Dị Thế Võ Thần dương Ân

Trong buôn bán trước giờ có không ít kẻ mặc cả, nhưng mặc cả đến mức này thì đúng là chưa có ai từng thấy qua.

Năm ngàn lượng bạc, trong nháy mắt mặc cả xuống năm lượng bạc, bất cứ ai nghe thấy cũng đều sẽ muốn văng tục.

Thường thì chủ gian hàng sẽ chỉ giảm tối đa là một nửa giá, sau đó để cho khách mặc cả thêm chút đỉnh, sau một thời gian thì bán được món hàng, đó chính là kết quả tốt nhất.

Vậy mà quý công tử trước mặt lại ra giá tổng cộng năm lượng bạc để mua hết đồ trên gian hàng, rõ ràng là không có thành ý mua đồ.

"Đi đi đi, ta chưa từng thấy kẻ nào tới mua đồ giống như ngươi", chủ gian hàng lúc này còn không có tâm trạng mặc cả thêm, ban đầu còn tưởng rằng đối phương là một con dê béo, muốn làm thịt thế nào cũng được.

"Những thứ ở đây toàn là hàng hạ đẳng, không có một món nào quý giá, mua ở chỗ khác còn không tới một lượng bạc, ta trả giá năm lượng đã là nể mặt ông chủ đây lắm rồi, không muốn bán thì thôi!", Dương Ân thờ ơ nói một tiếng, liền đi tới một gian hàng khác.

Tiểu Hắc truyền âm nói với Dương Ân: "Tiểu Ân tử, vật kia đáng giá năm ngàn viên huyền linh thạch, ngươi lại mặc cả xuống năm lượng bạc, ngươi không muốn có nó sao?"


“Tiểu Hắc, ngươi không hiểu đâu”, Dương Ân đáp lại, rồi không nói nhiều với Tiểu Hắc về chuyện này nữa, chỉ thong thả đi đến gian hàng đối diện ngắm nghía thứ khác.

Đằng kia có một khối đá cuội, chỉ lớn chừng nắm tay, trên thân có khắc những đường vân xen lẫn với vụn đá, trông giống như một loại đá lạ, nhưng trên thực tế thì nó cũng không khác đá cuội bình thường bao nhiêu, chỗ nào cũng có.

Nhưng khối đá cuội đó lại khiến cho Dương Ân chú ý, hắn quyết phải lấy được nó.

Lần này, Dương Ân không chờ chủ gian hàng giới thiệu mà đã trực tiếp mở miệng nói: "Hàng của ông chủ đây so với đối diện có khá hơn một chút, ta trả giá một trăm lượng bạc, gói lại toàn bộ cho ta, nếu như ông chủ đây không bán thì ta liền đi chỗ khác".

"Không không, công tử là người biết xem hàng, một trăm lượng bạc, ta bán ta bán", chủ gian hàng này vội vàng nói.

Tất cả hàng hóa ở đây còn chưa tới hai lượng bạc, vậy mà có thể bán được một trăm lượng, ông chủ này đúng là đã có được món hời lớn.

Dương Ân không nói lời nào liền đưa tiền cho chủ gian hàng, bảo đối phương gói hết đồ lại cho hắn.

Ông chủ gian hàng trước đó cảm thấy rất sốt ruột, vội vàng hướng về phía Dương Ân kêu lên: "Vị thiếu gia kia, nếu như ngươi muốn mua đồ của ta thì thêm chút đỉnh đi, năm lượng bạc thật sự là quá ít, còn chưa đủ trả tiền công ta khổ cực nữa".

“Mười lượng bạc, không bán nữa thì thôi”, Dương Ân lại ra giá.

Chủ gian hàng do dự một chút rồi nói: "Được rồi, xem như là thiếu gia may mắn, hôm nay ta về sớm, bán cho ngươi tất cả mười lượng bạc".

Dương Ân cười một tiếng, lấy ra mười lượng bạc ném cho chủ gian hàng bên kia, sau đó lại phất tay để cho thủ hạ nhận đống đồ vừa mua.


Lúc này, những chủ gian hàng khác cũng đứng ngồi không yên, bọn họ đã nhiều ngày không có ai mở hàng, chỉ mong có thể bán được một vài món, cho nên rối rít ra giá thấp lôi kéo Dương Ân mua hàng của mình, nhưng Dương Ân đã không còn cần món gì trong hàng hóa của bọn họ nữa.

Lúc này, Tiểu Hắc đã hiểu được mục đích hành động của Dương Ân, nó không khỏi trợn mắt kêu lên: "Oẳng oẳng, thật là gian trá".

"Buôn bán mà, có ai không gian trá chứ, bọn họ ở trong hẻm này có thể kiếm được không ít tiền, ta chỉ mặc cả được một chút thì cũng có tính là gì đâu", Dương Ân đắc ý nói.

Sau khi Dương Ân rời khỏi con hẻm, hắn cũng không vội vàng trở về, mà tiếp tục đến nơi buôn bán thảo dược xem thử có món gì tốt không.

Nơi buôn bán thảo dược là một bãi đất trống ở phía đông thành, có rất nhiều võ giả lui tới chỗ này, bọn họ mỗi năm đều vào nơi thâm sơn cùng cốc tìm thảo dược, săn giết dã thú, linh yêu, đem những thứ thu hoạch được đến đây trao đổi.

Rất nhiều luyện dược sư của Dược Vương các thỉnh thoảng cũng chạy tới đây tìm thảo dược, thử xem có món gì tốt hay không.

Nơi này bày bán rất nhiều thảo dược, chỉ có điều đều là những loại thảo dược rất bình thường, lão dược cũng có một ít những giá cả không hề rẻ, còn linh dược thì vô cùng ít ỏi.

Nếu tìm được linh dược quý giá thì võ giả đều giữ lại, không dễ gì mà bày ra ở đây, nếu là vương dược thì càng cất giấu kỹ hơn nữa, chỉ cầm tới các buổi đấu giá chứ không dại gì mà đổi chác ở chợ trời.


Dương Ân vừa tới thì đã phát hiện đám người của Dược Vương các cũng đang đi đi lại lại ở chỗ này, trong đó có một người hắn quen, chính là người đã từng xảy ra xung đột với hắn ở Dược Khố, Ngô Nam.

Ngô Nam hôm nay không phải nhân vật chính, những người còn lại không hề quay xung quanh hắn ta mà đều quay xung quanh một người đàn ông khác, có thể thấy địa vị của người đàn ông đó trong Dược Vương các cao hơn rất nhiều so với Ngô Nam.

Ngô Nam có cảm giác khác thường, quay đầu nhìn lại thì thấy Dương Ân đang nhìn hắn ta cười, hắn ta liền giật mình một cái, cả người lùi về sau kêu lên: "Dương... Dương Ân!"

Dương Ân hướng về phía Ngô Nam vẫy vẫy tay cười nói: "Ai đây ai đây, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên quá!"

Cái tên này rõ ràng là cố ý.

Lúc trước hắn ở Dược Khố dạy cho Ngô Nam một bài học, đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng của Ngô Nam, bây giờ hắn lại thong thả đi về phía Ngô Nam, khiến cho Ngô Nam vô cùng sợ hãi.

“Tam… tam sư huynh, Dương Ân đến rồi, Dương Ân đến rồi”, Ngô Nam lo lắng nói với người đàn ông bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui