"Sự tình gấp rút, ta cần bẩm báo ngay cho hoàng thượng biết", Dương Trấn Nam quát lớn.
Dọc theo đường đi, ông ấy đã cảm thấy bầu không khí trong vương thành rất bất thường, có không ít kẻ muốn ngăn cản ông ấy, cũng may tốc độ của ông ấy quá nhanh khiến những kẻ khác trở tay không kịp.
Ông ấy sợ nếu đi chậm hơn thì sẽ tiếp tục có người tấn công mình, đối phương tất nhiên là cố ý nhằm vào ông ấy, đối với những kẻ xuất hiện bất thình lình thì ông ấy đều giết hết.
“Trấn Nam bá tước, tốt nhất ngươi nên trở về đi, hoàn cung không phải là nơi ngươi muốn vào thì vào, chưa kể trong cung hiện đang hỗn loạn, hoàng thượng không có thời gian đếm xỉa tới chuyện của ngươi”, thống lĩnh cấm vệ quân Chu Mạc xuất hiện, nói với Dương Trấn Nam.
"Chu thống lĩnh, vấn đề này rất quan trọng, ta khuyên ngươi nên lập tức bẩm báo, nếu là bỏ lỡ đại sự thì chính là tội lớn mất đầu", Dương Trấn Nam lớn tiếng nói.
"Ha ha, Trấn Nam bá tước, tuy ngươi đã khôi phục tước vị, nhưng ngươi đã sớm mất đi chức quan, ngươi không có tư cách vào diện thánh, cho dù có chuyện gì cũng không tới phiên ngươi tới truyền tin, ngươi vẫn nên trở về đi", Chu Mạc cười lớn nói.
Dương Trấn Nam nhìn Chu Mạc, mơ hồ cảm giác được đối phương không bình thường, lại nói: "Ta muốn diện thánh, mau đi bẩm báo, nếu không ta sẽ xông vào".
Dương gia ba đời trung liệt, Dương Trấn Nam vượt giông tố đến diện thánh bẩm báo chuyện hệ trọng, cho dù có phải mạo phạm thiên uy thì ông ấy cũng phải đem việc này truyền đến tai hoàng thượng.
"Dương Trấn Nam, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!", Chu Mạc lộ ra vẻ không kiên nhẫn nói với Dương Trấn Nam.
Mặc dù Dương Trấn Nam có tước vị cao hơn ông ta, nhưng Dương Trấn Nam không có chức quan chính thức, ông ta sẽ không để cho Dương Trấn Nam vào cung.
"Vậy thì xin đắc tội!", Dương Trấn Nam không phí lời với Chu Mạc nữa, ngay lập tức mở ra đôi cánh huyền khí lao vào trong hoàng cung.
“Dương Trấn Nam, ngươi đang tìm chết!”, Chu Mạc gầm lên định lao tới ngăn cản, nhưng khi ông ta vừa bay lên thì đã bị Dương Trấn Nam đạp xuống. Sự chênh lệch thực lực giữa hai người quá lớn, Chu Mạc ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có mà đã bị Dương Trấn Nam đạp xuống, thân hình giống như một đống phân lớn từ trên không trung rơi xuống.
Dương Trấn Nam lao hoàng cung nhanh như một con đại bàng đang sải cánh.
“Khốn kiếp, ngăn Dương Trấn Nam lại cho ta”, Chu Mạc gầm lên khi bò dậy khỏi mặt đất.
Trong tích tắc, hàng trăm mũi tên bắn điên cuồng vào Dương Trấn Nam.
Cấm vệ quân đều có chiến lực cấp tướng, mỗi một mũi tên mà bọn họ bắn ra đều rất lợi hại, ngay cả vương giả bình thường cũng có thể bị bắn hạ.
Nhưng đám vương giả bình thường thì làm sao có thể so sánh với Dương Trấn Nam được?
Ông ấy nhanh đến mức hoàn toàn tránh được những mũi tên này, bay thẳng về phía dưỡng tâm điện của hoàng thượng.
Nơi này là hoàng cung, cao thủ nhiều như mây, sao có thể để cho Dương Trấn Nam dễ dàng tiến lên được, mấy vị vương giả ẩn thân đều từ trong bóng tối phóng ra ngăn Dương Trấn Nam lại, trong đó có cả Tô Yên Soái, một trong những chiến tướng hộ thành.
“Dương Trấn Nam, đệ muốn làm gì, đệ có biết xông vào hoàng cung là tội chết không?”, Tô Yên Soái cầm côn sắt chắn phía trước Dương Chấn Nam.
"Ta không có thời gian giải thích với huynh. Ta muốn gặp hoàng thượng, huynh mau tránh ra cho ta", Dương Trấn Nam quát lên.
"Ngươi hiện tại đã phạm vào tội lớn, mau khoanh tay chịu trói", có chiến tướng hộ thành khác lớn tiếng nói.
"Cút ngay cho ta!", Dương Trấn Nam lười giải thích, ông ấy chỉ quát lên một tiếng rồi tiếp tục phóng về phía Dưỡng Tâm điện.
"Dương Trấn Nam, đệ dừng lại cho ta", Tô Yên Soái khó xử quát một tiếng, không thể không ra tay ngăn cản Dương Trấn Nam.
Những vương giả khác cũng đồng loạt lao tới tấn công Dương Trấn Nam, nhất định phải ngăn ông ấy lại.
Dương Trấn Nam bắt buộc phải dây dưa với bọn họ, ông ấy tránh được đòn tấn công của bọn họ, Nghịch Long thương quét qua, bộc phát uy lực bá đạo buộc bọn họ phải rút lui.
Chiến tướng hộ thành không mạnh bằng ông ấy, cho dù có liên hợp lại với nhau thì cũng không có biện pháp ngăn cản Nghịch Long thương ở trong tay của ông ấy.
Hàng phòng ngự của hoàng cung đã thất thủ, lúc này mới có một người lẳng lặng ra tay. Người này dường như đã ở trong bóng tối rất lâu, không ai có thể phát hiện ra được sự tồn tại của y, thanh kiếm của y như một con rắn độc đâm tới phía trước Dương Trấn Nam, lặng yên không một tiếng gió.
Dương Trấn Nam né tránh theo bản năng, nhưng trên người vẫn bị thanh kiếm đâm chệch qua một đường, cơn đau ập đến khiến cho ông ấy phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Kẻ đánh lén lại một lần nữa ẩn vào bóng đêm, ngay sau đó xuất hiện từ một hướng khác, lại đâm từ phía sau lưng của Dương Trấn Nam.
Dương Trấn Nam lần này không kịp phản ứng và lại bị đâm vào vai.
Các vương giả khác không ra tay nữa, họ biết rằng kẻ đánh lén đã ra tay thì bọn họ không cần phải can thiệp, bởi vì kẻ đó là một trong mười vương giả hàng đầu, Ảnh Vương.
Ảnh Vương là một vương giả rất thần bí, chỉ có vài người từng nhìn thấy nhân dạng thật của y, y là tuyến phòng thủ trọng yếu bên trong hoàng cung, tập sát những kẻ dám xông vào hoàng cung, có thể nói y là sát thủ đệ nhất Đại Hạ.
"Ảnh Vương, là ngươi đã ép ta!", Dương Trấn Nam quát lên, huyết mạch trong cơ thể không ngừng sôi trào, chiến lực điên cuồng bộc phát, Nghịch Long thương như phát ra tiếng rồng ngâm, uy phong lẫm liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...