà phê với hai người bạn. Hai người này cô đều biết, chỉ là không tiếp xúc mà thôi. Đơn giản, vì họ không thuộc tầng lớp giống cô, mà cô, cũng không muốn trèo cao để làm quen với họ.
Cô chưa từng hỏi về gia đình anh, vì cô đơn giản cho rằng: mỗi người đều có một bí mật riêng, khi nào đến lúc, anh sẽ cho cô biết. Nên ngoài những sở thích, thói quen của anh mà cô quan sát được, còn lại chỉ là một con số 0 tròn trĩnh. Nhưng bây giờ cô đã rõ, không phải anh cũng có câu chuyện đáng buồn như cô, mà là người như cô làm sao có thể đi cùng đường với anh.
Do quay bằng điện thoại, cô không thấy rõ gương mặt người bạn ngồi đối diện anh, chỉ nghe giọng nói trầm thấp: “Khôi, lúc nãy cậu nói cuối tháng này cậu về lại thành phố luôn là như thế nào, không phải cậu bảo cậu sẽ ở lại học cho cho đến khi tốt nghiệp xong à?”
Anh xoay xoay ly nước trong tay, ngả người dựa vào lưng ghế phía sau: “Dự định là vậy, nhưng bà nội tôi sức khỏe không tốt, ba tôi muốn đưa bà chuyển về thành phố sống, cũng tiện cho việc chữa trị, lần này bà nội phản đối cũng vô hiệu. Tôi cũng không ngoại lệ.”
Người bạn đó lại mở miệng châm chọc: “Bà nội cậu bị bệnh chứ có phải cậu đâu, cậu đừng có nói ở một mình sợ ma nha, đến quỷ còn sợ cậu chứ huống gì ma. Ê, khoan, cậu còn quen với con nhỏ An Du không?”.
Trịnh Nhất Khôi nghe bạn thân hỏi, cũng chỉ ngước mặt lên nhìn, còn chưa kịp trả lời đã nghe người ngồi bên cạnh đập tay xuống bàn, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “A, tôi nhớ rồi, có phải con nhỏ tóc ngắn, mặt mũi lạnh tanh, suốt ngày chỉ biết cầm sách đọc mà không chịu nói chuyện phải không? Lúc nó bị cô lập, tôi còn tưởng nó bị câm. Mà không phải ban đầu thằng Khôi nói đang nhàm chán, muốn tìm cảm giác mới lạ nên mới bày ra trò cưa cẩm con nhỏ đó sao?”. Cậu ta dừng lại một chút rồi quay qua nhìn Trịnh Nhất Khôi, trợn mắt lên: “Cậu đừng nói với tôi cậu chưa đá con nhỏ đó nữa nha. Mục đích cũng đạt được rồi, chơi đùa tới giờ cũng đủ rồi, biết chừng mực một chút, cẩn thận, nếu Nhã Vân mà biết, con bé ấy không ầm ĩ chết cậu mới là lạ.”
Anh nghe mấy lời đó cũng không có phản bác, gương mặt vẫn lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào ly nước đang cầm trên tay như suy nghĩ gì đó. Cậu bạn ngồi đối diện thấy vậy bèn mở miệng: “Thằng Duy nó nói đúng đó, mày đã có Nhã Vân, chuyển về đây học hơn 1 năm nay cũng chỉ là tạm thời, chơi đùa nên có mức độ, đừng để đến khi xảy ra chuyện thì ai cũng không giúp được mày. Tao ban đầu không có phản đối vì nghĩ mày giỡn vài ngày, ai biết được mày lại ham vui tới hôm nay, tóm lại, trước khi mày đi, đem chuyện này giải quyết cho tốt!”
Trịnh Nhất Khôi cũng chỉ lựa chọn trầm mặc, anh không có nói rõ ý nghĩ của mình, hai người bạn thấy vậy cũng thức thời không tiếp tục vấn đề này nữa, chỉ nói những chuyện linh tinh về thể thao.
Lý Lynh Thy ban đầu cũng không có ý định lại quay được cuộc nói chuyện này, cô ban đầu đối với việc Vũ An Du đồng ý quen với Trịnh Nhất Khôi cũng hết sức vui mừng, còn ra sức thúc đẩy tình cảm của hai người.

Theo như cách mà cô nói, Trịnh Nhất Khôi là người theo phong cách đơn giản, hay cười, nhất là đối với việc đeo bám An Du không nản lòng cô rất là ưng ý. Cô còn tuyên bố, An Du mà có ở Bắc Cực thì chỉ cần Trịnh Nhất Khôi bên cạnh cũng không cần áo ấm.
Nhưng về sau, cô càng ngày càng nghe nhiều chuyện thị phi xoay quanh gia đình và con người của Trịnh Nhất Khôi, tuy rằng thật khó chịu nhưng An Du không hỏi, cô lấy tư cách gì mà kiến nghị.
Hơn nữa, lúc đó, cô cảm thấy đám người ăn không ngồi rồi nên thích thêu dệt chuyện không đâu, cái gì mà nhà Trịnh Nhất Khôi thật ra rất giàu có, cả dòng họ bên nội cũng chỉ có anh là cháu trai nên được chiều chuộng thành hư, rồi cái gì mà anh thay bạn gái như thay áo, An Du sớm muộn gì cũng bị đá, bla…bla… Cô liếc xéo đám con gái đang tụm năm tụm ba, bĩu môi nghĩ thầm: “Mấy người này toàn ăn cơm nhà nói chuyện người ta, hứ”.
Nhưng bản tính con người đa nghi, Lý Lynh Thy lại thương nhất cô bạn thân An Du nên nghe nhiều cũng thành ra cái gai trong lòng, mỗi lần cô tìm nhẹ tránh nặng hỏi An Du về Trịnh Nhất Khôi, An Du đều lắc đầu mỉm cười: “Thy Thy, mình không có để ý gia đình anh ấy ra sao, mình quen anh ấy vì anh ấy quan tâm mình, mình thích cũng là thích con người anh ấy thôi, anh ấy không muốn kể, mình cũng không hỏi”.
Lynh Thy nhún nhún vai tỏ vẻ đã hiểu nhưng tự nghĩ phải điều tra để biết được thực hư ra sao. Ai nào ngờ, cô hôm nay rãnh rỗi đi ăn kem với bạn trai, vô tình nghe thấy giọng Trịnh Nhất Khôi đang nói chuyện điện thoại, lại chấn động biết được việc cuối tháng này anh ta chuyển về thành phố học luôn, máu dồn lên não, cũng không có nghĩ nhiều bèn lấy điện thoại ra quay lén.
Cô không biết sự thật này thì thôi, nếu đã biết thì phải lật mặt tên Trịnh Nhất Khôi này để An Du không bị hắn gạt nữa. Lynh Thy tức giận muốn chạy qua đá cho Trịnh Nhất Khôi vài cái. Uổng công cô ngày trước còn nói tốt cho anh ta. Nếu như không phải bạn trai cô Lâm Bách Tùng cản lại, nói nên cho An Du biết trước rồi mới xử lý sau cũng không muộn thì Lynh Thy đã liều một phen cho hả dạ rồi.
An Du xem xong đoạn ghi hình cũng không có khóc lóc, không có náo loạn như khi Lynh Thy biết chuyện, cô bình tĩnh trả máy lại cho Lynh Thy, con ngươi trong trẻo hoàn toàn không có một tia tức giận, giống như không phải là chuyện của bản thân mình: “Thy Thy, hứa với mình, đừng nói cho ai, cũng đừng có đi tìm Trịnh Nhất Khôi gây chuyện có được không?”
Lynh Thy thấy An Du càng bình tĩnh càng lo lắng: “Du Du, cậu đừng có hiền lành như vậy, cậu ít nhất phải cho anh ta một hai cái tát, loại người như vậy nên chịu trừng phạt một chút mới chừa được thói xấu”.
An Du dựa vào vai bạn:“Mình thật sự không sao. Thy Thy, mình dù sao cũng chỉ là học sinh lớp 11, cũng chưa quen nhau được bao lâu, mình sẽ mau quên anh ta thôi. Nếu làm lớn chuyện lên cũng không được cái gì, yên tâm đi, mình sẽ giải quyết ổn thỏa việc này. Tin mình đi”.
Biết vậy nhưng Lynh Thy cũng không cam lòng, nhưng đã hứa với Bách Tùng là sẽ tôn trọng quyết định An Du nên cô không nói thêm nữa, chỉ gật đầu ừ một tiếng.

An Du nghe bạn mình đồng ý mới thở ra nhẹ nhàng, nhắm lại đôi mắt đã nhuốm đầy vẻ đau thương, không phải cô không muốn khóc, chỉ mình An Du hiểu rõ mình giống như rơi xuống vực sâu cỡ nào. Sự ấm áp vất vả lắm mới có được giờ đây tan biến đi không còn chút nào. An Du cũng biết, lòng mình đóng băng lại nữa rồi, tim… cũng hình như không có đập nữa rồi.
Nói là cuối tháng nhưng thật ra cũng chỉ còn một tuần nữa là kết thúc, có lẽ cũng chỉ còn một tuần nữa là đặt dấu chấm cho đoạn duyên phận này. Đối với Trịnh Nhất Khôi, cô không có vạch trần anh, cô đang chờ, chờ chính anh nói ra tất cả, dù không phải vậy, chỉ cần anh nói lời chia tay, lý do gì cũng tốt, cô sẽ vui vẻ gật đầu chấp nhận, chúc anh mọi chuyện sau này đều thuận lợi.
Nhưng An Du đợi mãi, đến ngày cuối cùng, Trình Nhất Khôi vẫn là như cũ, không có vẻ gì là đang lừa gạt cô. An Du muốn mình buông tay hoàn toàn, ít ra để sau này có vô tình gặp lại cô cũng có thể mỉm cười chào anh, cô muốn cám ơn tất cả những ấm áp mà anh cho cô, dù có thể… đó chỉ là giả dối, nên cô muốn để anh nói ra câu đó. Chỉ là… anh thật muốn thế nào đây?
Buổi chiều đó, cô hẹn anh ở bờ sông nơi hai người thường gặp mặt. Ánh tà dương thật đẹp, nhuộm vàng đám cỏ lau ven bờ, gió nhẹ đung đưa làm cho đám cỏ lau chuyển động như những người thiếu nữ nhảy múa, mặt nước lăn tăn phản chiếu ánh nắng lấp lánh như có mấy tiểu yêu tinh rải bụi vàng trên đó.
Khung cảnh mộng tưởng thế này, nhưng cô phải tỉnh lại rồi. An Du nghe tiếng bước chân, khẽ xoay người đã thấy Trịnh Nhất Khôi đang tiến lại gần. Gió thổi tung mái tóc ngắn của cô, làm che khuất đi một nửa gương mặt cùng ánh mắt không rõ vui buồn. An Du đưa tay vén tóc ra sau tai, cười như không cười nhìn anh.
Trình Nhất Khôi thấy cảnh tượng này bỗng thất thần, cô hôm nay rất lạ, khiến anh muốn đến gần một chút ôm lấy cô, dường như nếu không bắt lấy, cô sẽ tan vào trong ánh nắng vàng tươi đẹp đó. Anh bước lên một bước, còn chưa chạm được vào tay cô đã thấy cô ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh, lạnh nhạt như lần đầu tiên gặp anh: “Trịnh Nhất Khôi, chúng ta kết thúc vở diễn này đi!”
Anh ngẩn người ra, ánh mắt kinh ngạc: “Du, em nói gì anh không hiểu.”
Cô mỉm cười: “Khôi, chúng ta có lẽ không nên bắt đầu, em đã từng nói, em sẽ không bao giờ nói dối anh, bởi vì em rất ghét lừa gạt ai đó.”
Hít một hơi thật sâu, cô xoay người, ánh nhìn vô định trên mặt sông đầy nắng: “Em chưa từng ép hỏi anh chuyện gì bởi lẽ em muốn tin tưởng anh hoàn toàn. Khôi, anh là người con trai đầu tiên cho em ánh nắng ấm áp, cũng là người đầu tiên làm em rung động. Thật cám ơn anh rất nhiều! Nhưng…”
Cánh tay cô vòng nhẹ trước ngực, ngón tay mảnh khảnh siết nhẹ tay áo: “Em là con bé ích kỷ, em không bao giờ chia sẻ người yêu mình cho người khác. Em nếm quá nhiều tư vị bị bỏ rơi nên em cũng sẽ không chiếm đoạt của người khác bất kỳ thứ gì. Khôi, em không biết Nhã Vân, nhưng em biết mối quan hệ của hai người.”
Trịnh Nhất Khôi nghe thấy tên Nhã Vân thì cả người cứng đờ, lời định nói ra khỏi miệng cũng tắt ngấm. An Du vốn chẳng có ý định trách móc hay oán than, chỉ là thấy anh im lặng thì trong lòng không khỏi chua xót.
Ho khan hai tiếng, cố điều chỉnh để giọng mình khỏi nghẹn ngào, cô cất tiếng muốn tỏ ra thật thoải mái: “Em biết ngày mai anh phải trở về thành phố, có lẽ còn nhiều vật dụng chưa sắp xếp xong, mau về nhà đi. Em cũng phải về nhà, ngoại đang chờ em cùng ăn cơm. Anh… hm… không có gì nữa… tạm biệt!”

Cô ngay cả liếc mắt cũng không chịu nhìn anh thêm lần nữa, dù lời cô nói rất nhẹ, nhưng Trịnh Nhất Khôi có cảm giác thật xa cách, cũng không có một tia luyến tiếc nào. Anh biết cô không muốn nghe anh giải thích, càng không níu giữ anh lại, cô đã vạch rõ ranh giới, hoàn toàn ngăn anh bên ngoài thế giới của cô. Anh hốt hoảng, chạy theo kéo lại cánh tay cô: “Du, em nghe anh nói. Ngày mai anh không có về thành phố luôn, anh chỉ về đó xin phép ba mẹ cho anh tốt nghiệp trung học phổ thông ở đây, cũng là nói rõ mọi chuyện với Nhã Vân. Anh định sau khi giải quyết mọi việc mới kể cho em. Du…”
Ánh mắt cô chỉ nhìn phía trước, lạnh nhạt cắt lời anh: “Khôi, em đã nói, em sẽ không đoạt hạnh phúc của người khác. Anh muốn chia tay Nhã Vân sao? Em không biết tình cảm giữa hai người thế nào, nhưng chúng ta căn bản đã là sai rồi, buông tay đi!”
Trịnh Nhất Khôi bàn tay càng siết lấy cánh tay An Du làm cô không khỏi nhíu mày: “Du, em không có sai, bắt đầu là anh… Em cho anh thời gian được không, anh…”
An Du nâng bàn tay kia gạt bàn tay anh ra, khẽ thở dài: “Chúng ta là không thể. Em không muốn mình biến thành một Nhã Vân thứ hai, hoàn toàn không biết mình làm sai cái gì lại nghe anh nói lời chia tay. Em chịu không nổi. Khôi, anh và em đều chỉ mới là học sinh trung học, đoạn đường sau này còn rất dài, đến khi trưởng thành nhìn lại cũng coi như chuyện cười ấu trĩ. Dừng lại ở đây, có lẽ sau này gặp lại, em với anh vẫn có thể là bạn.”
Nói xong lời ấy, An Du không cho anh thêm cơ hội nào nữa, cất bước chân nhanh chóng rời đi. Cho đến khi bóng lưng cô khuất hẳn, tay Trịnh Nhất Khôi vẫn cứng đờ giữa không trung, hơi ấm vương lại nơi đầu ngón tay cũng theo làn gió đi mất.
Ban đầu anh đã nghĩ anh chỉ đùa vui. Lúc tiếp cận cô, anh cũng chỉ vì lòng kiêu ngạo của mình. Mỗi lần ngồi bên cạnh cô, anh cũng cho rằng mình sẽ mau kết thúc trò chơi này.
Nhưng đến khi anh biết mình yêu cô, không phải là cảm giác thích của tuổi mới lớn mà chính là yêu rồi thì anh lại sợ hãi. Anh sợ mình sẽ mất đi người con gái ấy. Anh biết rõ để bước vào thế giới của cô khó khăn cỡ nào nên nếu bị đẩy ra ngoài, anh liệu có thể quay trở lại?
Anh che giấu mọi thứ, nếu có thể được, anh muốn cô mãi mãi không hề biết đến ý định xấu xa ban đầu ấy của anh. Nhưng dân gian có câu “người tính không bằng trời tính”, dù anh giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cảnh cáo mấy thằng bạn thân im miệng… cô vẫn biết, hơn nữa, có lẽ mọi chuyện đều biết.
Trịnh Nhất Khôi buông thỏng hai tay, nở nụ cười tự giễu. Những tia sáng cuối ngày cũng dần tắt hẳn, đôi hàng mi dài khép chặt, anh nhớ lại từng mỗi một khoảng thời gian bên cạnh cô. Lúc mở mắt mắt ra, trong đôi con ngươi đen sâu thẳm ấy hiện lên một tia kiên định, anh thì thầm: “Du, em nói đúng, có lẽ bây giờ chúng ta còn quá nhỏ. Anh sẽ đợi, đợi đến khi chúng ta gặp lại, anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa!”
*************
Hết chương 1 rồi, mọi người đừng thấy mở đầu hơi nặng nề thế này mà nghĩ nó là ngược tâm hoàn toàn nha! Mình cũng không có ý định viết mảng văn bi thương sướt mướt hay tình tiết quá cẩu huyết gì đâu. Mọi chuyện để hồi sau sẽ rõ!~^^~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận