Dương Ân căn bản không bận tâm đến lời nói của Ngô Nam, hắn chỉ cười nhạt rồi nghênh ngang bỏ đi.
Hôm nay hắn đã có thu hoạch rất phong phú, cho nên hắn không muốn bận tâm so đo với những kẻ xấu xa như Ngô Nam.
Tuy nhiên, hắn không so đo, cũng không có nghĩa là người của Dược Vương các sẽ không so đo. Sau khi đám người Ngô Nam ảo não trở về Dược Vương các, hắn ta liền chạy đi tìm sư phụ Dược Linh Vũ tố cáo chuyện ác của Dương Ân.
Dược Linh Vũ, các chủ hiện tại của Dược Vương các, chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi nhưng đã là một Dược Vương. Y đã tiếp quản vị trí của cha mình là Dược Viêm Hải để tiếp tục chăm lo cho Dược Vương các. Dược Vương các phát triển rất nhanh, ngoài nhờ vào căn cơ vững chắc của Dược Viêm Hải ra, thì còn nhờ vào sự quyết đoán mạnh mẽ của Dược Linh Vũ.
Dược Linh Vũ đã ngồi xuống với mười mấy tên đệ tử, Ngô Nam là một trong số đó, phải như vậy thì Ngô Nam mới có thể nhìn thấy vị các chủ.
“Người đã ra tay đối phó với các ngươi tên là Dương Ân?”, Dược Linh Vũ hỏi sau khi nghe Ngô Nam tố cáo.
Ngô Nam liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là Dương Ân, hắn chỉ mới 17, 18 tuổi, cầm lệnh bài của dược tế ti, đệ tử nghi ngờ hắn có quan hệ với dược tế ti".
“Ngu xuẩn, hắn chính là dược tế ti Vinh Diệu thực sự, đồng thời cũng là Dược Vương trẻ tuổi nhất hiện nay”, Dược Linh Vũ tức giận mắng Ngô Nam.
“Hắn là Dược Vương?”, Ngô Nam kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, hắn là Dược Vương”, Dược Linh Vũ nhẹ thở dài, trầm mặc một lát mới lẩm bẩm: “Ta còn đang lo lắng không tìm được lý do gì để đối phó hắn. Bây giờ thì đã có lý do rồi".
Hôm nay, sau khi Dược Linh Vũ nghe được chuyện của Dương Ân trên triều, biết Dương Ân có Trú Nhan đan, y chỉ muốn có được toa thuốc của Trú Nhan đan, trước mắt đã xảy ra sự việc Ngô Nam bị bêu xấu, vừa vặn cho y có một lý do chính đáng để đến tìm Dương Ân gây phiền toái.
Ngô Nam bị dọa đến ngu cả người, nếu Dương Ân là Dược Vương, vậy há chẳng phải hắn có thể ngồi ngang hàng với sư phụ hay sao? Hơn nữa, Dương Ân còn trẻ như vậy, tiền đồ sau này tươi sáng biết bao nhiêu, vậy mà hắn ta còn dám mang cái danh Dược Vương các ra hù dọa người ta, khó trách người ta không hề sợ hãi.
“Sư phụ, người nghĩ chúng ta nên làm gì?”, Ngô Nam khẽ hỏi.
"Không phải hắn không muốn cho người của Dược Vương các chúng ta đến Dược Khố sao, vậy thì chúng ta cứ liên tục đến đó, xem hắn có thể làm được gì", Dược Linh Vũ cười lạnh nói.
Dương Ân không biết mình đã bị Dược Vương các để mắt tới, nhưng cho dù biết thì hắn cũng không quan tâm, lúc hắn trở về nhà thì trời cũng đã tối, mẹ của hắn đang đứng trước sân lo lắng chờ hắn về nhà ăn cơm.
“Ân nhi, cuối cùng con cũng đã về rồi”, Tô Nhu Mai nói: “Mau vào nhà ăn cơm đi con”.
Dương Ân cảm thấy rất ấm áp, một năm qua hắn không được mẹ quan tâm, nhớ tới trước kia, hắn luôn cho rằng chuyện mẹ chờ hắn về nhà ăn cơm là một lẽ đương nhiên, nhưng bây giờ hắn đã không còn có suy nghĩ như vậy nữa. Trước giờ cha mẹ luôn luôn quan tâm đến con cái, nhưng con cái cũng không thể vì thế mà xem đó là chuyện đương nhiên, không nên để cho bọn họ lo lắng, không nên để cho bọn họ canh cánh trong lòng, như vậy là rất bất hiếu.
Dương Ân nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay mẹ nói: "Mẹ, sau này mẹ không cần phải chờ con nữa, con đã lớn rồi, biết tự về nhà ăn cơm rồi".
"Chờ con cưới vợ rồi, có người chăm sóc cho con thì mẹ mới không cần quan tâm con nữa", Tô Nhu Mai cảm nhận được sự hiểu chuyện của con trai mình, trong lòng cảm thấy rất được an ủi.
Sáng nay bà ấy còn lo lắng không biết Dương Ân có xảy ra bất trắc gì hay không, mãi đến trưa mới nhận được tin tức, Dương Ân chẳng những không gặp bất trắc gì mà còn được sắc phong, trong lòng bà ấy mới cảm thấy yên ổn.
Vẻ mặt của Dương Trấn Nam trông thì rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cực kỳ lo lắng, mà ông ấy là đàn ông, cũng không thể đứng ở cửa bày ra vẻ mặt lo lắng chờ Dương Ân quay về, thay vào đó ông ấy chỉ có thể bảo Dương Khả Nhân chuẩn bị rượu và thức ăn, một mực ngồi bên bàn thức ăn đã nguội chờ Dương Ân quay về.
“Lão gia, thiếu gia đã về rồi”, Dương Khả Nhân thấp giọng nói với Dương Trấn Nam.
"Ừ, quay về là tốt rồi. Mang những thứ này đi hâm nóng lại, chuẩn bị ăn cơm thôi", Dương Trấn Nam cuối cùng cũng nở nụ cười trên khuôn mặt luôn căng thẳng cả ngày hôm nay.
Nghe theo lời của ông ấy, Dương Khả Nhân mang thức ăn trên bàn đi hâm nóng lại.
Cả gia đình lại ngồi quây quần, Dương Ân cũng gọi Mộng Băng Tuyết đến ăn cơm cùng.
Khỉ Gầy và Lục Trí thì chưa quay về, sau khi bọn họ bị Dương Ân đuổi đi trước cổng hoàng cung, bọn họ đã đi dạo tự do khắp thành để cảm nhận bầu không khí náo nhiệt của vương thành.
Sau khi rượu và thức ăn được bày lên, Dương Ân rót rượu cho cha mẹ, rồi cũng tự rót cho mình một ly, sau đó nâng ly nói: "Cha mẹ, để cho cha mẹ phải lo lắng, đều là lỗi của con".
Nói xong, hắn liền uống cạn rượu trước.
“Không có việc gì là tốt rồi”, Dương Trấn Nam bật cười đáp lại, cũng uống cạn rượu.
Tô Nhu Mai nói: "Ân nhi, con thực sự đã trưởng thành rồi".
“Cha mẹ yên tâm đi, Dương gia chúng ta sau này chỉ có thể càng ngày càng tốt lên, sẽ không ai có thể làm gì gây tổn thương đến chúng ta được nữa”, Dương Ân nói với vẻ mặt vô cùng tự tin.
"Ừ, nếu đệ đệ của con trở về, gia đình chúng ta thực sự có thể được đoàn tụ rồi".
"Ngày mai con sẽ đi đón đệ đệ về nhà!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...