Dị Thế Võ Thần dương Ân

Dương Ân sờ lên cổ mình, mắt nhìn về phía chiến vương Tử thần, sau đó hắn bổ nhào tới, miệng lẩm bẩm: “Ngươi không giết ta, ta há có thể để cho ngươi chết đi như vậy!”

Nếu người khác nghe được lời này, chắc sẽ không ai tin, một chiến vương Tử thần chưa từng nương tay dù đối thủ là ai, thế thì sao có thể tha cho Dương Ân chứ?

Tốc độ của Dương Ân mới nhanh làm sao, khoảnh khắc chiến vương Tử thần rơi xuống, hắn đã lao tới đỡ lấy gã, không để chiến vương Tử thần ngã thịt nát xương tan.

Chiến vương Tử thần hơi thở yếu ớt, trên mặt gã lộ ra một nét si cuồng nói: “Sao ngươi lại muốn cứu ta, ta nên chết rồi, Địa Ngục mới là đích đến của ta!”

Đời này có quá nhiều người bị chiến vương Tử thần giết chết, gã cảm thấy bản thân đáng chết, không phải là gã hối hận, mà là gã không có khả năng sống tiếp nữa, sinh khí trong cơ thể đang trôi qua, không ai có thể cứu gã được nữa.

Thật ra, gã vẫn chưa muốn chết, gã chỉ muốn người khác chết!

“Từ nay về sau, mạng của ngươi là của ta, ngươi chết hay không là do ta quyết định”, Dương Ân nói xong, liền hướng một bên quát: “Cháu Rùa còn không mau qua đây!”


Lời này vừa thốt ra, trong một góc khuất, một bóng rùa lơ lửng như đám mây đen, nhanh chóng lao đến bên cạnh Dương Ân cung kính nói: “Thiếu gia, cháu tới đây, cháu tới đây!”

Rùa vân bạc cũng không sợ ai, nhưng nó hãi Dương Ân nhất, Dương Ân không chỉ tẩn nó mà còn nắm được cách giúp nó thăng cấp, đời này của nó đều phải làm cháu rùa trước mặt hắn.

“Trông chừng hắn!”, sau khi Dương Ân cho chiến vương Tử thần dùng một viên đan dược thì ném gã cho rùa vân bạc.

Rùa vân bạc bị dọa sợ hét lớn: “Thiếu gia, tử khí của hắn ta quá dày đặc, ta sẽ bị truyền nhiễm mất!”

“Không chết được, cõng hắn đi”, Dương Ân nghiêm mặt quát.

Rùa vân bạc nào dám nói một chứ “Không”, vội vàng thồ chiến vương Tử thần đi, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống một đứa trẻ.

Rùa vân bạc thu mình vào trong mai rùa với tốc độ nhanh nhất có thể, vận dụng yêu khí lớn mạnh để ngăn cách tử khí ở bên ngoài, cũng may là tuy chiến vương Tử thần gần như đã chết, mặc dù tử khí quét qua, nhưng không gây tổn hại đến người khác được nữa.

Chiến vương Tử thần bại trận!

Người khác không để ý, nhưng Phúc An Vương không thể không để ý, ông ta có thể lấy được Hoàng vị hay không, trận chiến này có vai trò rất quan trọng. Ông ta đang đợi sau khi chiến vương Tử thần giết chết Dương Ân thì có thể cường thế tiến vào chiếm giữ điện Kim Loan.

“Chiến vương Tử thần bại rồi?”, Phúc An Vương lẩm bẩm nói với vẻ khó mà tin được.

Gã đeo mặt nạ ở bên cạnh ông ta nói: “Sinh khí của chiến vương Tử thần đã cạn, không phải do trận chiến này”

“Thật đúng là phế vật vô dụng”, Phúc An Vương không nhịn được mà chửi mắng, sau đó ông ta lại nói với gã đeo mặt nạ: “Ngươi đi giết Dương Ân đi!”


“Ngươi đang ra lệnh cho ta?”, người đeo mặt nạ lạnh lùng nói.

“Không dám, nhưng chuyện hợp tác giữa chúng ta sắp thành công rồi, chắc ngươi cũng không mong chuyện này sẽ bị tên tiểu tử đó làm hỏng nhỉ!”, Phúc An Vương đáp.

“Yên tâm đi, hắn là cái thá gì chứ!”, gã đeo mặt nạ nói xong liền xông về phía Dương Ân.

Gã đeo mặt nạ vẫn luôn theo dõi trận chiến giữa Dương Ân và chiến vương Tử thần từ nãy đến giờ, đối với tình hình của Dương Ân, gã đã có mấy phần hiểu biết, không khó để gã giết Dương Ân, đến lúc phải sử dụng tuyệt chiêu rồi.

Lai lịch của gã đeo mặt nạ vô cùng thần bí, gã lấy ra một cây rìu chiến, một luồng sức mạnh màu vàng đất bay lơ lửng, xung quanh, có huyền khí đất trời cuộn trào mãnh liệt đang lao về phía gã, khí tràng trọng lực dồi dào ngưng tụ thành, đây là bản lĩnh của cảnh giới Thiên Ngư, sau khi sức mạnh của gã tích lũy đến một mức nhất định, gã nhấc cây rìu của mình lên xông về phía Dương Ân.

Không cần phải phí lời, gã chỉ muốn dùng cây rìu này để giải quyết trận chiến.

Chàng thiên phủ!

Đây là kỹ thuật cấp thiên, uy lực bạo phát ra thực sự rất mạnh, tựa như hôm nay sẽ có ngọn núi đổ sập xuống ngay tại chỗ.

Gã đeo mặt nạ cách không đánh tới, tên này không chiến đấu với Dương Ân ở cự ly gần, thì không cần tiếp xúc với đạo Tử thần của Dương Ân, khí tràng trọng lực của gã có thể phát huy đủ ưu thế, từ đó trấn áp tiêu diệt Dương Ân.


Dương Ân đã có chuẩn bị, bốn cánh của hắn ấy đang đập nhanh, chuẩn bị sử dụng lợi thế về tốc độ để tránh đòn tấn công bá đạo này, hắn không có tự tin mình sẽ chặn được một chiêu toàn lực này của đối phương, đây là sức mạnh của cường giả cảnh giới Thiên Ngư, bắt buộc phải dùng mưu mới có phần thắng.

Lúc Dương Ân lùi xuống tránh, một bóng đen xinh đẹp đột nhiên xông ra.

Một đường kiếm băng tinh vụt qua trong tích tắc, giống như một tia chớp trắng như tuyết trong màn đêm, xuất hiện đột ngột đến nỗi không ai có thể phát giác sớm được.

“Cẩn thận!”, thấy vậy, Phúc An Vương hét lên thất thanh.

Phản ứng của gã đeo mặt nạ còn nhanh hơn cả Phúc An Vương, trước khi lời của Phúc An Vương được thốt ra, gã đã cảm nhận được, nhưng đã quá muộn, trước khi đường kiếm băng kia còn chưa lao về phía mình thì đã có một luồng băng khí cực lạnh, cực đáng sợ bao quanh, khiến quá trình vận hành sức mạnh bị đình trệ, không thể ngay lập tức phản ứng né tránh, cũng vào lúc này, thanh kiếm băng đã đâm xuyên qua cơ thể gã, đồng thời đóng băng cơ thể gã thành một bức tượng băng.

“Ta..”, ngay đến cả cơ hội rên một tiếng, gã đeo mặt nạ cũng không có, cứ như vậy đã bị giết rồi?

Cái chết của gã đeo mặt nạ thật là bi kịch, trong Vương thành này, ngoại trừ chiến vương Tử thần có thể tạo ra một chút uy hiếp thì không có ai là đối thủ xứng tầm của gã cả, ngay cả Lý công công đã bị giết kia cũng vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui