Cảnh giới Thiên Ngư, là cá sinh ra trong Mắt biển, cá hấp thụ huyền khí của đất trời, tự bồi dưỡng cho cơ thể, tăng cường thể phách, gột rửa hồn phách, cuối cùng đạt đến bước “cá chép hóa rồng”.
Hiện giờ, Dương Ân vừa mới ngưng tụ con Mắt biển, vẫn chưa luyện hóa thành hình cá, liền đã có thể thông qua mối quan hệ giữa Mắt hồn và Mắt biển, đả thông cầu nối đất trời, tiếp nhận huyền khí đất trời. Mắt hồn là thiên phú tiềm năng độc nhất vô nhị, trong hàng ngàn hàng vạn người cũng không tìm ra được một cái, chỉ có những người sở hữu thiên phú dị bẩm mới có cơ hội giác ngộ.
Cùng với sự xuất hiện của cây cầu này, khả năng hấp thụ huyền khí đất trời bên ngoài của Dương Ân càng trở nên nhanh hơn, rất nhiều huyền khí điên cuồng chui vào trong cơ thể của hắn ta, huyền khí hóa thành dịch lỏng, Địa Hải càng lúc càng lớn, sức mạnh cũng tới càng mạnh, con Mắt biển cuộn trào mãnh liệt càng lợi hại hơn.
Sức mạnh của Dương Ân cuối cùng cũng nhanh chóng khôi phục, ánh sáng của huyền khí đang tỏa ra từ khắp người, khí thế lớn mạnh hơn lúc trước gấp mười lần.
Lần này, Dương Ân mới được tính là đã thực sự bước vào cảnh giới Địa Hải cao cấp.
Cùng với sự củng cố của cảnh giới sau khi đột phá, không gian dung nạp trong đan điền trung tâm lại trở nên rộng lớn hơn rất nhiều, đóa hoa Thần đình đã được tưới tiêu không ít, từng cánh hoa phát ra ánh sáng lấp lánh như pha lê. Đạo Tử thần, quyền ý và kiếm ý trong cánh hoa cũng được thăng cấp lên một bậc mới cùng với sự lớn mạnh của đóa hoa Thần đình.
Sự thay đổi này rất đáng kinh ngạc, chỉ cần Dương Ân tiếp tục đột phá thăng cấp, e là quyền ý và kiếm ý cũng sẽ trở thành quyền đạo và kiếm đạo theo sự phát triển của đóa hoa Thần đình.
Ngoài ra, sức mạnh thiên phú tiềm năng của hai nơi thận và tim tự nhiên cũng nâng lên theo, sức mạnh bộc phát ra cũng sẽ càng thêm lớn mạnh.
Mộng Băng Tuyết cảm nhận được Dương Ân đang tốt dần lên thì cũng không còn nghĩ đến cái chết nữa, tinh thần của cô ta cũng đang khôi phục một chút, trong tâm trí đã thức tỉnh một số ký ức, trong mắt đã có một chút cảm xúc mà trước đây không có.
Lúc những ký ức này hiện lên, cô ta liền cảm thấy khoảng cách với Dương Ân sẽ ngày càng xa, thậm chí cuối cùng cô và hắn sẽ phải tách ra, đây là hiện thực mà cô không muốn tiếp nhận.
Sau khi cơ thể của Dương Ân đã hoàn toàn khôi phục đến mức sung mãn nhất, hắn lấy ra một chút hồn dịch đưa cho Mộng Băng Tuyết uống.
Hồn dịch cấp vương này chính là thứ mà hắn đã chuẩn bị cho quỷ hồn trong cái bô dùng, hiện giờ linh hồn của Mộng Băng Tuyết bị kích thích, hồn dịch này có thể giúp cô ta quá độ một cách suôn sẻ, hắn quyết định đã đến lúc tìm Hồn Tuyền để luyện chế “Thiên Hồn đan” cho Mộng Băng Tuyết, giúp cô ta hoàn toàn khỏe lại, không muốn cô ta tiếp tục mù mịt đau khổ như vậy nữa.
Mộng Băng Tuyết không từ chối hồn dịch của Dương Ân, uống xong một ít thì linh hồn cũng ổn định lại, hai người liền từ độ cao này lướt xuống trở về Vương thành.
...
Lúc Dương Ân khôi phục lại sức mạnh của mình thì phản loạn cũng bắt đầu trên mọi mặt
Hoàng thượng trong hoàng cung cuối cùng cũng ý thức được tình hình, tất cả chuyện này đều là nhờ công lao của Dương Trấn Nam.
Dù cơ thể bị thương nặng nhưng Dương Trấn Nam vẫn liều mạng, sau khi ảnh vương đã bị thương nặng, vẫn muốn xông vào hoàng cung.
Tô Yên Soái hiểu rõ tính cách của Dương Trấn Nam, ông ta đang định giúp Dương Trấn Nam cùng vào diện thánh thì đột nhiên có một hộ thành chiến tướng khác ra tay đánh lén ông ta, may mà có Dương Trấn Nam ở bên cạnh nhắc nhở kịp thời, nếu không Tô Yên Soái đã bị trọng thương rồi.
Sau khi Dương Trấn Nam và Tô Yên Soái liên thủ gây ra động tĩnh này, dù Hoàng thượng không muốn để ý cũng không được.
Hoàng thượng mặc long bào xuất hiện, bên cạnh lúc nào cũng đều có vị thái giám công công thực lực Cảnh giới Thiên Ngư kia đi theo, bọn họ ý thức được có điều gì đó không ổn, lập tức hạ lệnh mở đại trận bảo vệ hoàng cũng
Chính vào lúc này lại xảy ra vấn đề lớn, trận pháp không thể mở, lại có rất nhiều khí tức cường hãn xuất hiện, một số lượng lớn người ngựa đã bao vây hoàng cung.
Đám người ngựa này ít cũng phải đến mấy ngàn, bọn họ vậy mà lại là người ngựa của cấm vệ Quân, trong đó còn có một số người không rõ thân phận, và người dẫn đầu kia chính là Phúc An Vương.
“Hoàng đệ, ngươi muốn tạo phản sao?”, Hoàng thượng đứng trên cổng thành nhìn thấy Phúc An Vương phẫn nộ quát.
“Hoàng huynh, huynh phản ứng muộn quá rồi, hiện giờ huynh giơ tay chịu trói vẫn kịp đó, ta hứa với huynh sẽ thu xếp thích đáng cho những người khác, bằng không sẽ giết hết toàn bộ”, Phúc An Vương mặc cho nước mưa đang rơi ướt mặt, mang theo một biểu cảm lạnh lùng.
“Loạn thần tặc tử nhà ngươi, lại dám mở miệng loạn ngôn như vậy, người đâu, xử tử hết toàn bộ đám người này cho ta!”, Hoàng thượng biết rõ nếu Phúc An Vương dám xuất hiện như vậy có nghĩa là chuyện này sẽ không dừng lại tới khi Phúc An Vương chết, dù có nói gì thêm cũng vô ích, lập tức hạ lệnh khai chiến.
“Vậy thì đánh đi, ngươi vốn không xứng ngồi lên hoàng vị này, nó lẽ ra phải thuộc về ta!”, Phúc An Vương nói xong, liền phất tay, hạ lệnh cho những kẻ đang theo sau ông ta ra tay.
Trong hoàng cung có không ít cao thủ đại nội lần lượt ra tay, đây là chuyện riêng của hoàng gia, không phải ai cũng bị Phúc An Vương xúi giục.
Hoàng cung còn phát tín hiệu khẩn cấp, hiệu triệu thêm người đến bảo vệ hoàng cung, tiêu diệt phản tặc.
Đáng tiếc, Phúc An Vương chọn đêm mưa bão này là do đã có mưu tính từ trước, rất nhiều tín hiệu chưa kịp phát huy tác dụng thật sự, tất cả đều đã bị mưa bão lấn át.
Cao thủ đại nội và cường giả bên phía Phúc An Vương đang chiến đấu ác liệt.
Cấm vệ quân thì đã chia thành hai phe, một phe bảo vệ Hoàng thượng, một bên là phe tạo phản, bọn họ đều đang giết chóc lẫn nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...