Xuân qua hè tới, vạn vật bắt đầu phát triển, cơn mưa xuân lặng lẽ rời đi đã nuôi dưỡng cả một vùng đất rộng lớn trở nên màu mỡ, và ánh nắng dịu dàng chiếu xuống đã khiến cho vùng đất này càng thêm rực rỡ.
Phía trước một phủ đệ, rất nhiều người đã xuất hiện từ sáng sớm, có các quý nhân mặc quan phục, có các phú thương quần áo tươm tất, còn có sai vặt phu ngựa chạy nhốn nháo, tren xe ngựa của mỗi người đều có chất rất nhiều vật phẩm, khiến cho lối vào phủ đệ trở nên vô cùng chật chội.
Những người này đã đợi gần nửa canh giờ, nhưng trên mặt không hề có biểu hiện sốt ruột, ngược lại còn bắt đầu nói chuyện rất vui vẻ với những người xung quanh.
"Lư đại nhân, không ngờ ngài lại đích thân tới đây".
"Ha ha, đích thân tới mới thể hiện được thành ý mà, Hà đại nhân, không phải ngài cũng như vậy hay sao?"
"Ông chủ Phương, ông buôn bán lương thực mà cũng đến đây xem náo nhiệt sao?"
"Nhà nào không thiếu lương thực chứ, trước kia Dương gia dùng không ít gạo của Phạm thị ta, lần này ta cũng phải mang theo nhiều nhiều một chút để biếu".
...
Những người này đang tụ tập trước cửa phủ đệ của Dương gia, muốn tặng quà cho Dương gia.
Bây giờ Dương gia rất nổi tiếng, đầu tiên là vì việc một năm trước Dương Nghĩa trở thành văn khoa Trạng nguyên, nhưng gặp cảnh sa sút, tiếp đến chỉ một năm sau Dương Ân lại mang theo cường thế trở về, dám kháng chỉ không tuân, nhưng chẳng những không bị trừng phạt mà còn được phong thưởng, đây quả là chuyện chưa từng có tiền lệ.
Những quan viên và phú thương này tất nhiên phải mau tới đây nịnh hót, ngày sau nói không chừng còn có thể nhờ cậy.
Một lúc sau, một chiếc xe ngựa khác lại chạy tới.
Một cặp vợ chồng trung niên bước xuống xe, họ ăn mặc bảnh bao, trông giàu có và quyền lực không kém gì những quan viên và phú thương trước mặt.
“Là người của Tô gia”, có người quen biết thấp giọng nói.
"Nghe nói bọn họ đã vạch rõ ranh giới với Dương gia rồi. Bây giờ bọn họ tới đây, xem ra là muốn hàn gắn lại mối quan hệ này".
"Ban đầu Tô gia không giúp thì cũng thôi đi, còn vạch rõ giới tuyến, bo bo giữ mình, cách làm cũng không sai, nhưng với tính cách bướng bỉnh bất tuân của Dương Ân, không biết hắn có tiếp nhận ý tốt đột xuất của Tô gia hay không". . Bạn đang đọc truуện tại ++ Т RÙMТRU𝒀ỆN.Vn ++
...
Cặp vợ chồng trung niên vừa đến không phải ai khác, chính là cậu mợ của Dương Ân, Tô Hậu Nhiên và Khổng Thanh.
Tô Hậu Nhiên là con trai cả của Tô gia, là người trông coi sản nghiệp của Tô gia, có bộ dáng xởi lởi của một thương nhân điển hình, vóc người hơi mập mạp, trên gương mặt luôn treo một nụ cười có phần giả tạo, toát ra khí chất hòa khí sinh tài, cặp mắt sáng quắc, thần sắc thể hiện rõ ràng bản thân là một người không dễ bị kẻ khác qua mặt.
Khổng Thanh trên người đeo đầy vàng bạc châu báu, trông vô cùng lộng lẫy xa hoa, đầu ngẩng cao nhìn hếch lên trời, không để ai vào trong mắt.
Sau khi xuống xe, họ gật đầu chào những quan viên và phú thương khác đang đứng xung quanh, sau đó đi thẳng về phía cổng Dương phủ.
Người hầu đi theo bên cạnh bọn họ cũng đều mang theo lễ vật, có người gõ nhẹ vào cái chuông đồng phía trước cửa, kêu lên: "Mở cửa!"
Những quan viên và phú thương đứng đây từ sáng cũng không ai dám gõ cửa, sợ quấy rầy giấc mộng đẹp của những người trong phủ, nhưng người của Tô gia lại dám làm như vậy, xem ra bọn họ ỷ vào quan hệ cho nên cũng bạo gan hơn người khác.
Một lúc sau, có binh sĩ ra mở cửa, hai bên trái phải có tám người, trên thân mang huyết khí dày đặc, khiến cho người vừa gõ cửa kinh hãi đến mức suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
“Có chuyện gì?”, một binh sĩ hỏi.
Bọn họ là thành viên của quân đoàn Tử Thần, ở trong sân canh gác nghe thấy tiếng gõ cửa nên mới ra xem thử, đều là cường giả đã tắm không ít máu nơi sa trường, làm sao có thể giống với người thường được.
Mấy quan viên và phú thương bên ngoài thấy một cảnh này đều không nhịn được mà phải nhìn Dương gia với cặp mắt khác xưa, Dương gia đúng là đã quật khởi, khí thế vô biên.
"Bọn ta là thân thích của Dương gia, Dương Trấn Nam là em rể ta, ta là Tô Hậu Nhiên, các người mau vào bẩm báo một chút", Tô Hậu Nhiên cười nói.
Khổng Thanh ở phía sau lưng thì quát lớn: "Bẩm báo cái gì, chúng ta tới thăm em gái em rể là chuyện đương nhiên, các ngươi mau tránh đường".
Các thành viên của quân đoàn Tử Thần không nhường đường, một trong số họ nói: "Chờ một chút, ta sẽ vào bẩm báo".
Là binh sĩ, sao bọn họ có thể nghe theo lời của người khác dễ dàng như vậy được, mọi việc đều phải tuân lệnh chỉ huy, Dương Ân đã ra lệnh rồi, không có mệnh lệnh của hắn, sẽ không có ai được bước vào sân này nửa bước.
Khổng Thanh tỏ vẻ bất mãn nói: “Các ngươi to gan lắm, có tin ta sẽ bảo em rể đuổi hết các ngươi ra khỏi nhà hay không?”
Tô Hậu Nhiên nắm lấy Khổng Thanh nói: "Phu nhân không cần làm khó những kẻ hầu này, để cho bọn họ vào bẩm báo đi".
Cánh cửa lại bị đóng lại, Khổng Thanh tức giận đến mức toàn thân run rẩy, giống như đã gặp phải chuyện bất bình gì lớn lắm.
Dương Ân mới vừa tĩnh tọa xong liền nhận được tin có Tô Hậu Nhiên và Khổng Thanh tới cầu kiến, trên nét mặt không hề có lấy nửa điểm vui vẻ, ngược lại còn lộ ra mấy phần chán ghét, một chút cũng không hoan nghênh.
“Bắt họ chờ!”, Dương Ân tức giận nói.
Kết quả là Tô Hậu Nhiên và Khổng Thanh đều phải gia nhập vào đoàn người đang đứng chờ.
Quan viên cùng phú thương đang chờ đều đi về phía hai người Tô gia chào hỏi, nói thế nào thì hai người này cũng là thân thích của Dương gia.
Khổng Thanh được những người này vây quanh chào hỏi thì ngay lập tức hếch mặt lên trời nói: "Em rể của ta sẽ sớm ra đón bọn ta, lúc đó các người cũng có thể cùng nhau đi vào".
“Tốt quá, được vậy thì tốt quá”, tất cả mọi người có mặt đều đồng thanh nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...