Sắc mặt Phúc An Vương, Tống tướng, Tống Tinh và Hoàn Tuấn Bác đều khó coi, chỉ sợ kết quả sẽ không như họ muốn.
Hoàng thượng thầm nghĩ: “Thảo nào Dương Ân không thích Hiểu Hàm, hóa ra là hắn đã có yêu cơ tuyệt thế này rồi, quả thật là quá diễm phúc”.
Thái giám đứng cạnh Hoàng thượng bảo vệ ông ta về cung, những người khác tạm thời không thể rời đi, họ phải cùng tiến cùng lùi với Hoàng thượng, ngoài ra còn có không ít cao thủ cấp vương liên tục tụ lại đây để tăng thêm sự phòng vệ cho hoàng cung.
Trên không trung, Dương Ân được Mộng Băng Tuyết ôm lấy nên cũng cuốn vào cuộc đánh nhau, hắn không hề cảm thấy ngượng ngùng, hắn chỉ đang cố gắng khôi phục sức lực với tốc độ nhanh nhất, mặt khác là cảm nhận xem rốt cuộc trận chiến của ba cao thủ cảnh giới Thiên Ngư đáng sợ thế nào.
Lực chiến đấu của Mộng Băng Tuyết mạnh hơn Kỷ Lan Du và Sư Văn Mị, sức mạnh cô ta sử dụng cực kỳ lớn. Kiếm băng trong tay chém vào không trung từng nhát từng nhát, liên tục xuất hiện mấy băng, ngay cả mây cũng đóng băng. Những đòn tấn công của Kỷ Lan Du và Sư Văn Mị hoàn toàn không thể cản trở, đều tan nát chỉ trong một kiếm.
“Dương Ân đệ là điểm yếu của cô ta, cùng tấn công vào hắn!”, Sư Văn Mị suy xét kỹ càng, thấy không thể tấn công vào Mộng Băng Tuyết, sức mạnh còn bị đối phương đóng băng nên bà ấy không thể không nghĩ cách khác.
Lúc này, trong tay bà ấy xuất hiện thêm một cây đàn cổ, khi cơ thể thay đổi thì đàn cổ bắt đầu hoạt động, huyền khí kết tụ thành sóng âm đánh thẳng về phía Dương Ân.
Kỷ Lan Du đã liên tục điên cuồng chém về phía trước, nhiều tinh thể băng bị vỡ vụn, kiếm khí mạnh mẽ đâm thẳng vào Dương Ân.
“Giết! Giết!”, Mộng Băng Tuyết không nghĩ nhiều, cô ta chỉ biết mình phải bảo vệ Dương Ân cho chu toàn, tuyệt đối không thể để người khác làm hắn bị thương. Cô ta chém tan mọi đòn tấn công của hai người kia, nhưng vì bảo vệ Dương Ân mà trên người cũng bắt đầu xuất hiện vài vết thương.
Nếu linh hồn của cô ta hoàn thiện thì Kỷ Lan Du và Sư Văn Mị tuyệt đối không phải là đối thủ của cô ta. Bây giờ cô ta còn khuyết thiếu linh hồn, hơn nữa giờ còn phải bảo vệ Dương Ân, có thể đánh được như thế chứng tỏ cô ta đã rất mạnh rồi.
Dương Ân nhận ra mình đang làm vướng chân Mộng Băng Tuyết nên không thể không phản ứng.
“Băng Tuyết, ta và cô cùng tấn công!”, Dương Ân sử dụng thuật tâm linh tương thông để truyền âm cho Mộng Băng Tuyết, không gian Càn Khôn mà hắn luyện đã chuẩn bị hồi khí vương đan, giúp khôi phục sức lực với tốc độ nhanh nhất, hắn không thể trì hoãn thêm được nữa.
Mộng Băng Tuyết mặc kệ Dương Ân, vẫn không ngừng ra đòn, ngoài bảo vệ Dương Ân thì cô ta hoàn toàn không định để ý tới bản thân, khi từng nhát kiếm đánh về phía Kỷ Lan Du và Sư Văn Mị, bản thân cô ta cũng chẳng khá hơn là bao, một tia máu dính lên mặt Dương Ân, hắn đã nổi giận.
“Mộng Băng Tuyết buông tôi ra!”, Dương Ân nổi giận, linh hồn Mộng Băng Tuyết run rẩy vội vàng, cô ta vội buông hắn ra vì cô ta sợ nhất là hắn tức giận.
Dương Ân có được cơ hội để tạm nghỉ một chút, luồng tiên khí trong cơ thể đã ổn định lại kinh mạch hỗn loạn của hắn, đan vương luyện hóa kia đang cấp tốc bổ sung vào lượng mà hắn đã tiêu hao, Thái Cửu Thượng Huyền quyết hấp thu linh khí trời đất để bổ sung vào bằng tốc độ cực nhanh, trong thời gian ngắn đã khôi phục được năm mươi phần năm sức lực.
Bây giờ hắn đã đạt đến cảnh giới Địa Hải cao cấp, trong Địa Hải sinh ra một con suối, rất nhiều huyền khí cuồn cuộn trong con suối kia. Dù chỉ là năm mươi phần trăm thì lực chiến đấu không kém gì của cảnh giới Địa Hải trung cấp, thậm chí còn mạnh hơn mấy phần.
Đột phá không chỉ có sức mạnh đang tăng lên mà cơ năng của cơ thể cũng được cải thiện một đợt mới, thiên phú tiềm năng bản thân có tăng lên rất nhiều như sức mạnh của chân phong thần, sức mạnh của cánh tay Man thần…
Dưới sự bảo vệ của Mộng Băng Tuyết, Dương Ân mở bung bốn cánh ra. Đúng thế, là bốn cánh, một đôi cánh Băng Nhẫn và một đôi cánh huyền khí màu xanh, tay hắn cầm một thanh kiếm Xích Tinh tựa lưng vào Mộng Băng Tuyết, hai người dùng ý chí để nói chuyện.
“Chúng ta hợp tác đi!”, Dương Ân nói.
“Được!”, Mộng Băng Tuyết nở nụ cười dịu dàng nói.
Lạc Dương Thăng Nguyệt quyết.
Không biết tại sao cô ta lại thích luyện kiếm kỹ này với Dương Ân nhất, dường như chỉ có như thế thì cô ta và hắn mới thật sự ở cạnh nhau.
Dương Ân tiến thêm một bước luyện hóa dược hiệu của đan dược, lực chiến đấu tăng lên đến bảy mươi phần trăm, bắt đầu thi triển kiếm thức, ra đòn cùng với Mộng Băng Tuyết.
Tâm hỏa của Dương Ân đang nhảy loạn như thể biến thành mặt trời màu xanh, chém ra kiếm thế có sức mạnh còn hơn cả trước đây, hỏa thế thiêu đốt hừng hực chặn lại sức mạnh tấn công của Sư Văn Mị.
Sư Văn Mị không phải là người Dược Viêm Hải có thể sánh bằng, dĩ nhiên sức của Dương Ân không thể hoàn toàn chặn lại được. Mộng Băng Tuyết lập tức phối hợp ra đòn, một luồng hàn khí như vầng trăng sáng xoẹt qua. Một cứng một mềm, một nóng một lạnh, kiếm thế khác nhau cùng đan vào nhau khiến sức mạnh của Sư Văn Mị nổ tan tành, vẫn còn sức lao đến chỗ Sư Văn Mị, bà ấy không kịp né, ép buộc chặn lại, bị chấn động suýt nữa đàn cổ tuột khỏi tay, khí huyết dâng trào.
Kỷ Lan Du đã lao đến từ bên cạnh, kiếm pháp độc nhất của bà ta khá mạnh, mỗi một chiêu thức đều đâm thẳng vào chỗ hiểm của người khác, không hề nương tay một chút nào.
Đây là đặc điểm kiếm pháp của núi Nga Mi, vì tổ sư của núi Nga Mi lĩnh hội được “con đường diệt tuyệt”.
Kỷ Lan Du nghĩ có thể thành công đánh lén nhưng không ngờ Dương Ân và Mộng Băng Tuyết lại hình thành khí thế phòng vệ Âm Dương, băng và lửa đan vào nhau làm chậm đòn công kích của bà ta. Kiếm lửa và kiếm băng thay đổi phương hướng hình thành lực giao nhau của mặt trời và mặt trăng, đồng loạt lao đến chỗ bà ta.
Dưới sự bùng nổ của hai luồng sức mạnh, trời đất thay đổi.
Rốt cuộc sức mạnh của ai sẽ chiến thắng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...