Đầu óc Lương Thi Khất trống rỗng, ông ta không nghe thấy người khác nói gì nữa, trong mắt chỉ có Dương Ân, không giết hắn, ông ta sẽ không trút được nỗi thù hận, biết rõ là không làm được nhưng vẫn cố sức liều mạng, ông ta đã chuẩn bị tâm lý chết cùng con trai rồi.
Trên đời này làm gì có người cha nào không yêu thương con mình chứ, nhìn con trai chết ngay trước mặt mình, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không ai có thể cảm nhận được tâm trạng này nếu không tự mình trải qua.
Dương Ân nào có thể để Lương Thi Khất tiếp tục phát điên. Hắn giơ một tay ra, luồng sức mạnh màu xanh hiện lên, nó khống chế Lương Thi Khất trong lòng bàn tay khiến ông ta khó mà triển khai sức mạnh của mình.
Đối mặt với chênh lệch tuyệt đối, dù Lương Thi Khất có bộc phát sức mạnh lớn hơn nữa thì cũng không thể thu hẹp lại khoảng cách cực lớn đó được.
“Cha, con vẫn chưa chết, cha đừng kích động!”, Lương Âu Khắc chạy đến ôm chặt lấy Lương Thi Khất nói, hắn ta thật sự sợ cha mình ra tay chọc giận vị thiếu gia trước mặt này rồi hắn giết cha hắn ta thì toi.
Lúc này Lương Thi Khất hoàn hồn, ông ta nhìn con trai rơi nước mắt nói: “Con trai, con… con chưa chết”.
“Vâng, con chưa chết, con chưa chết!”, Lương Âu Khắc ôm lấy cha mình nói.
“Huhu… chưa chết là tốt, chưa chết là tốt!”, Lương Thi Khất bật khóc nói.
Nếu là bình thường thì cảnh tượng hai người đàn ông ôm nhau khóc như thế này trông có vẻ hơi buồn cười, thậm chí sẽ có người cười nhạo, nhưng lúc này những người có mặt ở đây đều không kiềm chế được mà rơi nước mắt, bật khóc theo hai người kia.
Dù là Nghê Đại Lực và Du Đông đến đây cùng với Dương Ân, mắt cả hai cũng ươn ướt, họ cũng nhớ người thân của mình rồi.
Sau khi bị đày đi sung quân, họ cũng không biết người nhà sống như thế nào, còn sống hay đã chết.
“Được rồi, Vương gia ta không rảnh nhìn các ngươi ở đây khóc bù lu bù loa đâu, giải tán hết đi!”, Dương Ân không có thời gian ở đây nữa. Lúc nãy, chẳng qua hắn chỉ muốn thử xem tình cảm giữa hai cha con ăn xin này thế nào thôi. Sự thật chứng minh hai cha con ăn xin này vẫn còn giữ được tình cảm nguyên sơ, vẫn còn cứu được. Nếu Lương Âu Khắc tận mắt nhìn thấy cha mình chết mà mặc kệ thì bây giờ người chết chính là Lương Âu Khắc.
Dương Ân vốn dĩ là người con hiếu thảo nên hắn vẫn sẽ khoan dung với người có lòng hiếu thảo.
Hai cha con họ Lương buông nhau ra, sau đó quỳ xuống trước mặt Dương Ân nói: “Cảm ơn thiếu gia đã tha mạng, bọn ta có mắt như mù, sau này nếu có gặp ngươi, bọn ta sẽ đi đường vòng”.
Dương Ân lớn giọng nói: “Ta có nghe nói đến Cái Bang của các ngươi, nghe đồn Bang chủ của các ngươi là một người trượng nghĩa và lương thiện, mọi người thường nói tốt về Cái Bang của các người. Nhưng hiện giờ theo ta thấy các ngươi chỉ là ỷ mình mạnh đi cướp của người khác, các ngươi thật sự khiến ta thất vọng, hy vọng các ngươi có thể thay đổi thật tốt. Nếu để ta thấy các ngươi vẫn ỷ mạnh ăn hiếp yếu lần nữa thì Cái Bang các ngươi không cần tồn tại trong Vương thành nữa”.
Cả người Dương Ân toát ra một luồng sát khí đáng sợ khiến đám ăn xin xung quanh đều sợ hãi run rẩy, họ có thể cảm nhận được quyết tâm của Dương Ân. Nếu tái phạm chuyện này lần nữa, chỉ sợ Dương Ân sẽ xóa bỏ Cái Bang của họ thật mất.
Cũng có những ăn xin không phục nhưng lại không dám nói thành lời, mọi chuyện cứ đợi chàng trai này đi khỏi rồi tính sau.
“Thiếu Ân Vương gia nói đúng lắm, cũng đã đến lúc Cái Bang tôi thức tỉnh rồi!”, một giọng nói vang lên cách đó không xa.
Đám ăn xin nghe thấy giọng nói này, ánh mắt đều hiện lên vẻ vui mừng. Họ nhìn về phía người vừa đến, lập tức quỳ xuống đồng thanh nói: “Bái kiến Bang chủ!”
Âm thanh này cực kỳ lớn, có vẻ vị Bang chủ Cái Bang này khá có tiếng.
Dương Ân nhìn người đến hơi nhướng mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Hắn không ngờ Bang chủ Cái Bang trước mặt này lại trông thế này.
Đó là một thanh niên cưỡi trên lưng lừa, trông như mới ngoài hai mươi, mái tóc tùy ý xõa ra, trên tay cầm một cái hồ lô, nụ cười hơi tà ác rất có sức hấp dẫn. Người này tùy ý khoác lên mình một bộ đồ da thú lộ ra nửa bả vai, bộ dạng rất tùy ý và phóng khoáng.
Trong ấn tượng của Dương Ân, hắn nghĩ người có thể làm Bang chủ Cái Bang nhất định phải là một người ăn xin già có đạo đức uy tín rất cao nhưng người thanh niên này lại hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của hắn.
Bang chủ Cái Bang ngồi trên con lừa, lừa chậm rãi đi đến trước mặt Lương Thi Khất và Lương Âu Khắc. Lương Thi Khất cúi đầu nói: “Bang chủ, ta đã phụ sự tin tưởng của người, xin hãy trừng phạt ta”.
“Đúng, ngươi quả thật phải bị trừng phạt, nhưng không phải là bây giờ, đợi lúc mở đại hội thì sẽ trách phạt ngươi trước mặt tất cả các đệ tử, ngươi biết rõ quy tắc mà!”, Bang chủ Cái Bang thản nhiên nói.
“Vâng, thưa Bang chủ!”, Lương Thi Khất cung kính đáp.
“Bang chủ, ta sẵn lòng chịu phạt thay cha mình!”, Lương Âu Khắc ở bên cạnh nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...