Ánh mặt trời mùa hạ rất gắt, thời tiết cực kỳ nóng, trời lại xanh trong vắt, xen kẽ vào đó là những đám mây trắng.
Trong một ngày yên ả như thế thỉnh thoảng có tiếng sấm sét vang lên khắp Dương Vương phủ, người qua đường cũng đã quen với tình trạng này.
Họ đều biết “Tiểu Vương gia” lại đang luyện đan nữa rồi.
Tiểu Vương gia là cách người dân gọi Dương Ân vì hắn quá trẻ, lại là vương hầu khác họ với hoàng thất nên gọi tên thế càng thêm thân thiết.
Mấy ngày nay, Tô Nhu Mai đều đi làm từ thiện, sáng nào cũng phát đồ ăn, gạo, bánh bao cho người dân trong thành. Bà ấy luôn miệng nói là muốn xin lỗi vì con trai đã quấy nhiễu đến sự yên bình của mọi người, nhưng thật ra bà ấy đang tích chút đức cho Dương gia, mong nhà họ luôn bình yên, đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Tô Nhu Mai làm từ thiện như thế dĩ nhiên được rất nhiều người khen ngợi, ngay cả Vương gia như Dương Ân cũng được thơm lây mới có tên gọi như thế.
Trong Dương phủ, Dương Ân xây một nơi để dành riêng cho việc luyện đan, rồi bảo Tiểu Hắc tăng thêm trận pháp trong phủ, đan lôi mà hắn dẫn đến sẽ không ảnh hưởng hay phá hoại gì những nơi khác trong phủ.
Bây giờ, trên cơ bản, Dương Ân đều luyện chế vương đan, kỹ thuật luyện đan đã không còn là dạng tầm thường nữa.
Lần này, sau khi luyện đan xong, hắn tập trung mọi người lại trong viện của mình.
Lục Trí, Cảnh Kiện, Trịnh Tiểu Hổ, Lý Đại Chủy, Chu Dũng và Hoàng Xương Kiên.
Dương Ân vẫn chưa đi tắm mà đã gọi họ đến, hắn phát cho mỗi người một viên đan dược. Sau khi nhận lấy, mọi người đều cảm động muốn khóc.
Huyền Dịch đan là một loại vương đan có thể giúp người dùng đột phá thẳng đến cảnh giới Địa Hải, trị giá hơn vạn huyền linh thạch. Nếu đem nó đi bán đấu giá, thậm chí còn có thể bán được với giá cao hơn nhưng Dương Ân nói tặng là tặng, quả thật là cực kỳ hào phóng.
“Vương gia, cả đời này, Trịnh Tiểu Hổ sống là người của Dương gia, chết cũng là ma Dương gia!”, Trịnh Tiểu Hổ quỳ xuống trước mặt Dương Ân trịnh trọng nói.
Lý Đại Chủy quỳ xuống nói: “Mạng của ta đã thuộc về Vương gia lâu rồi”.
Chu Dũng cũng quỳ xuống nói: “Sẵn lòng nhảy vào núi đao biển lửa vì Vương gia”.
“Đều là người của mình cả, không cần phải làm vậy, đứng lên đi!”, Dương Ân cười nói, sau đó hắn hỏi Hoàng Xương Kiên: “Đấu giá có thể bắt đầu rồi chứ?”
“Bẩm Vương gia, ba ngày sau có thể bắt đầu!”, Hoàng Xương Kiên đáp, ngừng một chốc y lại nói: “Ta về đây là muốn xin vài mấy món để áp trục cuộc đấu giá và lên danh sách những khách mời quan trọng đến tham gia buổi đấu giá”.
“Ta đã chuẩn bị xong hết đồ đấu giá cho ông rồi, còn danh sách khách mời thì ông và Lục Trí cứ bàn bạc rồi triển khai”, Dương Ân giơ đan dược trong tay lên nói.
“Ta tin với danh tiếng hiện giờ của Vương gia, buổi đấu giá lần này chắc chắn sẽ rất thành công”, Hoàng Xương Kiên tin chắc nói.
“Có tự tin là chuyện tốt, nhưng không thể không đề phòng vài chuyện!”, Dương Ân nhắc nhở.
Hắn nói chuyện với mọi người một lúc rồi bảo Lục Trí và Hoàng Xương Kiên ở lại bàn bạc chi tiết về việc chuẩn bị cho buổi đấu giá, sau đó mới giải tán.
“Nếu đã muốn tổ chức buổi đấu giá thì phải làm cho rầm rộ vào!”, Dương Ân lẩm bẩm nói, sau đó xoay người đi đến hoàng cung.
Qua nhiều ngày thế rồi, đã đến lúc hắn đến thăm nữ hoàng bệ hạ!
“Không cần nghĩ cũng biết nàng ấy sống không được ổn cho lắm”, hắn thầm thở dài.
Lần này ra ngoài, Dương Ân rất khiêm tốn, chỉ có một mình hắn đến hoàng cung.
Dương Ân đi đến trước cổng, không cần thông báo gì là đã được cho vào.
Có ai trong cấm vệ quân không biết con trai của thống lĩnh là Vương gia đã được nữ hoàng cho phép tùy ý ra vào hoàng cung chứ.
Dương Ân bước vào hoàng cung thì thấy thợ xây đang rầm rộ xây dựng lại các lầu gác, mái đình, trong lòng cảm thấy vô cùng bùi ngùi. Nơi này từng nguy nga đến thế nào, nhưng sau khi trải qua lễ rửa tội của khói lửa chiến tranh, nó đã bị phá hủy một nửa, có thể nói là tổn thất vô cùng nặng nề.
Dương Ân không đến tẩm cung của Đường Hiểu Hàm mà đi thẳng đến điện Kim Loan.
Quả nhiên khi hắn đến điện Kim Loan thì thấy Đường Hiểu Hàm mặc một bộ áo bào thêu long phượng, đang đọc tấu chương, thỉnh thoảng hơi nhíu mày nghiến răng như đang vắt óc suy nghĩ.
Dương Ân nhìn dáng vẻ này của nàng ta thì lại cảm thấy đau lòng, cảm thấy vô cùng áy náy khi mình ép đẩy nàng ta thượng vị.
“Tham kiến nữ hoàng bệ hạ!”, Dương Ân hành lễ khẽ nói.
Đường Hiểu Hàm ngẩng đầu lên nhìn Dương Ân đột ngột đến thăm, biểu cảm hơi sửng sốt một chút, hoàn hồn lại mới hỏi: “Vương gia có chuyện gì muốn bẩm báo sao?”
Lúc này đến lượt Dương Ân sững người.
Dáng vẻ xử lý theo phép công của Đường Hiểu Hàm khiến hắn thấy không quen lắm.
Dương Ân cười nói: “Là thế này, ta muốn mời nữ hoàng bệ hạ tham gia buổi đấu giá của Bang Võ Hầu”.
Đường Hiểu Hàm không chút do dự đáp: “Ngày nào trẫm cũng trăm công ngàn việc, không có thời gian quan tâm đến những việc này của ngươi, còn chuyện gì khác không?”
Dương Ân bất mãn tiến lên: “Nữ hoàng bệ hạ, người nên ra ngoài để thả lỏng tâm trạng chút, cả ngày cứ vùi đầu vào tấu chương cũng không tốt cho sức khỏe, trông người hốc hác đi rất nhiều”.
“Đứng lại, từ khi nào mà ngươi được phép bình luận về trẫm, không có chuyện gì thì ra ngoài!”, Đường Hiểu Hàm tức giận quát.
Lần này Dương Ân thật sự sửng sốt, hắn nhận ra Đường Hiểu Hàm không hề định đùa giỡn với mình.
“Xin lỗi bệ hạ, là thần đường đột rồi!”, Dương Ân chắp tay lại nói với Đường Hiểu Hàm, sau đó hắn lại nói: “Lần này thần tổ chức buổi đấu giá với mục đích xua tan bầu không khí nặng nề của Vương thành, ngoài ra còn tiến hành đả kích các mặt khác của Dược Vương các nhằm ngăn chặn hành vi của chúng, mong bệ hạ đến tham gia”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...