Kỷ Lan Du sao có thể để Sư Văn Mị làm như vậy chứ, bà ta nghiêm nghị nói: “Sư Văn Mị đừng giở trò nữa, hắn không gia nhập núi Nga Mi ta thì chỉ có con đường chết”.
Kỷ Lan Du lộ ra vẻ mặt độc đoán, ngay cả Hoàn Tuấn Bác cũng không khỏi rùng mình một cái, hắn ta ỷ mình là đệ tử nội môn, sau lưng còn có sư tôn chống lưng nên đối với Kỷ Lan Du không hề tôn kính, lúc này hắn ta đã tỉnh táo lại, sau này nói chuyện nhất định phải chú ý một chút để tránh tai bay vạ gió.
Sư Văn Mị nhìn thẳng vào mắt Kỷ Lan Du nói: “Hắn đã nguyện ý theo ta về Bách Hoa Giáo rồi, chuyện này ta nhất định phải quản rồi, Kỷ tỷ bớt thói quen hở chút là bùng nổ sát khí mới tốt”.
“Hừ, vậy để ta xem ngươi có thể bảo vệ nổi hắn không rồi hẵng nói”, Kỷ Lan Du hừ lạnh một tiếng, rồi ra tay với Dương Ân.
Sức mạnh mà Kỷ Lan Du bạo phát ra rất cường hãn, một chưởng tay của bà ta tựa như bông hoa ăn thịt người lao về phía Dương Ân mà “cắn nuốt”.
Dương Ân hoàn toàn không có cơ hội để phản ứng, thân hình liền bay ngược về phía sau.
Sư Văn Mị làm sao có thể để cho đối phương đạt được ý đồ chứ, lúc bà ấy thốt ra tiếng cười như tiếng chuông bạc, đôi tay mềm mại hóa thành tia chớp, đã ấn lên vai của Dương Ân trước một bước, giữ cơ thể lại.
Dương Khả Nhân thất thanh nói: “Sư tôn, đừng làm đại thiếu gia bị thương”.
“Yên tâm, có vi sư ở đây, không ai có thể làm tổn thương đến hắn”, Sư Văn Mị vô cùng bình tĩnh nói.
“Ta muốn giết một người, ngươi cản được sao?”. Dứt lời, Kỷ Lan Du lại ra tay một lần nữa, bông hoa ăn thịt người đã nở, tựa như cái miệng lớn của con cá sấu há rộng ra muốn cắn chết Dương Ân, tay còn lại của bà ta thì lao về phía Sư Văn Mị.
Khí thế mà bà ta tạo ra khiến Dương Ân vô cùng khó chịu, Hoàn Tuấn Bác kéo lê cái thân bị thương của mình nhanh chóng rút lui, Dương Khả Nhân cũng không thể không lùi về phía sau.
Trận chiến của cảnh giới cấp Thiên không phải là cuộc vui mà người bình thường có thể tham dự, cho dù là vương giả đỉnh cấp, chỉ cần một chút bất cẩn là sẽ bị nghiền thành bột.
Sư Văn Mị quyết tâm bảo vệ Dương Ân, tay còn lại cũng đã xuất ra một chưởng, chưởng ấn trong suốt óng ánh như pha lê cùng với sức mạnh của Kỷ Lan Du cùng lúc bùng nổ.
Ầm!
Hai luồng sức mạnh của cảnh giới cấp Thiên vừa va chạm là đã phát ra âm thanh nặng nề long trời lở đất, sóng khí mạnh mẽ càn quét xung quanh, dọa cho văn võ bá quan hoảng sợ, vội vàng bỏ chạy hết sức có thể.
Một tên thái giám kịp lúc xuất hiện bên cạnh hoàng thượng nói: “Hoàng thượng, chúng ta tránh đi trước thôi!”
Tên thái giám này thật không tầm thường, là một cao thủ của cảnh giới Thiên Ngư – một hộ pháp bên cạnh của Hoàng thượng.
“Không, ta muốn ở đây xem trận chiến của cảnh giới cấp thiên”, Hoàng thượng lộ ra vẻ mặt tham lam, ánh mắt ông ta cơ hồ đều đang nhìn về phía Sư Văn Mị, có thể nói là đã bị mê hoặc đến điên đảo thần hồn rồi.
Thái giám bất lực, chỉ có thể bảo vệ ở bên cạnh Hoàng thượng, phòng ngừa ông ta xảy ra chuyện.
Rất nhiều cấm vệ quân đều vây quanh Hoàng thượng, hộ giá là chức trách hàng đầu của bọn họ.
Dương Ân là người chịu ảnh hưởng lớn nhất trong trận chiến này, may mà cơ thể hắn đủ mạnh mẽ, bằng không năng lượng của hai cơn gió lốc này đã xé nát hắn ngay tại chỗ rồi.
Sư Văn Mị kéo Dương Ân ra phía sau bà ấy, bà ấy nói với Kỷ Lan Du: “Kỷ tỷ, tỷ không làm gì được ta đâu, đừng tốn công vô ích nữa”.
Kỷ Lan Du không đáp lại, sức mạnh của hai tay lưu động, một khối ánh sáng xanh mờ ngưng tụ thành một bông hoa ăn thịt người to hơn bao phủ về phía Sư Văn Mị.
Sư Văn Mị không thể không phản kháng, hai chưởng tay cùng lúc bắn ra một luồng sáng lấp lánh như pha lê lao về phía bông hoa ăn thịt người kia, hai luồng sức mạnh lại một lần nữa bùng nổ.
Dưới chấn động của sức mạnh này, thân hình của Dương Ân bị ném đi một cách nặng nề, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, lúc sắp ngã xuống đất, hai tay hắn đập xuống đất lướt về phía Dương Khả Nhân.
Không thể không nói rằng sức mạnh thân xác của Dương Ân rất lớn mạnh, không chỉ có thể chịu được sức mạnh xung kích còn sót lại của hai cường giả cảnh giới Thiên Ngư, mà còn có thể phản ứng lại, cho dù là vương giả đỉnh cấp bình thường cũng không thể làm được như vậy.
“Cảnh giới Thiên Ngư mạnh thật, ta vẫn còn kém xa”, Dương Ân trong lòng khẽ thở dài.
Trong chớp mắt, hai người Kỷ Lan Du và Sư Văn Mị liên tục giao thủ, xung quanh giống như động đất, không ngưng rung chuyển, khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Đây mới chỉ là kết quả mà hai người bọn họ đã kiềm chế, nếu như hai người bọn họ toàn lực tung ra, e là đại điện của hoàng cung này sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
“Khả Nhân tỷ, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói”, Dương Ân bước tới nắm lấy tay Dương Khả Nhân nói, định đưa cô ấy rời khỏi đây.
“Nhưng sư tôn người..”, Dương Khả Nhân nói, cô ấy còn chưa nói hết câu, Dương Ân đã ngắt lời cô ấy nói: “Sư tôn tỷ rất lợi hại, không cần lo!”
“Haha, Dương Ân đệ đệ, ngươi đúng là không có lương tâm mà”, Sư Văn Mị vẫn có thể phân tâm nghe được lời của Dương Ân, vừa cười vừa nói.
Sư Văn Mị và Kỷ Lan Du càng đánh càng xuất ra hỏa khí, đôi cánh huyền khí trên người hai bọn họ hiển hiện, từ mặt đất đánh tới trên không trung.
Đùng đoàng đùng đoàng! . Truyện Đông Phương
Tiếng nổ vang lên không ngớt, trong hoàng cung cấp tốc hiển hiện ra trận pháp, bảo vệ đại điện, tránh bị chấn động.
“Chúng ta đi thôi!”, Dương Ân chớp lấy cơ hội muốn dẫn Dương Khả Nhân nhanh chóng rời đi, nhưng người của núi Nga Mi sao có thể dễ dàng để hắn cứ như vậy mà rời đi chứ, Tống Tinh hét lên: “Hoàng thượng còn không mau phái người giết Dương Ân, hắn làm trái thánh ý của sơn môn ta, tội không thể dung tha!”
Hoàng thượng biết Dương Ân không đơn giản, núi Nga Mi lại càng không đơn giản, người ta hạ lệnh một tiếng liền có thể quét sạch hết hoàng thất của hắn, đổi người khác lên nắm quyền, chính vào lúc ông ta đang định hạ lệnh, Dược Viêm Hải đã cướp lời trước bước ra hét lớn: “Để lão phu hạ tên tiểu tử này giao cho quý môn phái xử lý vậy”.
Dược Viêm Hải đã đột phá đến cảnh giới Thiên Ngư, ông ta có đủ tự tin sẽ hạ gục được Dương Ân.
Dương Ân sẽ bị giết sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...