Giọng nói của mấy tuyển thủ đang chỉ trích lớn tới mức văn võ bá quan ở trên đài quan sát đều có thể nghe thấy, các đại lão ở trên đài quan sát cao nhất cũng có thể nghe thấy được.
Có một số quan viên cũng đã bất bình, bởi vì các quan viên này có con cái đang tham gia thi đấu, cho nên bọn họ không hề mong muốn Dương Ân sẽ làm ảnh hưởng đến thứ hạng của con cái họ.
Chuyện này liên quan đến việc con cái họ có thể tiến vào giới siêu phàm hay không, không ai muốn bị trì hoãn, Dương Ân là một tồn tại đặc biệt, hắn chiếm một vị trí cũng không có gì đáng nói, nhưng quan trọng là hắn sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến thứ hạng của đại hội tỷ võ, khiến cho con cái họ dễ dàng bị gạt ra khỏi danh sách, đây tất nhiên không phải là điều mà bọn họ muốn thấy.
Nếu Dương Ân tự nguyện rút lui, Dương Ân vẫn có thể gia nhập núi Nga Mi, hắn chỉ mất đi một chút công danh hiển hách nhưng lại cho người khác thêm cơ hội, vậy là vẹn cả đôi đường.
Dương Ân nhìn mấy kẻ đó rồi vừa cười vừa nói: "Nói như ta là một kẻ ác độc không thể dung thứ vậy, kỳ thật ta là một người rất dễ dãi hiền hậu đó".
"Vậy thì ngươi đi xuống đi", kẻ lên tiếng đầu tiên lại nói.
Kẻ đó vừa dứt lời thì Dương Ân đã phất tay nhẹ một cái, một nguồn năng lượng xẹt qua nhanh như chớp, ném kẻ đó ra khỏi đài ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, thế mà hắn đã ra tay rồi.
Có thiếu niên kinh hô: "Trọng tài, hắn phạm quy, chúng ta còn chưa có bắt đầu".
“Có thể bắt đầu ngay từ khi bước lên đài, không tính là phạm quy”, trọng tài không có ý kiến gì.
Ngay sau đó, thiếu niên vừa nói Dương Ân phạm quy lại bị ném ra khỏi đài.
Dương Ân nhìn đám người kia thâm sâu nói: "Vừa rồi các ngươi nói đúng, ta thích nhất là bắt nạt kẻ yếu, ai không phục thì cứ lao lên đi".
Dương Ân bày ra bộ dáng rất khó ưa, điều này đã khiến cho mấy tuyển thủ khác rất ngứa mắt, cuối cùng cũng không nhịn được mà tính đồng loạt lao lên.
"Mọi người hợp lực ném hắn xuống đài trước, ta không tin hắn có thể một tay che trời".
"Kẻ này quá đáng ghét, chúng ta cùng nhau đá hắn xuống đài đi".
"Lên, dù sao cũng đã đạt tới thứ hạng này, không thể chờ bị người ta ném xuống đài được, chúng ta trước tiên cùng nhau loại bỏ hắn".
Trong phút chốc, mười mấy tuyển thủ dốc hết sức công kích Dương Ân, binh khí trong tay đánh ra huyền khí đủ màu rực rỡ, hết sức uy lực.
Đáng tiếc, chút sức mạnh đó đối với Dương Ân cũng chẳng tính là gì.
Dương Ân không có thời gian chơi đùa cùng với bọn họ, chỉ cười gằn nói: "Ta vốn không muốn ra tay, là do các ngươi đã bức ép ta, vậy thì ta sẽ ném hết các ngươi xuống đài".
Dương Ân lướt một vòng trên võ đài, tất cả các đòn tấn công hắn đều có thể né tránh, tất cả những kẻ phát động tấn công đều bị Dương Ân ném ra khỏi võ đài, không có cơ hội phản kháng.
Dương Ân quả thật vẫn còn rất hiền, hắn không đả thương mấy tuyển thủ này quá mạnh tay, chỉ dạy cho bọn họ một bài học nho nhỏ, đau đớn khoảng mười ngày nửa tháng thì sẽ hồi phục mà thôi.
Hắn áp đảo mọi mặt, trọng tài không biết phải đánh giá như thế nào, rất muốn ngay lập tức tuyên bố: "Võ trạng nguyên chính là ngươi, ngươi đừng đánh nữa".
Mười mấy tuyển thủ đã bị Dương Ân ném ra khỏi đài trở thành nhóm đầu tiên bị loại.
Những người khác may mắn không ra tay với Dương Ân, cho nên bọn họ mới có thể ở lại trên võ đài.
"Là do ta bị ép thôi", Dương Ân hướng tới mấy tuyển thủ còn chưa bị ném xuống võ đài nói.
Hắn bày ra bộ dáng vô tội, khiến cho người ta cảm thấy hắn rất ngứa đòn.
Nhưng các tuyển thủ khác đều không dám manh động, rất sợ trêu chọc tới gã sát tinh này, cho nên ai cũng không dám đứng ra khiêu khích hắn nữa.
Là đại sư huynh của Võ viện, Phương Siêu vẫn phải lên tiếng: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"
“Ta muốn danh hiệu võ trạng nguyên”, Dương Ân nói thẳng.
Phương Siêu rất muốn nói "không", nhưng hắn ta thật sự không có đủ tự tin để nói ra, hắn ta thân là đại sư huynh Võ viện, vất vả tu luyện mới có thể đạt tới cảnh giới nhân tướng đỉnh cấp, hắn ta vốn cho rằng ngôi vị võ trạng nguyên đã nắm chắc trong tay, thế nhưng Thiếu Ân hầu tước này lại đột nhiên đánh tới, khiến cho hắn ta cũng không cam lòng.
Ngoài hắn ta thì La Giai Giai và Hình Đại Khoan cũng rất khó chịu.
Lúc này, Đường Hiểu Hàm đứng dậy, mỉm cười đề nghị: "Không bằng tất cả mọi người nhận thua, thừa nhận huynh là võ trạng nguyên, sau đó huynh xuống khỏi đài, để cho bọn ta tranh đoạt các vị trí khác, huynh thấy thế nào?"
Phải nói rằng đề nghị của Đường Hiểu Hàm thật sự không tồi, rất nhiều tuyển thủ đã bắt đầu dao động.
Có kẻ nói: "Không được".
Ngay khi kẻ đó vừa dứt lời thì đã bị đá bay ra khỏi đài, thậm chí còn không có cơ hội giãy dụa.
Kẻ đó vừa ngã xuống đất đã khóc không thành tiếng, thật ra kẻ đó muốn nói "không được thì cũng phải được", nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị đá ra khỏi đài, oan không tả nổi.
Ngũ hoàng tử đứng dậy nói: "Ta đồng ý với đề nghị này".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...