Dị Thế Võ Thần dương Ân

"Ngô Tam Hào, ngươi chính là một tội nhân, ngươi chính là một tội nhân!", Kiều Tam Gia tức điên, chỉ vào Ngô Tam Hào mà mắng.

Ngô Tam Hào vẫn thờ ơ khi bị Kiều Tam Gia mắng, ông ta chỉ lặng lẽ chờ bình minh lên.

...

Sấm dứt, mưa cũng dần tạnh, trời đã hửng sáng.

Hoàng cung đang trong tình trạng hết sức chật vật, xác chết bốn phía đổ về trông vô cùng đáng sợ.

Trong trận chiến này, binh mã do Phúc An Vương mang theo hầu như đều đã chết, chỉ có một số vương giả may mắn chạy thoát.

Các cao thù trong hoàng cung cũng chết rất nhiều, còn có một bộ phận cấm vệ quân bị xúi giục, nhưng lại là là bộ phận quan trọng nhất. Thống lĩnh cấm vệ quân Chu Mạc đã đền tội, may mắn vẫn còn hơn phân nửa cấm vệ quân không tham dự vào việc tạo phản cho nên vẫn có thể duy trì sức mạnh ở một mức độ nhất định, hai phó thống lĩnh cấm vệ quân là Mạnh Hà Lương và Vạn Lam Hinh đều bắt đầu chấn chỉnh tình hình ở đây.

Trong hoàng cung, Phúc An Vương đã giết không ít người của hoàng thất, trong đó có một số phi tần và con cháu hoàng thất, tình hình vô cùng thê thảm.


May mắn thay, hoàng hậu và một số hoàng tử quan trọng đều bình an vô sự, xem như bọn họ đã giữ được dòng chính của hoàng thất.

Tống tướng, Tào Kiến Đạt và văn võ bá quan còn lại đều đang căng não giải quyết tàn cục, đồng thời còn phải phái một đội binh mã đến Phúc An Vương phủ, lục soát Phúc An Vương phủ.

Tuy nhiên, Phúc An Vương đã sắp xếp xong xuôi, người nhà của ông ta đã biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại một số người hầu tầm thường, những người đó đều không biết có chuyện gì đã xảy ra.

Mấy người Quách Hiệp Phi không can hệ tới triều đình, cho nên sau khi trận chiến kết thúc thì họ đã trở về Dương gia.

Dương Trấn Nam chưa thể rời đi, ông ấy là người đầu tiên đến báo tin, dùng hết sức giết địch, có thể nói ông ấy là công thần số một trong trận chiến này, dù là ai cũng không thể phản đối. Ông ấy vốn cũng không muốn ở lại, nhưng thân là nhất đẳng bá tước, ông ấy cũng phải thay hoàng thất giải quyết một số việc.

Công thần lớn nhất thực ra phải chính là Dương Ân mới đúng, nếu như không có Dương Ân, hoàng thất chắc chắn sẽ hoàn toàn thất thủ, sau đó các đại thần không còn sự lựa chọn, chắc chắn sẽ tôn Phúc An Vương lên làm hoàng thượng mới, bởi vì dù sao thì huyết thống của họ Đường vẫn không thay đổi.

Hoàng thượng vừa băng hà, hoàng thất lúc này giống như rắn mất đầu, việc quan trọng nhất là phải an táng long thể của hoàng thượng, nhưng việc này không những không có ai làm, ngược lại còn ném long thể của hoàng thượng sang một bên và bắt đầu tranh giành ngai vàng.

Sau lưng các hoàng tử đều có các thế lực khác nhau nâng đỡ, lúc này bọn họ đã bắt đầu tận dụng tất cả các mối quan hệ để đẩy được vị hoàng tử mà mình nâng đỡ nhảy lên ngai vàng, như vậy thì bọn họ mới có thể đạt được quyền lực to lớn.

Các đại thần đều đã chuẩn bị chọn ra hoàng thượng mới càng nhanh càng tốt, một số thậm chí còn cố gắng bảo rằng hoàng thượng đã sớm chọn ra người kế vị là một vị hoàng tử nào đó, trong khi các đại thần khác không tán thành và giữa các bên nổ ra tranh cãi hết sức gay gắt.

Nếu như hoàng thượng có thể từ cõi chết trở về, nhìn thấy cảnh tượng này, e rằng sẽ tức giận tới mức chết đi lần thứ hai.

Trong ba ngày này Dương Ân không hề rời khỏi hoàng cung, hắn ở trong tiểu viện của công chúa để bảo vệ công chúa.

Quan hệ của hắn với Đường Hiểu Hàm chỉ là bạn bè, hắn cũng không ngại chuyện nàng ta nhìn trúng hắn, hắn chỉ cảm thấy đây là một cô gái chưa từng chịu tổn thương nhưng nay lại gặp phải biến cố lớn đến như vậy, trong lòng hắn rất đồng cảm với nàng ta, hi vọng có thể giúp nàng ta trong lúc nguy cấp. Trong lòng hắn cũng đang phát sinh những kế hoạch hết sức táo bạo, nhưng hắn còn chưa biết có nên làm hay không.

Ngồi trong phòng của Đường Hiểu Hàm, Dương Ân hoàn toàn không để ý tới việc tranh giành quyền lực của hoàng cung, cũng không có ai dám tới quấy rầy hắn.


Cả chiến vương Tử thần và Phúc An Vương đều đã bị hắn giết chết, còn có ai không tự lượng sức mà dám đến tìm hắn gây sự chứ?

Địa vị của Dương Ân đã vững như núi, rất khó lung lay, trừ khi núi Nga Mi phái thêm nhiều siêu cấp cao thủ tới thì mới có thể lay chuyển được hắn.

Lúc này, Đường Hiểu Hàm mới lặng lẽ tỉnh lại.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta hết sức nhợt nhạt, ai nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng.

“Công chúa cảm thấy thế nào?”, Dương Ân bảo vệ ở bên cạnh Đường Hiểu Hàm hỏi.

Đường Hiểu Hàm ngồi dậy, nét mặt nghiêm túc chưa từng thấy, nàng ta hỏi: "Tình hình bên Phúc An Vương phủ thế nào?"

“Nghe nói nơi đó chỉ còn là một tòa phủ đệ trống không”, Dương Ân đáp lại.

"Phải tìm ra bọn chúng, bắt bọn chúng chôn chung với phụ hoàng ta!", Đường Hiểu Hàm oán hận nói.

"Yên tâm đi, bọn chúng trốn không thoát đâu", Dương Ân vừa khuyên nhủ vừa an ủi, dừng một chút hắn còn nói: "Người đã chết không thể sống lại, công chúa phải giữ vững tinh thần, sau đó mới có thể nghĩ tới chuyện bắt phản tặc, việc này đã có người khác xử lý rồi".


“Ta muốn tự mình báo thù cho phụ hoàng”, Đường Hiểu Hàm nghiến răng nghiến lợi nói.

"Công chúa, người vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt đi".

"Ta muốn đi ra ngoài xem, phụ hoàng ta chết thảm như vậy, ta muốn tự mình an táng phụ hoàng".

"Người vẫn không nên đi ra ngoài".

"Dương Ân ca ca, sao huynh lại ngăn cản ta? Huynh thật sự cho rằng ta yếu đuối đến thế sao?"

Đường Hiểu Hàm nói xong lời này, Dương Ân liền đứng dậy nắm lấy cánh tay của nàng ta nói: "Nếu công chúa muốn ra ngoài xem, ta sẽ dẫn công chúa ra ngoài xem".

Có nhiều chuyện quả thực không nhìn thấy còn tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui