Dị Thế Võ Thần dương Ân

Vương thành Đại Hạ.

Kể từ sau khi Đại Hạ ký hiệp ước hòa bình với tộc Man di, Vương thành Đại Hạ trở nên nhộn nhịp hơn hẳn, xe ngựa đông đúc, hiện rõ phong độ của chốn kinh đô phồn hoa náo nhiệt.

Dương Ân dẫn theo rùa vân bạc lặng lẽ trở về Dương gia, hắn không còn khua chiêng gióng trống như hồi vội vã từ biên ải trở về nữa, hắn sợ mình bị người dân trong thành vây quanh.

Với thân phận và địa vị hiện giờ của hắn, không biết bao nhiêu cô nương có hứng thú với hắn, muốn gả cho hắn, càng không biết có bao nhiêu thiếu niên đã coi hắn như thần tượng rồi, sự nhiệt tình đó điên cuồng vô cùng.

Hắn có thể thấy điều này qua những lần các nam thanh nữ tú vây quanh bên ngoài Dương phủ nhà hắn cả ngày.

Bọn họ thỉnh thoảng dạo tới dạo lui trước cổng Dương phủ, là vì hy vọng có thể được nhìn thấy Dương Ân một lần, nói không chừng Dương Ân sẽ nhìn trúng bọn họ, thu nhận họ làm người hầu hoặc tì nữ, cái nào cũng đều là một chuyện tốt.

Dương Ân nào có tâm tư nghĩ đến những chuyện này, trong lòng hắn đang lo lắng cho an nguy của người thân nên lúc này lặng lẽ trở về Dương gia, không muốn kinh động đến bất kỳ ai, cho dù là Huyết Cơ, Độ Quảng Phật và những người khác đang canh giữ ở đây, không ai phát giác ra được, dù sao thì thực lực của Dương Ân cũng mạnh hơn bọn họ, hắn đã muốn che giấu thì bọn họ đúng là không thể cảm ứng được.

Trong lòng Dương Ân thầm nhủ: “Nhất định phải nhanh chóng luyện xong “Nghịch Chuyển Thiên Khí đan” để giúp cha khôi phục lại thực lực, như vậy mới có thể yên tâm được”.


Đây là một tai họa ngầm, nhất định phải coi trọng.

Thủ vệ dù mạnh đến đâu thì cũng không an toàn bằng của bản thân mình lớn mạnh.

Dương Ân đi tìm cha mẹ của mình, trong lòng vẫn còn xoắn xuýt không biết nên nói chuyện của Dương Nghĩa với họ thế nào.

Chẳng mấy chốc, hắn đã bước đến chỗ cha mẹ mình. Khi họ nhìn thấy hắn xuất hiện, cả hai lộ ra vẻ vui mừng, Tô Nhu Mai giành lời hỏi trước: “Ân Nhi, đệ đệ con đâu?”

Ánh mắt bà ấy không ngừng nhìn về phía sau Dương Ân, bên trong hiện rõ vẻ mong ngóng.

Dương Trấn Nam cũng lộ ra vẻ lo lắng, hai người con trai đều là cục cưng của vợ chồng ông ấy, nhưng đứa con trai bé từ nhỏ chưa từng phải chịu khổ, lại không có võ công để dựa vào thì tất nhiên sẽ khiến họ càng thêm lo lắng hơn.

Dương Ân cúi gằm mặt nói: “Đệ đệ, đệ ấy... đệ ấy... đệ ấy nói muốn ra ngoài du ngoạn, tạm thời không muốn về”.

Lúc này, sắc mặt của Dương Trấn Nam và Tô Nhu Mai liền không dễ nhìn.

“Có phải thằng bé đã xảy ra chuyện gì rồi không?”, Tô Nhu Mai nước mắt lưng tròng hỏi.

Dương Trấn Nam cũng chau mày nói: “Nói rõ mọi chuyện xem nào!”

Dương Ân vội vàng nói: “Cha, mẹ, hai người đừng lo lắng! Đệ đệ không sao, con đã gặp được đệ ấy rồi. Dương Nghĩa thật sự không muốn quay về, đệ ấy nói muốn đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường, muốn mở mang tầm mắt, nâng cao kiến thức, sớm thì nửa năm, muộn thì là một năm sau, đệ ấy sẽ tự trở về gặp hai người, con đã bố trí người bảo vệ xung quanh đệ ấy, đệ ấy sẽ không sao đâu, hai người cứ yên tâm đi”.

“Con không lừa chúng ta đó chứ?”, Dương Trấn Nam hỏi.


Tô Nhu Mai lo lắng nói: “Sao Nghĩa Nhi lại không muốn quay về gặp chúng ta được chứ? Chúng ta đã xa nhau một năm rồi, thằng bé lại là một đứa con hiếu thảo, Ân Nhi, con nói thật đi, có phải thằng bé đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Không ai hiểu con bằng mẹ.

Cả Dương Ân và Dương Nghĩa đều do Tô Nhu Mai một tay chăm bẵm tới lớn, bọn họ có phản ứng hay thay đổi gì, bà ấy đều có thể nhìn ra được là chuyện này nào có giản đơn như lời Dương Ân nói như vậy được.

Dương Ân không thể giấu giếm cha mẹ mình nên cùng hai người họ đi đến đại sảnh, kể cho hai người họ nghe đại khái những gì đã xảy ra khi hắn đến thành Trường Đà.

Có điều, chuyện này đã bị hắn cải biên một chút, không kể ra hết toàn bộ sự thật mà chỉ nói với hai đấng sinh thành rằng đệ đệ đã có người trong lòng, kết quả là thê thảm tới mức bị người ta ghét bỏ thân phận. Người trong lòng của đệ đệ gả cho người khác, đệ đệ vô cùng thương tâm, cũng vô cùng suy sụp, mà sau khi hắn đến nơi, đệ đệ mới phấn chấn trở lại và nói rằng không còn mặt mũi nào để về gặp cha mẹ nữa, nên muốn ra bên ngoài đi dạo cho khuây khỏa, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, mở mang tầm mắt, nâng cao kiến thức, đồng thời cũng để mở rộng lòng mình.

Tô Nhu Mai đã tin lời nói của Dương Ân, tình cảm là thứ khiến con người ta tổn thương nhất, bà ấy hoàn toàn có thể hiểu được. Đồng thời trong lòng bà ấy cũng đau lòng cho con trai mình, nếu là Dương gia lúc trước, có bao nhiêu người muốn tới cửa đề thân, ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng từng có ý định gả công chúa cho Dương Nghĩa, hiện giờ con trai bà ấy lại bị một gia tộc ở một địa phương nhỏ ghét bỏ, thật là đáng hận!

Dương Trấn Nam thì bán tín bán nghi, ông ấy không nghĩ đơn giản như thê tử mình. Từ trong lời nói Dương Ân, ông ấy có thể nghe ra được sự dè dặt, có điều ông ấy không vạch trần điều đó, con trai ông ấy có nói như vậy ắt là có lý do riêng.

Lý do khiến Dương Ân bịa ra lời nói dối trắng trợn này là vì không muốn cha mẹ hắn phải lo lắng quá nhiều, nhất là khi người em dâu chưa gặp mặt kia lại chết tức tưởi như thế, đả kích lớn như vậy, sợ là mẹ hắn không thể chịu đựng được.

Sau khi Dương Trấn Nam khuyên nhủ thê tử mình vài câu, liền đổi chủ đề và nói: “Ân Nhi, sao con lại xung đột với người của Dược Vương các rồi, bọn họ đã tìm tới tận cửa rồi!”


“Chà, người của Dược Vương các dám tới gây phiền phức cho chúng ta sao?”, Dương Ân rất ngạc nhiên nói.

“Ừm, người ta đã tuyên bố muốn con tiếp nhận lời chiêu an của Dược Vương các, trở thành một thành viên của Dược Vương các, bằng không thì phải cùng với bọn họ tiến hành một trận tỉ thí luyện dược thì mới thừa nhận sự tồn tại thân phận luyện dược sư của con!”, Dương Trấn Nam nói.

“Nực cười, con có phải là luyện dược sư hay không mà còn cần bọn chúng thừa nhận sao?”, Dương Ân khinh thường nói.

Tô Nhu Mai ở bên cạnh nói: “Ân Nhi, ngay cả hoàng thất cũng đều phải nể Dược Vương các ba phần, chúng ta không nên gây xung đột với bọn họ”.

Dương Ân vỗ tay mẫu thân hắn nói: “Mẹ, người yên tâm, con trai mẹ đã lớn rồi, chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên, trong lòng con đều rõ. Dược Vương các muốn cậy thế ức hiếp người, cũng phải suy nghĩ xem bọn chúng có bản lĩnh đó không”.

Trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ: “Dược Vương các có lẽ là lực lượng nguyên thủy nhất để giúp đỡ quân Võ Hầu”.

Hắn và Tôn Đấu đã có suy nghĩ thành lập một thế lực, vậy thì nhát đao đầu tiên hãy bắt đầu với Dược Vương các đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui