"Đừng đứng ngoài đó nữa, Khả Nhân cũng không phải là người ngoài, cùng vào trong nhà nói chuyện đi", Tô Nhu Mai một tay nắm lấy tay của Dương Ân, một tay nắm lấy tay của Dương Khả Nhân nói.
Trước đây, mọi người đều xem Dương Khả Nhân là con dâu nuôi từ bé của Dương gia, Dương Trấn Nam cùng Tô Nhu Mai cũng đối đãi với cô ấy như con gái ruột, Dương Ân cùng Dương Nghĩa cũng xem cô ấy như tỷ tỷ của mình. Theo thời gian, cô ấy càng lớn càng xinh đẹp mặn mà, hơn nữa còn dịu dàng hiểu chuyện, một cô gái như vậy ai lại có thể đành lòng gả ra ngoài, Tô Nhu Mai sớm đã có ý phối hôn cô ấy cho con trai lớn, cho dù làm thiếp thất cũng được, bây giờ bà ấy nắm tay cả Dương Ân và Dương Khả Nhân, biểu hiện vui vẻ trên gương mặt cũng đã thể hiện hết thảy.
Tô Nhu Mai là người từng trải, bà ấy có thể nhìn ra hai cô gái Mộng Băng Tuyết và Vạn Lam Hinh có mối quan hệ không hề đơn giản với Dương Ân, chỉ có điều đây không phải là chuyện quan trọng để mà nói vào lúc này, con trai đã trưởng thành, vậy thì tất cả đều để cho nó tự quyết đi.
Sau khi đoàn người tiến vào đại sảnh, Dương Khả Nhân dùng thân phận quản gia đi chuẩn bị phòng nghỉ cho khách, hơn nữa còn phải sắp xếp chuyện cơm nước cho quân đoàn Tử Thần.
Nếu như là trước đây, một mình cô ấy có thể không làm được, nhưng hiện tại cô ấy đã có thân phận khác, chuyện nhỏ này đối với cô ấy cũng không khó, đã đến lúc cô ấy nên chủ động lo liệu công việc cho Dương gia.
Dương Ân có thể nhìn ra Dương Khả Nhân đã không còn giống như trước kia, nhưng hắn cũng không nói gì, mọi chuyện chờ ổn định đại sự rồi mới nói sau.
Sau khi đến phòng khách, Dương Ân giới thiệu mấy người phía sau với cha mẹ mình.
Sau khi vợ chồng Dương Trấn Nam nghe giới thiệu tới Vạn Lam Hinh, cả hai đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhất là Dương Trấn Nam, ông ấy hỏi: "Cháu có phải là con gái của Vạn Thiên Long không?"
“Vâng, Dương thúc thúc”, Vạn Lam Hinh vui vẻ trả lời.
“Thảo nào mấy ngày trước ông ấy đột nhiên đến tìm ta uống rượu, thì ra là như vậy”, Dương Trấn Nam lộ ra vẻ đã hiểu được mọi chuyện rồi đáp lời.
Dương Trấn Nam và Vạn Thiên Long cũng là người quen cũ, sau đó, khi Vạn Thiên Long lên làm trưởng sơn ngục thì mối quan hệ cũng nhạt dần.
Nhưng Dương Trấn Nam vẫn có ấn tượng rất sâu sắc về Vạn Lam Hinh, ngày trước con trai của ông ấy luôn chạy theo người ta mà.
"Cha cháu... ông ấy có khỏe không?", Vạn Lam Hinh lộ ra vẻ áy náy hỏi.
"Cũng tạm được, ông ấy nói sau khi trở về vương thành có thể tĩnh tâm tu luyện, tương lai muốn đột phá cảnh giới Địa Hải hẳn cũng không phải là vấn đề", Dương Trấn Nam nói.
"Tạ ơn thúc thúc đã báo cho cháu biết, cháu phải về thăm cha một chuyến", Vạn Lam Hinh cảm kích nói, trong lòng đột nhiên rất muốn về nhà một chuyến, cho nên mới lập tức thốt lên.
“Quay về đi, hai ngày nữa chúng ta lại gặp nhau”, Dương Ân nói, nhìn sang Vạn Lam Hinh.
Vạn Lam Hinh nhìn Dương Ân rồi nhẹ gật đầu, sau đó chào Dương Trấn Nam và Tô Nhu Mai, nhanh chóng rời khỏi Dương phủ, trở về nhà của mình.
Dương Ân nhìn Vạn Lam Hinh rời đi, trong lòng khẽ thở dài: "Lần này trở về, nhất định phải bồi thường cho Lam Hinh tỷ một chút".
Trong thời gian hắn còn ở sơn ngục, Vạn Lam Hinh vì muốn chăm sóc hắn mà không tiếc chia xa cha của mình, cùng hắn đi đầu quân, phần ân tình này Dương Ân không lúc nào không nhớ ở trong lòng, cho dù hắn có muốn bồi thường thì cũng không cách nào bồi thường cho đủ, hắn muốn cả đời đối tốt với Vạn Lam Hinh để bày tỏ tấm lòng cảm kích của mình đối với cô ta.
Sau đó Dương Ân cùng với cha mẹ nói chuyện với nhau một lúc, rồi hắn mới tự mình đưa mấy người Khỉ Gầy, Lục Trí đến chỉ nơi nghỉ ngơi đã sắp xếp, cha mẹ của hắn cũng đã cùng với Dương Khả Nhân lo liệu việc chiêu đãi mọi người.
Bây giờ, ở trong Dương gia ngoại trừ Dương Khả Nhân cũng không có người làm nào khác, tự nhiên lại xuất hiện quá nhiều người như vậy, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không biết làm sao mới có thể xoay xở hết.
Dương Ân biết vậy, liền vỗ tay nói: "Cha mẹ không cần lo lắng không đâu, chúng ta cùng đến Túy Tiên Lâu một chuyến".
Túy Tiên Lâu là tửu lầu lớn nhất trong vương thành, chỉ có đại quan cùng khách quý mới có đủ điều kiện đến đó, thức ăn ở đó đều là sơn hào hải vị, hết sức đắt tiền, số lượng khách có thể đón tiếp được trong một lần cũng không phải là thứ mà các tửu lầu khác có thể so sánh được.
"Ân nhi, con bị hãm hại một lần mà còn chưa biết sợ sao, chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút, tránh để cho người khác nắm được điểm yếu gì", Dương Trấn Nam nghiêm túc nói.
"Không sai, Ân nhi, con cùng mọi người cứ ở nhà, ta cùng cha của con, còn có Khả Nhân đi mua thức ăn mở tiệc, ở nhà náo nhiệt một chút cũng tốt", Tô Nhu Mai cũng phụ họa nói.
"Cha mẹ, hai người cứ yên tâm, con tự biết chừng mực, bây giờ con đã không còn như xưa, tùy tiện để mặc cho người khác xẻ thịt nữa", Dương Ân tràn đầy tự tin nói.
Thế là Dương Ân liền chuẩn bị tới Túy Tiên Lâu bao hết, sau đó nghênh đón cha mẹ tới.
Chẳng qua là không đợi hắn ra tay, thì Dương Khả Nhân đã nói: "Đại thiếu gia, chuyện này cứ để nô tỳ đi sắp xếp là được, ngài ở nhà nói chuyện với lão gia và lão phu nhân đi".
Nói xong, cô ấy uyển chuyển bước ra khỏi Dương phủ.
Dương Ân không khỏi nhìn theo bóng lưng của cô ấy, trong lòng tự hỏi: "Trông Khả Nhân tỷ có chút kỳ lạ, chẳng lẽ tỷ ấy còn có kỳ ngộ khác?"
Khi Dương Khả Nhân đi đến Túy Tiên Lâu, Khỉ Gầy và Lục Trí cũng thức thời rời khỏi phòng khách, để lại không gian cho Dương Ân và cha mẹ ôn lại chuyện quá khứ.
Không có sự xuất hiện của người ngoài, ba thành viên trong gia đình có thời gian trò chuyện thoải mái với nhau.
Lúc này, trong hoàng cung đang vì chuyện của Dương Ân mà xảy ra tranh luận kịch liệt.
Hầu hết những người ở đó đều cho rằng Dương Ân dám kháng chỉ, làm nhục thánh ý, tội đáng chém đầu.
Cũng có người đề nghị, trước hết phải phái người bắt Dương Ân vào điện thẩm vấn rồi mới tính toán tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...