Dị Thế Võ Thần dương Ân

Đêm nay, tình hình trong Vương thành đột nhiên thay đổi, cơn mưa xuân đầu tiên bắt đầu đổ xuống.

Cơn mưa này đến rất bất chợt, rõ ràng ban ngày vẫn là trời trong nắng ấm, nhưng đến đêm lại đột nhiên đổ một trận mưa to gió lớn, khiến cho nhà nào nhà nấy đều phải đóng chặt cửa sổ, không dám bước chân ra khỏi nhà.

Chính vào đêm giông bão này, có một người mang theo mười đại binh khí cấp bương, đánh trọng thương một vị thượng tướng, ép lui thái giám cảnh giới Thiên Ngư, gần như là xông tới trước mặt Hoàng thượng.

“Hoàng thượng, Tiết Quý thần có tội gì?”, Tiết Quý khàn giọng gầm lên, trong tay cầm mười đại binh khí cấp vương nghênh đón Hoàng thượng cách đó trăm trượng.

Hoàng thượng Đại Hạ cuối cùng cũng lên tiếng: “Ngươi thả sống người của tộc Man di chính là tội không thể tha thứ, ngươi còn có mặt mũi dám đến chất vấn ta? Hôm nay, ngươi dám phạm thượng, tội ác tày trời, giết không tha, tăng thêm tội tru di cửu tộc!”

Sát khí của Hoàng thượng mãnh liệt vô cùng, tựa như chân long đang gầm thét, long uy bất khả xâm phạm.

“Tên hôn quân nhà ngươi, trả lại mạng thê tử ta, trả lại mạng đệ tử và đồ tôn cho ta!”. Tiết Quý trừng mắt, giận dữ rống lên, tinh huyết phun ra từ miệng, rơi lên trên mười đại binh khí cấp vương. Các món binh khí bắt đầu “than khóc”, tất cả đều hòa vào cảm xúc trên người Tiết Quý tụ lại thành một khối, mười đại binh khí cấp vương vây xung quanh ông, tinh thần khí toàn thân ngưng tụ đến đỉnh điểm, lao thẳng về phía Hoàng thượng.

Mười binh khí chiến đấu, thế lửa khác nhau hiện ra hình ảnh Tiết Quý ở trong lều cô độc của tộc Man, mười năm như một ngày, không ngừng rèn sắt. Ông bị hàm oan, đổ máu chứ không đổ lệ, lòng ông như sắt thép, liên tiếp cầm búa sắt lạnh lùng rèn binh khí, cho đến hôm nay, cuối cùng ông không thể nhịn được mà ngưng tụ mười binh khí chiến đấu, gõ hỏi mười tội.


Luyện khí nhập đạo.

Đây là đạo mà bản thân Tiết Quý tạo ra theo cách riêng của mình, binh khí chiến đấu của ông là tất cả đối với ông. Người còn, binh khí chiến đấu còn, người mất, binh khí chiến đấu cũng bị hủy.

“Phản đồ mà cũng dám hỗn xược trước mặt Hoàng thượng, ta xé xác ngươi!”, tên thái giám bị đạo luyện khí của Tiết Quý chọc tức, thực lực của hắn ta áp đảo Tiết Quý nhưng lại bị mười binh khí chiến đấu của Tiết Quý ép lui, quả thực là không thể chịu đựng được nữa.

Tên thái giám dồn ra hết toàn bộ sức mạnh, xé rách chiến y của Tiết Quý, quắp vào lồng ngực của Tiết Quý, bóp nát tim của Tiết Quý ngay tại chỗ, máu tươi văng tung tóe.

Tiết Quý không màng sống chết của bản thân, ý chí của ông đã hòa vào trong mười binh khí, mà mười binh khí lại lấy búa Hủy Long làm chủ, chúng như hóa thành một chiếc búa trời, chiếc búa thưởng phạt phân minh giáng mạnh về phía Hoàng thượng.

“Bảo vệ Hoàng thượng!”, không biết là ai đã hét lên, sau đó tất cả liền dùng toàn lực ra tay đối phó với mười binh khí kia.

Văn võ bá quan bên cạnh Hoàng thượng, phàm là người có một chút sức mạnh thì đều cố gắng ra tay ngăn cản mười binh khí chiến đấu này.

Chỉ đáng tiếc là những sức mạnh này đều rất nhỏ bé, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được một búa này giáng xuống, rất nhiều sức mạnh đều bị mười binh khí này tiêu diệt và mười binh khí này vẫn đang lao về phía Hoàng thượng.

“Mau khởi động trận pháp hộ giá!”

“Đáng chết, sao lại mạnh như vậy chứ, tướng quân Hộ quốc đang ở đâu?”

...

Văn võ bá quan đều đã hoảng sợ co ro lại với nhau, trơ mắt đứng nhìn mười binh khí bá đạo này hóa thành chiếc búa khổng lồ giáng xuống. Sức mạnh này có thể sánh với sức mạnh của cảnh giới cấp Thiên, cho dù là cường giả của cảnh giới cấp Thiên bình thường cũng đều không thể ngăn cản được.

Đây là mười tội trạng, mười nỗi oan ngưng kết biến thành đạo luyện binh khí, sức mạnh vô địch, vạn vật không thể hủy diệt.


“Tiết Quý, ngươi to gan!”. Tên thái giám sốt sắng, hắn ta muốn xé xác Tiết Quý, nhưng hắn ta lại không ngờ được Tiết Quý lại ra đòn mạnh như vậy, hắn ta thúc giục toàn bộ sức mạnh của bản thân định phân thây Tiết Quý, nhưng trên người Tiết Quý lại bộc phát ra một mồi lửa đặc biệt, thiêu đốt tên thái giám, khiến tên thái giám không thể không buông tay.

Tiết Quý đã biến thành “người lửa”, ông tựa như một ngọn lửa trong lò thiêu, đốt cháy binh khí liên tục, làm tan chảy rất nhiều vật liệu, không ngừng lớn lên, không thể dập tắt.

Chiếc búa này vẫn không thể đánh trúng Hoàng thượng của Đại Hạ, sức mạnh của trận pháp đã được kích hoạt từ trước, ngăn cản chiếc búa này.

Đùng đoàng đùng đoàng!

Sức mạnh của chiếc búa này bá đạo vô cùng, đánh cho trận pháp cấp thiên này gần như tan tác, đáng tiếc sức mạnh đến tiếp sau của mười binh khí chiến đấu này không đủ, sau cùng vẫn buộc lòng phải dừng lại.

Ánh mắt Tiết Quý lộ ra vẻ thê lương, cơ thể rơi từ giữa không trung xuống, ông khẽ nói: “Hôn quân vô đạo, Đại Hạ ắt bị diệt vong!”

Hôn quân vô đạo, Đại Hạ ắt bị diệt vong!

Thanh âm này vốn không có cách nào ngăn lại, trầm bổng truyền ra, cho dù là tiếng mưa rền gió thét cũng không thể át được, cứ như vậy mà xâm nhập vào trong lòng mỗi người.

“Bắn tên nghịch tặc này thành một cái sàng cho ta!”, Hoàng thượng Đại Hạ bên trên long nhan giận dữ quát.


Vù vù!

Vô số mũi tên được bắn ra dữ dội, Tiết Quý vừa đáp xuống đất là lập tức bị vạn tiễn xuyên thân, ông chết trước cổng Hoàng cung, chết trước mặt văn võ bá quan, nỗi nhục của Đại Hạ đã in sâu vào trong Vương thành, mà ông cùng với mười binh khí cấp Vương của mình đã trở thành truyền kì bi thương nhất.

...

Tại tộc Man di xa xôi, một thiếu niên đen thui đang nằm cuộn tròn trên giường, quấn chăn bông quanh người, nằm co ro bên trong, hắn ta chợt bừng tỉnh từ giấc mộng, cõi lòng tan nát kêu lên: “Nghĩa phụ!”

Thanh âm này xé toạc bầu trời đêm của thảo nguyên, hồi lâu sau vẫn không lắng xuống.

...

Trong một sơn cốc vô danh ở trong dãy núi Lang Yên, nơi đây không có gió mưa, chỉ có cảm giác mát mẻ của thời khắc giao mùa từ xuân sang hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui