Tôn Đại Danh là một người trông rất tàn tạ, vốn chỉ là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, nhưng vẻ ngoài còn già hơn cả người 50 tuổi, ông ấy có thể vì con trai mà quỳ xuống trước mặt người khác, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ thờ ơ để mặt cho kẻ thù giễu võ dương oai trước mặt mình.
Ông ấy xua tay, hất tung gói kẹo mừng, nhìn Tôn Hiện Nhân tức giận quát: "Cút đi!"
Lệ Nương là vợ cũ của Tôn Đại Danh, bây giờ là vợ lẻ của Tôn Hiện Nhân, bà ta sinh con trai cho Tôn Hiện Nhân, cho nên lão ta mới cố tình tới đây ra vẻ với Tôn Đại Danh.
Tôn Hiện Nhân thấy thái độ của Tôn Đại Danh như vậy, liền cười âm hiểm nói: "Ta đã cho ngươi mặt mũi rồi, Tôn Đại Danh ngươi cũng nên biết điều một chút, có tin ta đánh gãy cái chân còn lại của ngươi luôn hay không?"
Tôn Đại Danh ngẩng đầu nhìn Tôn Hiện Nhân, giận dữ nói: “Thù cướp vợ, hận hại con, cho dù ta có biến thành ma cũng sẽ không bao giờ quên!”
"Ha ha, vậy thì sao chứ, tên phế vật như ngươi thì có thể làm được gì?", Tôn Hiện Nhân cười to nói: "Ta khuyên ngươi nên cúi xuống nhặt kẹo mừng lên cho ta, thì ta còn nể tình chung dòng tộc mà cho phép ngươi ba ngày sau tới nhà ta uống một ly rượu mừng".
"Thú vị gì chứ? Đó chẳng qua chỉ là một ả đàn bà ta đã ngủ qua, ngươi nhặt về một đôi giày rách lại còn dương dương tự đắc", Tôn Đại Danh châm chọc nói.
Tôn Hiện Nhân tức giận quát lớn: "Tôn Đại Danh, ta cho ngươi thêm một cơ hội, lập tức quỳ xuống dập đầu nhận sai cho ta, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay!"
"Ha ha, đứa con mà ả đàn bà đó sinh ra, nói không chừng còn có phần của ta. Mà không, thứ đồ chơi đó không biết là đã qua tay bao nhiêu kẻ dày vò, ngươi có biết bao nhiêu vợ nhưng không ai có thể sinh con, chỉ có mình ả ta sinh được, ngươi còn nghĩ đó đúng là con của ngươi hay sao?", Tôn Đại Danh chế giễu nói.
Lúc này, Tôn Hiện Nhân đã hoàn toàn bùng nổ.
Những lời mà Tôn Đại Danh vừa nói quả thật đã làm cho lão ta kích động, lão ta có bốn vợ, nhưng ba người còn lại không sinh được cho lão ta đứa con nào, bây giờ Cát Lệ bị lão ta cướp đoạt lại sinh được một đứa con trai, lão ta vốn đang rất vui, không ngờ sau khi nghe Tôn Đại Danh nói xong, lão ta lại đâm ra nghi ngờ không biết đứa trẻ mà Cát Lệ sinh ra có phải là con của mình hay không.
"Đánh nát cái miệng thối của hắn cho ta", Tôn Hiện Nhân hướng về phía đám tay sai quát lớn.
"Vâng, đại nhân", mấy tên tay sai cũng quát lên đáp ứng, hung hăng tiến về phía Tôn Đại Danh.
Tôn Đại Danh không thể đi nhanh trong tình trạng đó, cho nên ông ấy cũng dứt khoát đứng lại, vác nạng lên chống đỡ.
"Ai da, cái lão già này còn dám phản kháng", một tên tay sai giật lấy cây nạng của ông ấy, sau đó cầm nó đập vào đầu của ông ấy.
Bốp!
Đầu của Tôn Đại Danh bị đánh rất mạnh, máu tươi tuôn ra, khiến cho ông ấy choáng váng muốn ngã lăn ra đất, nhưng đám tay sai kia cũng không bỏ qua cho ông ấy dễ dàng như vậy, có tên nắm chặt ông ấy lại, để cho mấy tên khác không ngừng đánh.
Ahhh!
Tôn Đại Danh bị đánh thảm, la hét liên tục, máu chảy ròng ròng.
Tôn Hiện Nhân vẫn còn giận dữ quát lên: "Đánh đi, đánh chết cho ta, để sau này hắn không nói được những lời thối tha như vậy nữa".
Lúc này, mấy nhà nghèo khổ ở xung quanh nhà của Tôn Đại Danh đều đi ra ngoài, bọn họ nhìn thấy Tôn Đại Danh bị đánh thảm, liền không đành lòng được mà phải chạy ra khuyên can.
"Các ngươi sao có thể làm như vậy, mau thả ông ấy đi, còn đánh nữa sẽ đánh chết người đó".
"Mau dừng tay lại, thân thể của Đại Danh thúc thúc đã không tốt, các ngươi đang cố ý giết người sao?"
"Hiếp người quá đáng, các ngươi phải bị đưa lên quan phủ".
...
Hàng xóm đều mở miệng khuyên can, nhưng Tôn Hiện Nhân đâu có sợ những người dân nghèo này, lão ta lạnh lùng nói: "Các ngươi kêu gào cái gì, có phải cũng muốn chết hay không?"
"Tôn Hiện Nhân, ngươi cùng Đại Danh dù gì cũng là anh em họ, sao lại nhẫn tâm đuổi tận giết tuyệt", có một ông già mở miệng mắng.
"Lão già, chuyện của ta còn đến lượt lão chỉ trích sao? Cút ngay!", Tôn Hiện Nhân chửi bới ông già.
"Ngươi đã cướp vợ của người ta, bắt con trai của người ta đưa lên quan phủ, còn đánh người ta gãy một chân. Nếu như hôm nay ngươi thật sự đánh chết Đại Danh, ngươi không sợ bị quả báo sao?", ông già càng nói càng kích động.
“Lão già, lão là cái thá gì mà dám đắc tội ta, lão cũng muốn bị tát vào miệng sao?”, Tôn Hiện Nhân lại mắng.
Những người khác đều biết Tôn Hiện Nhân không phải người đàng hoàng, liền nhanh chóng che chắn cho ông già ở phía sau, sợ rằng Tôn Hiện Nhân thật sự sẽ đánh ông già.
Lúc này, Tôn Đại Danh đã bị đánh nằm bẹp trên mặt đất, toàn thân máu me bê bết, trông vô cùng thảm thương, mà ông ấy cũng không muốn sống nữa, vẫn tiếp tục mắng lớn: "Tên hạ tiện nhà ngươi, thê thiếp của ngươi là ả đàn bà mà ta đã ngủ qua, con trai của ngươi cũng có phần của ta, ngươi có bản lĩnh thì cứ giết ta đi, ông đây chết xuống dưới sẽ nguyền rủa ngươi chết không được tử tế, đợi ta trở về lần nữa sẽ đem cả nhà các ngươi cùng xuống địa ngục gặp ta".
Tôn Đại Danh oán khí ngất trời, hơn nữa đã hạ quyết tâm muốn chết, lời nào nói ra cũng vô cùng thê lương, khiến cho Tôn Hiện Nhân phẫn nộ rống to: "Đánh tiếp cho ta, đánh mạnh vào!"
Không chỉ như vậy, lão ta còn đích thân đi tới, điên cuồng đánh đập Tôn Đại Danh để trả thù.
Người chạy tới ngày càng nhiều, ai cũng không đành lòng, nhưng mặc kệ bọn họ có nói gì thì Tôn Hiện Nhân cũng sẽ không dừng tay.
Ngay khi Tôn Đại Danh sắp bị đánh chết thì nhóm của Dương Ân và Khỉ Gầy cũng đã chạy tới.
Hỏa Nhãn Kim Tinh của Khỉ Gầy sáng lên, thấy cha mình bị đánh đập tàn nhẫn, ngay lập tức trong mắt hắn bùng lên ngọn lửa, quát lớn: "Các ngươi đều đáng chết!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...