Hoàng cung.
Nơi này có gần một trăm cao thủ xông vào, trong đó còn có một cường giả cảnh giới Thiên Ngư.
Lực lượng cực kỳ lớn mạnh.
Hơn một nửa cao thủ trong hoàng cung đã bị điều đến Dược Vương các để trợ giúp Dương Trấn Nam, đội quân này lại đột ngột xông vào hoàng cung nên trong cung không có bất kỳ một lực lượng nào ngăn cản được chúng.
Gần một trăm cường giả đánh thẳng vào nơi ở của nữ hoàng, mục tiêu của chúng chỉ có một mình nữ hoàng, những người khác sống hay chết, chúng cũng không để ý, không liên quan đến chúng.
Những người ngăn chúng lại đó đều không có kết cục tốt đẹp gì.
“Có thích khách, có thích khách!”, có người hét lên thất thanh.
Người đó vừa dứt lời, một tốp người khác chạy đến giết người đó ngay lập tức.
“Hôm nay nơi này thuộc về ta!”, kẻ đeo mặt nạ khẽ nói.
Chẳng mấy chốc, chúng đã lao đến tẩm cung của nữ hoàng, Đường Hiểu Hàm vẫn chưa đi nghỉ ngơi, nàng ta đang chờ tin vui từ mấy người Dương Trấn Nam.
Dù nàng ta đã biết Dược Vương các rất vô lễ với hoàng thất nhưng chưa bao giờ ngờ được chúng sẽ làm phản thật. Nếu đã thế thì san bằng, tiêu diệt chúng luôn một thể.
Đây vốn dĩ là chuyện phụ hoàng nàng ta phải làm lúc còn sống, nếu có thể hoàn thành khi nàng ta còn tại vị thì cũng coi như đang hoàn thành một tâm nguyện cho phụ hoàng của mình để an ủi linh hồn của ông ta ở trên thiên đường.
Lúc Đường Hiểu Hàm nghe thấy ba chữ “có thích khách”, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia kinh ngạc, nàng ta lẩm bẩm nói: “Chọn lúc này để đánh lén, xem ra là có chuẩn bị mà đến rồi”.
Đường Hiểu Hàm hơi sợ hãi nhưng nàng ta quyết không bỏ chạy. Với thực lực hiện tại của mình, nàng ta không thể nào chạy thoát được, chi bằng tùy cơ ứng biến.
Kẻ đeo mặt nạ dẫn theo gần một trăm người lặng lẽ xuất hiện trước cung điện, chúng đã bao vây cả cung điện này rồi. Người chạy đến hộ giá xung quanh đều trở thành hồn ma dưới kiếm của chúng.
Đường Hiểu Hàm đối mặt với gần một trăm cường giả, kiên cường nhìn chúng hỏi: “Rốt cuộc các ngươi là ai? Tại sao lại muốn làm phản?”
Mấy ngày nay, ngoài việc siêng năng xử lý chính vụ, nàng ta luôn cố gắng tu luyện nên đã đạt đến cảnh giới nhân tướng đỉnh cấp, chỉ còn cách cảnh giới Địa Hải một chút nữa thôi. Nàng ta dám đối mặt với mấy cường giả cấp vương này, hiển nhiên là vô cùng can đảm!
“Sắp chết đến nơi rồi thì đừng hỏi nhiều nữa, chém đầu nàng ta!”, kẻ đeo mặt nạ khàn giọng nói.
Bên cạnh kẻ đeo mặt nạ có một người lao đến định giết Đường Hiểu Hàm.
Ngay khi tên vương giả đó sắp đến gần Đường Hiểu Hàm thì một bóng người bỗng lao đến, một bàn tay giáng xuống một cái rồi đánh vào đầu vương giả này.
“Muốn làm hại Hoàng thượng thì phải hỏi ý lão nô trước đã!”, một công công già xuất hiện bên cạnh Đường Hiểu Hàm nói.
Công công này là thái giám đã phụng sự trong cung nhiều năm, dù không thể so với Lý công công đạt đến cảnh giới Thiên Ngư trước đó nhưng thực lực cũng thâm sâu khó lường, chỉ còn một bước nữa là đạt đến cảnh giới Thiên Ngư, vương giả bình thường sao có thể là đối thủ của ông ta.
“Thái giám trong cung đã không còn mấy người nữa, ngươi còn ra đây đâm đầu vào chỗ chết à, đúng là không biết điều!”, kẻ đeo mặt nạ lạnh lùng nói. Ngay khi tên đó định ra tay thì ánh mắt chợt nhìn về một hướng nói: “Ông già đang ẩn núp đó mau ra đây đi, ta muốn xem xem còn bao nhiêu người để các ngươi dựa vào”.
“Phúc An Vương, ngươi trăm phương ngàn kế muốn cướp ngai vàng, đáng giá sao?”, viện trưởng học viện Hoàng gia – Tề Ân Tán chậm rãi bước ra nói.
Đường Hiểu Hàm nghe mà ngây người.
Kẻ đeo mặt nạ trước mặt này là Phúc An Vương sao?
Ánh mắt kẻ đeo mặt nạ co rút, sau đó cười nói: “Ha ha, Tề Ân Tán, thị lực của ngươi cũng tốt đấy, thế mà có thể nhận ra ta, sao ngươi đoán ra được thế?”
Nói rồi kẻ đó gỡ mặt nạ của mình xuống lộ ra khuôn mặt thật, ông ta chính là “Phúc An Vương” vốn dĩ đã chết rồi.
Rốt cuộc mọi chuyện là sao đây?
Đường Hiểu Hàm hoàn toàn không hiểu.
Nàng ta rất thông minh, suy nghĩ một lúc thì thốt lên: “Người chết lần trước không phải Phúc An Vương?”
“Cháu gái, đầu óc vẫn nhạy đấy! Thảo nào ngươi có thể nắm quyền trong hoàng cung, chẳng qua bắt đầu từ bây giờ, nơi này sẽ do ta tiếp quản”, Phúc An Vương nói, ngừng một chốc ông ta nói với Tề Ân Tán: “Tề Ân Tán, học viện Hoàng Gia không nên nhúng tay vào chuyện này, ngươi càng không nên bảo vệ tân hoàng, bởi vì dù sao đây cũng là chuyện của hoàng thất Đường gia chúng ta. Ngươi về đi, đợi sau khi ta chỉnh đốn xong hoàng cung sẽ trợ giúp cho học viện Hoàng gia phát triển thêm một bước nữa”.
Phúc An Vương là kẻ nhìn xa trông rộng, ông ta không trở mặt với Tề Ân Tán ngay lập tức mà dụ dỗ Tề Ân Tán bằng lợi ích. Chỉ cần Tề Ân Tán không can thiệp vào chuyện này, ông ta có thể dễ dàng đánh bại Đường Hiểu Hàm.
Đường Hiểu Hàm lo sợ, Tề Ân Tán đã là chỗ dựa cuối cùng của nàng ta, nếu ông ấy lùi bước thì nàng ta chỉ còn con đường chết.
“Ha ha, không hổ là Phúc An Vương, tính kế hay đấy nhưng tiếc là ta đã nhận nữ hoàng làm đệ tử chân truyền của ta rồi, là sư tôn sao có thể nhìn đệ tử của mình bị người ta bắt nạt!”, Tề Ân Tán cười đưa ra quyết định của mình.
Đường Hiểu Hàm thở phào, nàng ta thầm nói: “Từ nay về sau ông ấy chính là sư tôn của mình”.
Thật ra Tề Ân Tán tỏ ý muốn nhận nàng ta là đệ tử nhưng nàng ta vẫn chưa chính thức bái sư, bây giờ nàng ta đã không còn mâu thuẫn, bằng lòng chấp nhận sự tồn tại của vị sư tôn Tề Ân Tán này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...