“Chắc không giả đâu, nhưng có thể thành hay không thì cũng không có dễ dàng như vậy!”, Tô lão gia thừa nước đục thả câu nói.
“Cha, lần này cha nhất định phải giúp con, nếu như cha còn không giúp con nữa, con thật sự sẽ cứ ở vị trí này chết già mất, sẽ làm mất mặt liệt tổ liệt tông Tô gia!”, dáng vẻ nghiêm túc vừa nãy của Tô Minh Ba đã biến mất, thay vào đó là vẻ kích động và trông đợi.
“Con tưởng rằng khuôn mặt già nua này của ta còn đáng tiền sao? Đây là bên trên nhìn thân phận của Dương gia mới suy xét vậy, nếu như chúng ta không thể hàn gắn mối quan hệ với nhà họ Dương, chuyện này sẽ gặp trở ngại”, Tô lão gia không hài lòng nói.
Tô Minh Ba vội vàng nói: “Đều là người một nhà, nào có chuyện thù hận gì chứ, giờ con sẽ đi tìm tiểu muội, muội ấy nhất định sẽ không so đo những chuyện trước đây đâu!”
“Thật là biết nói đùa, một năm trước ai là người ngay lập tức phủi sạch quan hệ, còn tự mình tách ra lập hộ, giờ thì tốt rồi, có thể thăng quan liền chạy tới bấu víu quan hệ!”, Tô Yên Soái châm chọc nói.
Một năm trước, chỉ có duy nhất Tô Yên Soái, ông ta hy vọng Tô gia có thể ra mặt cầu xin với Hoàng thượng, tha cho Dương gia một con đường sống nhưng đáng tiếc tất cả mọi người đều phản đối, khiến ông ta cảm thấy rất thất vọng đối với những người trong nhà này.
“Tam đệ, lời này của đệ hơi quá rồi!”, Tô Hậu Nhiên nói.
Tô Minh Ba trừng mắt nhìn Tô Yên Soái nói: “Tô đại soái nhà ta có bản lĩnh đầy mình, không sợ gì cả, nhưng đệ đã từng nghĩ đến tình cảnh của Tô gia chưa? Năm đó nếu không phủi sạch quan hệ với nhà họ Dương thì trên dưới Tô gia chúng ta cũng sẽ bị tịch thu rồi, nào có thể còn chỗ đứng ở Vương thành này nữa chứ”.
“Ta cũng lười phí lời với huynh, dù sao ta cũng không có mặt mũi nào đến nhà họ Dương nữa!”, Tô Yên Soái không thèm tranh luận với anh trai mình.
Tô lão gia nói: “Yên Soái, chuyện này nhất định phải do con ra mặt, mối quan hệ giữa Tiểu Mai với con trước giờ vẫn luôn là tốt nhất, mà hiện giờ Dương gia đóng cửa phủ, chắc là do mệnh lệnh của đứa cháu trai kia của ta, lão đại không vào được, nhưng con thì có thể vào được!”
“Cha, Tô gia hiện giờ rất tốt, con cũng có thể bảo vệ nhà này, các người còn muốn đòi hỏi xa vời gì nữa?”, Tô Yên Soái hỏi ngược lại.
“Tam đệ không thể nói như vậy được, sau khi cha về hưu, sức ảnh hưởng của Tô gia chúng ta đã không còn tốt như trước, cái chức chiến tướng hộ thành này của đệ lại không thích để ý mọi chuyện, nếu như có thể mượn ý này của Dương gia đề xuất ta làm Nội các thị độc học sĩ, nhất định có thể tái tạo lại vẻ huy hoàng của Tô gia ta!”, Tô Minh Ba mặt mày hớn hở nói.
“Chuyện này ta không làm đâu!”, sau khi Tô Yên Soái thốt ra câu này, cũng không thèm để ý đến phụ thân mình và hai người anh trai kia nữa, tự mình bước ra khỏi đại sảnh.
Tô lão gia vô cùng tức giận, cuối cùng cụ khẽ thở dài nói: “Xem ra cái mặt già này của ta phải đem đánh cược một phen rồi!”
Tô Minh Ba rất ủng hộ nói: “Cha, cha càng già càng dẻo dai, ra ngoài đi dạo một chút cũng rất tốt!”
Tô Hậu Nhiên tỏ ra có chút bất mãn với người em thứ hai này, cái nết quan liêu của nhị đệ này quá mức rồi.
...
Phủ Phúc An vương.
Phúc An Vương đã tiếp đón một vị khách, mà vị khách này chính là các chủ Dược Vương các - Dược Linh Vũ.
Dược Linh Vũ đã thay quần áo, không còn là bộ trang phục của luyện dược sư nữa, mà là một bộ y phục lộng lẫy, diện mạo so với lúc luyện đan đã trở nên hoàn toàn khác, cha nào không quen biết y, sẽ không thể nhận ra thân phận của y.
“Ta tưởng rằng người sẽ không đến chứ!”, Phúc An Vương vừa đun trà, vừa nhìn Dược Linh Vũ, người đột ngột đến thăm, khẽ nói.
Dược Linh Vũ hùng hổ ngồi xuống nói: “Vương gia đã có lời mời, sao ta dám không tới chứ!”, sau đó y lại nói: “Lúc này người tìm ta làm gì, không phải là muốn nhìn thấy dáng vẻ sau khi bị mất mặt của ta sao?”
Phúc An Vương nói: “Ta không có hứng thú quan tâm đến việc người có mất mặt hay không, ta chỉ muốn hỏi thử chuyện của chúng ta đã chuẩn bị thế nào rồi!”
“Mọi chuyện đều không đáng ngại, chỉ cần đợi thời cơ chín muồi, liền có thể như người mong muốn”, Dược Linh Vũ nghiêm túc đáp, dừng lại một lúc y hỏi: “Không phải người sắp tới ra tay à?”
Phúc An Vương không trả lời, đưa một tách trà đã pha cho Dược Linh Vũ, sau khi tự mình uống một chén, mới nói: “Thời gian không chờ đợi ta, chậm thì sẽ có biến!”
“Chúng ta đã chuẩn bị nhiều năm, còn có biến cố nào khác mà chúng ta không thể dự đoán được chứ?”, Dược Linh Vũ nói.
“Tên tiểu tử đã làm người mất mặt kia, chính là biến số lớn nhất!”
“Là hắn!”
“Đúng vậy, mối hiềm khích giữa ta với Dương gia bọn hắn sâu hơn người, ta muốn bắt hắn trước, nhưng Tử Ma và hai tên vương giả do ta phái ra đều một đi không trở lại, cộng thêm đám người của bảng Độc Thủ mà Tống gia đã mời kia đều đã chết!”, Phúc An Vương nói với một vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Tên tạp chủng này lại có năng lực lớn như vậy sao!”, Dược Linh Vũ khá kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, vì vậy ta muốn mượn nhờ thế lực phía sau lưng người để mau chóng loại bỏ hắn ta, tránh ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của chúng ta!”, Phúc An Vương đề xuất ý kiến nói.
Dược Linh Vũ nói: “Cha ta muốn lôi kéo hắn.”
“Người nghĩ chuyện này có khả năng sao?”
“Không có khả năng cho lắm, những trẻ tuổi đều là bướng bỉnh không chịu phục tùng”.
“Vì vậy tên tiểu tử này không thể giữ lại được!”
...
Sau khi hai người âm mưu hồi lâu, Dược Linh Vũ liền lặng lẽ rời đi.
Y vừa rời đi chưa được bao lâu, Tống tướng liền xuất hiện trong phủ Phúc An Vương.
“Vương gia, ngài không sợ cuối cùng Dược Vương các sẽ cắn ngược lại chúng ta sao?”, Tống tướng hỏi.
Phúc An Vương cười khẩy nói: “Luyện dược sư chẳng qua chỉ là một đám ngốc mà thôi, nếu bọn chúng dám phản thì cứ khiến bọn chúng bị xóa sổ hoàn toàn”.
Tâm cơ của những kẻ này đều sâu như biển, đến cuối cùng vẫn chưa biết là ai đang lợi dụng ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...