Dương phủ, Vương thành.
Nơi này đã khôi phục lại khí khái quý tộc của ngày xưa, cổng phủ đã rực rỡ hẳn lên, trước cửa có hai con thú tượng trưng cho điềm lành, rất nhiều hộ vệ canh giữ ở đây, người lạ không thể đến gần.
Đây là phủ Hầu tước, không phải là nhà của người bình thường, người dân không thể ở đây, dù là vài quan chức cũng đều như vậy.
Vương Hầu thuộc hàng cao quý nhất ở hoàng triều Đại Hạ, cao quý như thế nên số người chắc chắn không vượt quá mười đầu ngón tay.
Thông thường nơi quý tộc như vậy sẽ không có ai dám đến khiêu khích, nhưng hôm nay lại có người không hề tôn trọng tôn nghiêm của nơi này mà chạy đến đây khiêu khích.
Người đến là Tống Tinh, Hoàn Tuấn Bác và tay sai đi cùng, tất cả có mười lăm người.
Mấy tay sai này đều là người của núi Nga Mi, hầu hết đều đã đạt đến cảnh giới Địa Hải, chỉ có một số ít vẫn còn ở cảnh giới nhân tướng.
Tống Tinh và Hoàn Tuấn Bác không dẫn đầu đi khiêu khích mà là bảo đám tay sai xông vào Dương phủ.
“Sư muội, chúng ta làm vậy có ổn sao đấy?”, Hoàn Tuấn Bác dựa vào góc tường ôm thanh kiếm của mình nhàn nhạt hỏi.
“Không có gì không ổn cả, đối đãi với kẻ thù thì chỉ có tiêu diệt mới là tốt nhất thôi!”, Tống Tinh tàn khốc, nghiêm nghị nói.
Ai mà ngờ được một người phụ nữ có vẻ bề ngoài xinh đẹp, dịu dàng như thế mà lại tàn nhẫn như vậy.
Hoàn Tuấn Bác cười nói: “Ta thích nhất khí chất uy nghiêm của sư muội, muội quyết định thế nào, ta đều ủng hộ, không thể trở thành bạn bè thì để chúng trở thành người chết đi”.
Dương Ân không ở Dương phủ, Tống Tinh biết được tin này từ cha mình nên cô ta dẫn người đến Dương phủ, hành động vốn dĩ không phải là làm theo lời ai mà là chính cô ta cố ý làm vậy, cô ta nhất quyết không thể để Dương Ân gia nhập núi Nga Mi.
Hai người dẫn theo mười ba tay sai đến trước Dương phủ thì bị hộ vệ Dương phủ chặn lại.
“Các ngươi là ai, xin dừng bước!”, hộ vệ dẫn đầu lớn tiếng nói.
Người dẫn đầu trong đám tay sai vác rìu trên vai lười biếng nói: “Mau gọi gia chủ của các ngươi ra đón khách quý”.
Lúc này tên là Bào Uy, từng là đệ tử ngoại môn của núi Nga Mi, tài năng cũng không được xem là xuất sắc nhất, trải qua hai mươi mấy năm tu luyện mà hắn ta cũng chỉ đạt đến cảnh giới Địa Hải, dù vậy thì vẫn có thể xem là cao thủ hạng nhất trong thế giới bình thường.
Hộ vệ trước cửa Dương gia là người của quân đoàn Tử thần, họ đều là cảnh giới nhân tướng, lại từng lên chiến trường, không phải là dạng vừa gì cho cam. Nhìn thấy Bào Uy có thái độ vô lễ như vậy thì lại quát lên nói: “Dù các người là ai thì mau cút khỏi nơi này”.
Dương phủ là nơi thế nào, đó là nơi mà ngay cả thánh chỉ cũng không nhận, đối phương vô lễ như vậy thì sao họ phải đón tiếp.
“Ha ha, chuyện đó không phải do các ngươi quyết định!”, Bào Uy đến đây là để gây rối, hắn ta cười khẩy rồi phất tay với người phía sau, những người đó đi theo hắn ta hung hăng xông vào Dương phủ.
“Các ngươi to gan thật, các anh em lên!”, hộ vệ Dương gia kinh ngạc hô lên, sau đó bao vây đám người này lại.
Sau khi người quân đoàn Tử thần đột phá đến cảnh giới nhân tướng, ai cũng đều cảm thấy rất kiêu ngạo, không để người bình thường vào mắt, thế nên họ cũng chẳng quan tâm đám người bỗng nhiên đến khiêu khích này là ai.
Đáng tiếc lần này họ gặp bất lợi rồi.
Thực lực của đối phương đều đạt đến cấp tướng đỉnh cấp, người nào cũng mạnh hơn họ rất nhiều, chỉ trong vài chiêu đối phương đã quật ngã mười mấy hộ vệ xuống đất.
Thực lực của hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, quả thật không có tính đọ sức.
“Một đám vô dụng!”, Bào Uy khinh thường nói, sau đó dẫn người đến trước cửa nhấc chân lên đạp lên cánh cửa cao dày của Dương phủ.
Ầm!
Cánh cửa màu đỏ vừa được lắp vào không lâu dễ dàng bị đạp nát.
“A Di Đà Phật, người nào dám đến Dương phủ gây rối, chê mình sống lâu quá à!”, giọng của Độ Quảng Phật khẽ vang lên.
Độ Quảng Phật đã đột phá cảnh giới Địa Hải, khí chất khác hẳn lúc trước, hơi thở tà phật vô cùng rõ rệt, gã cầm cây trượng lên, tức giận đâm về phía Bào Uy.
“Ánh Sáng Đom Đóm!”, Bào Uy không tránh né đòn tấn công của Độ Quảng Phật, vươn tay ra bắt lấy cây trượng.
Trong mắt Độ Quảng Phật, hành động bạo gan này chẳng khác tự đâm đầu vào chỗ chết, gã dùng thêm sức, nhất định phải giết được đối phương trước.
Nhưng cuối cùng đòn tấn công của gã lại bị bàn tay của Bào Uy chặn lại khiến nó vỡ thành từng mảnh, không tạo chút uy hiếp nào với Bào Uy.
Ánh mắt Độ Quảng Phật co rút, gã vội vàng lùi về sau, trong lòng biết chắc mình gặp phải kẻ địch mạnh rồi, không thể không lui binh.
“Muốn chạy sao?”, Bào Uy cười nói, một tay khác lại vươn ra thoáng chốc túm lấy Độ Quảng Phật, móng vuốt sắc bén lập tức xé rách chiến y của Độ Quảng Phật, sau đó cào vào trước ngực gã làm máu chảy ròng ròng, sức mạnh đó đập vào trong ngực gã vồ lấy da thịt khiến đối thủ văng ra xa mấy chục mét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...