Tại điện Kim Loan trong hoàng cung.
Hoàng thượng đã mặc y phục chỉnh tề, đầu đội mũ miện tím vàng, cả người mặc long bào vàng, trên thắt lưng đeo long đai, chân mang giày kỳ lân, dáng vẻ uy vũ bất phàm.
Văn võ bá quan đứng thành hai hàng trái phải, quan văn có Tống thừa tướng Tống Lý Duệ đứng đầu, quan võ có thượng tướng La Công Minh làm chủ, tất cả đều khom người hướng về phía hoàng thượng hô to: "Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế".
Sau khi hành lễ, tất cả mọi người đều đứng nghiêm tại chỗ, không phát ra tiếng động.
“Truyền Dương Ân vào điện”, hoàng thượng nhẹ phất tay nói với công công đứng bên phải.
“Truyền Dương Ân vào điện”, công công hướng mặt ra ngoài đại điện gọi lớn.
Ngay sau đó, mấy tên thị vệ bên ngoài đại điện cũng hô lên cùng một câu, truyền thẳng ra khỏi đại điện.
Dương Ân đã chờ sẵn bên ngoài đại điện, liền cất bước tiến vào.
“Đại ca, bọn ta ở ngoài chờ huynh”, Khỉ Gầy nói với Dương Ân.
Lục Trí cũng nói: "Chủ công, bọn ta chờ ngài bình an trở về".
Dương Ân không quay đầu lại, chỉ phất tay với bọn họ, thẳng đường đi về phía trước.
Khi hắn vừa bước vào điện, cánh cửa đại điện nặng nề đóng lại, có rất nhiều sát khí tỏa ra từ bên trong.
Dương Ân đã nhiều lần kháng chỉ, lần này vào cung làm sao có thể yên ổn được.
Dương Ân vô cùng nhạy bén, mới vừa vào cung là đã phát hiện ra các loại khí tức đang bao vây lấy hắn, không có ít hơn hai mươi vương giả cường đại đang mai phục, nhưng trong lòng hắn vẫn không có nửa điểm sợ hãi, vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực vào điện.
Dương Ân đi tới phía trước điện Kim Loan, thấy hai cột trụ khắc rồng phượng lộ ra một luồng khí tức tang thương, còn có chín đầu thụy thú trên hành lang, đều giống như những sinh vật còn sống, có cả chín chín tám mươi mốt tên hộ vệ đang canh phòng nghiêm ngặt, trấn thủ đại điện.
Hoàng cung Đại Hạ so với doanh trướng của trưởng tộc Man di quả thật xa hoa hơn rất nhiều, ở nơi này, mỗi một viên gạch, một miếng ngói đều lộ ra vẻ xa xỉ.
Sau khi Dương Ân bước vào đại diện, liền cảm nhận được hành trăm ánh mắt đang đổ dồn về phía hắn, mỗi ánh mắt lại lộ ra khí tức không giống nhau, nhưng phần đông đều có ý muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Dương Ân bất kính với hoàng thượng, cũng chính là bất kính với bá quan văn võ bọn họ, ở trong lòng bọn họ thì hắn chính là phản đồ, tội đáng muôn chết.
Dương Ân không thèm để ý tới bọn họ, chỉ ngẩng đầu lên nhìn hoàng thượng đang ngồi phía trên, chắp tay nói: "Thần Dương Ân bái kiến hoàng thượng".
"Dương Ân to gan, thấy thánh thượng còn không quỳ xuống", có người lớn tiếng chất vấn.
"Dương Ân vô lễ, còn không mau quỳ xuống, cầu hoàng thượng thứ tội", lại có người nói.
"Phản đồ Dương Ân, còn không quỳ xuống, tội đáng muôn chết".
...
Văn võ bá quan đều muốn công kích Dương Ân, Dương Ân mới vừa lên tiếng thì bọn họ cũng đã bắt đầu mắng chửi.
Hoàng thượng ngồi trên cao cũng lộ ra vẻ bất mãn, chỉ có điều ông ta không lên tiếng, bình tĩnh nhìn văn võ bá quan công kích Dương Ân.
Dương Ân cũng chỉ thờ ơ, mặc kệ văn võ bá quan mắng hắn thế nào, hắn đều xem như gió thoảng bên tai, vốn không hề để ý tới.
Thái độ này của hắn lại càng chọc giận văn võ bá quan, nếu như có thể, bọn họ nhất định muốn dùng ánh mắt giết chết Dương Ân mấy lần.
Chờ cho những người này mắng mệt, hoàng thượng cuối cùng mới lên tiếng hỏi tội: "Dương Ân, ngươi biết tội chưa?"
Dương Ân vô lễ đất ngẩng đầu nhìn về phía hoàng thượng cười nói: "Hoàng thượng, thần không biết tội".
"Tên nhóc to gan, ngươi đã dám kháng chỉ, nay thấy trẫm còn dám không quỳ, đây chính là tội phạm thượng, miệt thị thánh ân, ngươi còn dám không nhận tội!", hoàng thượng nổi trận lôi đình mắng.
Trên người ông ta có ẩn chứa khí tức vương giả được long khí bao trùm, nét mặt uy nghiêm tột cùng, đủ để khiến cho bất kỳ quan viên nào cũng phải kinh hãi run sợ.
Dương Ân vẫn cười nói như cũ: "Thần không biết tội".
"Dương Ân nhà ngươi giỏi lắm, ngươi thật cho rằng mình lập được chút công lao liền có thể coi thường lời nói của trẫm đúng không? Người đâu, lôi hắn ra chém đầu", hoàng thượng giận dữ nói.
Ngoài điện có thị vệ lập tức xông vào, chuẩn bị bắt Dương Ân lại.
Dương Ân thâm sâu lên tiếng: "Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài không xem qua khế ước hòa bình mà thần ký kết với Man tộc sao?"
"Sao, ngươi muốn dùng khế ước đó để uy hiếp trẫm?", hoàng thượng cau mày nói.
"Dương Ân dĩ nhiên không dám, chẳng qua là trên khế ước có một điều khoản, đó chính là trong vòng mười năm thần làm sứ giả hòa bình giữa hai nước, bất luận thần có phạm vào tội gì cũng đều có thể không chết, nếu như thần chết, khế ước cũng sẽ mất đi hiệu lực, hoàng thượng đừng quên đây chính là khế ước có đóng long ấn của ngài, một khi xé bỏ, chắc chắn sẽ tổn thương quốc vận", Dương Ân đắc ý nói.
Hoàng thượng sau khi nghe xong lời này, trong nháy mắt liền sững sốt.
Ông ta đã đích thân đi kiểm tra hiệp định hòa bình giữa hai nước, quả nhiên có một điều khoản đề cập đến Dương Ân với tư cách là "sứ giả hòa bình", điều này đã được Man tộc yêu cầu thêm vào. Không ngờ bây giờ nó lại trở thành lý do để Dương Ân chống lại ông ta.
"Hoàng thượng, Dương Ân tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, thần cho rằng hắn ỷ mình công cao, miệt thị hoàng uy, theo lý nên phế bỏ thực lực, nhốt vào thiên lao suốt quãng đời còn lại", có một quan văn nói.
Người này chính là quan văn tam phẩm Kỷ Mông, đồng thời cũng là môn sinh đắc lực nhất của Tống Lý Duệ, tuổi gần bốn mươi mốt, có hy vọng trong vòng năm năm tới sẽ trở thành một nhân vật trong lục bộ, cũng là một trong những người được kỳ vọng sẽ nối nghiệp Tống tướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...