Dị Thế Võ Thần dương Ân

Dương Ân bình tĩnh thoải mái, không ngừng vung vẩy cánh tay, trông vô cùng mềm mại linh hoạt, hóa giải tất cả chiêu thức của Vạn Lam Hinh.

Dương Ân hoàn toàn sử dụng lực của hai cánh tay chứ không sử dụng huyền khí, vậy mà hắn vẫn có thể dễ dàng chặn đứng các chiêu thức của Vạn Lam Hinh mà không bị tổn hại gì.

Vạn Lam Hinh tấn công một hồi mới dừng lại, tức giận nói: "Ân đệ, đệ quá mạnh, ta đánh không được đệ, thật nhàm chán".

Dương Ân giang hai tay nói: "Nếu như ta không có chút bản lĩnh thì làm sao có thể toàn mạng từ Man tộc trở về được".

Vạn Lam Hinh lúc này mới nhớ tới chuyện Dương Ân đã đi vào địa bàn của Man tộc, ánh mắt liền trở nên vô cùng dịu dàng nói: “Sau này đệ đừng làm những chuyện ngu xuẩn như vậy nữa được không?”

Dương Ân cười nói: "Yên tâm đi, ta nào có ngu như vậy, sau này ta sẽ không bốc đồng nữa, cũng may mọi việc đều đã kết thúc".

"Ừm, ta cũng sẽ cùng đệ trở về vương thành. Ta cũng muốn nhìn thấy mặt mũi của những kẻ đã hãm hại đệ lúc trước", Vạn Lam Hinh đáp lời.

“Được đó, chúng ta cùng nhau quay về xem thử một chút”, Dương Ân mỉm cười, sau đó lại trầm mặc một lát rồi nói: “Ta rất nhớ những nơi mà chúng ta cùng nhau chơi đùa trước đây”.

"Đệ vẫn còn nhỏ tuổi, thở dài hồi tưởng cái gì, đệ vẫn chưa tới mười tám tuổi đâu!"


"Đúng vậy, ta chỉ sắp được mười tám tuổi thôi, nhưng vẫn luôn cảm thấy mình đã bảy tám mươi tuổi đầu rồi".

"Bớt lắm mồm lại, chúng ta trở về thôi".

Ngay khi Dương Ân và Vạn Lam Hinh chuẩn bị quay trở lại quân doanh, thì đã có một người cưỡi ưng kỵ nhanh chóng lướt qua họ.

Lại là Mạnh Hà Lương, ông ta cưỡi ưng kỵ xuất hiện trước mắt Dương Ân, ngay lập tức nói lớn: "Chúc mừng Dương Ân, chuyện vui lớn tới rồi, cháu sắp trở thành phò mã rồi".

Dương Ân nhíu mày một cái nói: "Mạnh thống lĩnh, xin ông hãy gọi ta là Dương tướng quân, hoặc gọi ta là Thiếu Ân bá tước cũng được, ta không hiểu ông đang nói phò mã gì?"

Bây giờ vị trí của hắn đã cao hơn Mạnh Hà Lương, hắn có đủ tư cách để nói chuyện như vậy.

Mạnh Hà Lương vội vàng đổi lời nói: "Thật xin lỗi Thiếu Ân bá tước, là do ta hưng phấn quá mức, ta chẳng qua là có một tin vui cực lớn muốn báo cho ngài biết, Dương phủ đã được giải trừ niêm phong, tước hiệu bá tước của cha ngài cũng đã được khôi phục, hơn nữa còn có thánh chỉ đến tay, báo tin hoàng thượng gả công chúa cho ngài, mời ngài trở về chuẩn bị cùng công chúa Hiểu Hàm thành thân, ngài chính là phò mã của Đại Hạ ta".

Mạnh Hà Lương một hơi thông báo lại cho Dương Ân biết.

Sau khi nghe xong, thần sắc của Dương Ân không ngừng thay đổi, hắn nghe được tin cha của mình được khôi phục tước hiệu thì liền biết cha mẹ không gặp bất trắc gì, về phần những lời sau đó thì hắn lại không nghe rõ.

Ngược lại, Vạn Lam Hinh ở bên cạnh nghe rất rõ, sắc mặt tái nhợt, trong đầu cô ta chỉ bật ra một câu: "Đệ ấy... đệ ấy sắp trở thành phò mã Đại Hạ sao?"

Phò mã Đại Hạ, cách xưng hô này chỉ có người thành thân với công chúa đương triều mới có thể có được, điều này cũng có ý nghĩa là Dương Ân sắp thành thân với công chúa.

Chuyện này đối với người khác mà nói chính là một chuyện cực kỳ tốt, nhưng đối với cô ta mà nói thì một chút cũng không tốt, thật giống như sấm sét giữa trời quang, cô ta mới vừa vui sướng vì đột phá được thành vương giả, thì sau đó liền rơi vào đáy vực, giống như từ thiên đường ngã xuống địa ngục vậy.

Cô ta đã vướng vào mối quan hệ với Dương Ân, cho đến giờ khắc này thì cô ta mới thật sự biết được mình đã yêu Dương Ân sâu đậm, không muốn phải mất đi hắn.

“Không, đệ ấy không thể thành thân với công chúa”, Vạn Lam Hinh đột nhiên la lên.


“Tỷ, tỷ sao vậy?”, Dương Ân nhìn Vạn Lam Hinh hỏi.

"Đệ muốn trở thành phò mã sao, đệ không thấy mình đã phụ lòng của Tử Hàm sao? Không phải đệ muốn lấy nàng làm vợ sao?", Vạn Lam Hinh hướng về phía Dương Ân mắng.

Giờ khắc này, cô ta chỉ có thể đưa Tử Hàm ra làm lý do, những chuyện khác để sau hãy nói.

"Tỷ có ý gì, tại sao ta lại làm phò mã?", Dương Ân sững sốt một chút, sau đó liền hỏi lại Mạnh Hà Lương: "Lúc nãy ông còn nói thêm cái gì nữa sao?"

“Hoàng thượng đã gả công chúa cho ngài, ngài và công chúa Hiểu Hàm sẽ thành thân”, Mạnh Hà Lương đáp lại.

Dương Ân cười nói: "Đùa gì lớn vậy trời".

“Không phải nói đùa, thánh chỉ đã tới nhà của ngài rồi”, Mạnh Hà Lương nói chắc nịch.

Dương Ân gãi gãi sống mũi, nheo mắt nói: "Có lẽ nhiều người không biết, ta bị bắt trở thành ngục nô là bởi vì đã từ chối lời cầu hôn của một quận chúa, nay lại xuất hiện thêm một công chúa, đúng là nực cười quá".

“Thiếu Ân bá tước, ngài… ngài không định kháng chỉ đó chứ?”, Mạnh Hà Lương kinh hoàng hỏi.

“Ha ha, sao ta có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được?”, Dương Ân bật cười, sau đó nói: "Đã phiền Mạnh thống lĩnh tới nói cho ta biết tin tức này, giờ lại phiền ông trở về nói cho cha mẹ ta biết, ba ngày sau ta sẽ trở về vương thành bái kiến hai người".


"Chuyện này...", Mạnh Hà Lương lộ ra một chút khó xử.

Dương Ân nói: "Nếu như ông gặp chuyện gì khó xử thì ta liền phái những người khác trở về thông báo cho hai người bọn họ cũng được".

“Không, ý của ta không phải vậy, ý ta là hoàng thượng yêu cầu ta hộ tống ngài trở về”, Mạnh Hà Lương nói.

"Ta đường đường là trấn hộ tướng quân, còn cần phải có một vị cấp thống lĩnh như ông hộ tống sao? Thật là nực cười", Dương Ân khinh thường nói.

Mạnh Hà Lương lập tức nóng lên, ông ta đã là vương giả, mà lại bị một thiếu niên khinh thường, thật sự mất mặt.

Dương Ân phớt lờ Mạnh Hà Lương, nắm lấy tay Vạn Lam Hinh nói: "Tỷ, chúng ta quay về. Ba ngày nữa chúng ta cùng về vương thành bái kiến cha mẹ ta".

Vạn Lam Hinh được Dương Ân nắm tay, tâm tình cũng bình tĩnh lại, gật đầu: "Ừm, ta cũng phải đi chuẩn bị một ít lễ vật tặng cho thúc thúc và thẩm thẩm".

Mạnh Hà Lương nhìn theo bóng lưng hai người đi khuất, trong lòng không khỏi thở dài: "Xem ra vương thành sắp phải gặp một phen náo nhiệt rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui