Dị Thế Võ Thần dương Ân

Đáng tiếc, những sức mạnh này trông thì rất cường đại, nhưng ở trước mặt Tiết Quý đều không chịu nổi một kích, ông cưỡi con ngựa Xích Thố hoang dã tiến thẳng về phía trước, kiếm Cầu Oan chém ra một đường liền có thể nhanh chóng chém nát những đòn công kích của mấy người kia, hơn nữa dư lực của kiếm còn có thể uy hiếp bọn họ một cách mãnh liệt.

Phụt!

Giáp chiến của cả hai người bị chém vỡ nát, để lại trên thân thể một đường kiếm thật dài, máu tươi trào ra giàn giụa, cả hai đều văng ra rất xa trước khi dừng lại.

Đã từng nằm trong hàng ngũ mười vương giả hàng đầu, cho dù chỉ xếp hạng thấp, nhưng vương uy cũng đã không thể xâm phạm được.

"Hai tên phế vật, chỉ có một tên vương giả đang tức giận mà cũng không ngăn cản được, xin hoàng thượng hãy để cho thần ra tay thu phục hắn", ở trên cổng thành, có một võ tướng hướng về phía hoàng thượng xin được xuất chiến.

Hoàng thượng không đáp, chỉ phất tay ngăn cản người đó.

Lúc này, từ hướng khác đã có thêm mấy chục vương giả đồng loạt xông ra, bọn họ là lớp phòng ngự thứ hai bên trong hoàng cung, kẻ nào dám phạm thượng đều giết chết không tha.

Những người này xuất hiện, không nói lời nào, đều dùng hết sức lao về phía Tiết Quý, mấy chục nguồn năng lượng từ bốn phía đều đồng loạt đánh về phía Tiết Quý.


Ánh mắt của Tiết Quý vẫn bình thản như mặt nước không gợn sóng, ông chậm rãi thu lại kiếm Cầu Oan, rút ra món binh khí thứ hai, lớn tiếng quát: "Lấy 'đao Vấn Tội' ra, dám hỏi hoàng thượng, vợ con của Tiết Quý có tội gì, mà người phải đuổi tận giết tuyệt bọn họ?"

Vợ của Tiết Quý xinh đẹp động lòng người, lại đang mang thai, nhưng bởi vì chuyện của Tiết Quý mà bị liên lụy, thảm sát cả nhà.

Mỗi lần Tiết Quý nhớ đến chuyện đó đều cảm thấy lòng đau như dao cắt, đau đến không muốn sống tiếp, ông rất muốn sớm kết thúc sinh mạng đã tàn tạ này của mình, cùng với vợ con lên đường, nhưng ông vẫn không cam lòng, bất bình tích tụ, mới tạo ra thanh đao Vấn Tội này.

Đao Vấn Tội, trên hỏi hoàng thượng, dưới hỏi trăm quan, vợ con Tiết Quý có tội gì mà lại bị xử chết thê thảm như vậy?

Hoàng thượng sao có thể không tức giận, đối với ông ta mà nói, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, huống chi là vợ con của thần.

Trăm quan nghĩ đến cũng thấy có chút đồng cảm, bọn họ cũng có vợ có con, lỡ đâu một ngày kia chọc giận long uy, có khi nào cũng sẽ phải tội như vậy hay không?

Đao Vấn Tội toát ra ngọn lửa căm phẫn, thiêu hủy tứ phương, đánh ra nguồn năng lượng phi phàm.

Ầm ầm!

Những đòn công kích của mấy chục vương giả vây công đều bị đánh nát, trong phạm vi ba trượng không có một thế lực nào có thể ngăn cản Tiết Quý cùng con ngựa Xích Thố hoang dã.

Mặc dù vậy, con ngựa Xích Thố hoang dã vẫn bị dọa sợ đến mức bốn chân mềm nhũn, trực tiếp ngã trên mặt đất, không thể tiến về phía trước được nữa.

Cho dù Tiết Quý sở hữu kỹ thuật cưỡi ngựa vô cùng lợi hại, nhưng đáng tiếc thực lực của con ngựa Xích Thố hoang dã lại quá yếu ớt trước đám đông vương giả kia.

Tiết Quý bay lên trời, đôi cánh lửa tung ra thật lớn, đao Vấn Tội chém ra tứ phía, không có quá nhiều biến hóa, chỉ có dũng khí cùng xung động.

Lực chiến của Tiết Quý đã đạt cảnh giới vương giả đỉnh cấp, thậm chí đã sắp chạm đến cảnh giới Thiên Ngư, cả chục vương giả chặn ở phía trước cũng không thể ngăn cản được ông.


“Kết trận, giết!”, một trong số mấy chục vương giả kia kêu lên.

Mấy chục người này nhanh chóng vào vị trí, khí chất liên kết chặt chẽ với nhau tạo thành ngục giam, đều dốc toàn lực kết trận, gia tăng sức mạnh công kích, muốn đánh Tiết Quý thành thịt nát.

Tù Phong Diệt Vong trận.

Đây là trận pháp cấp vương đỉnh cấp, do mấy chục vương giả hợp luyện mà thành, chỉ thấy mấy chục nguồn năng lượng thi nhau đánh ra ngang dọc, tạo thành một nguồn sức mạnh chung vô cùng sắc bén, lực hủy diệt đủ để tiêu diệt cả vương giả đỉnh cấp.

Đây chính là điểm cường đại của hàng phòng ngự thứ hai bên trong hoàng cung.

Đường đường là hoàng cung trọng địa của Đại Hạ, nếu như không ẩn tàng thực lực mạnh mẽ để chống đỡ, thì chắc chắn sẽ không trụ vững được tới ngày hôm nay.

"Dám hỏi hoàng thượng, vợ con ta có tội gì!", Tiết Quý tựa hồ như không hề xem trận pháp trước mắt ra gì, ông vẫn trừng mắt nhìn về phía cổng thành lớn tiếng chất vấn, hai tay cầm đao Vấn Tội, ngang dọc chém tứ phương.

Đao Vấn Tội tràn đầy khí tức u oán, mang theo mấy phần đao ý, chém ra một nguồn năng lượng vô cùng chói mắt, khiến cho đám người đang vây công bị đánh bay, ông lại đánh ra một đao, hoàn toàn không sợ sống chết, chém ba tên vương giả ngay trước mặt thành hai khúc, máu tươi nhuộm đỏ trước cổng hoàng cung.

Thân thể của Tiết Quý cũng không hề lành lặn, bị rất nhiều nguồn năng lượng oanh tạc, khiến cho giáp chiến bên trên thân thể rách nát tả tơi, nhưng bên trong thân thể của ông vẫn còn một lớp chiến y phòng ngự cao cấp, khiến cho thương tổn của ông được giảm đến mức thấp nhất.


Sau khi ông giết chết ba người, những người còn lại cũng không vì điều này mà hoảng sợ, một lần nữa lấp đầy khoảng trống, tiếp tục vây giết Tiết Quý.

Bọn họ đều là vương giả trung thành với hoàng thất, cho dù có chết cũng không thể để cho kẻ địch vượt qua hàng phòng ngự nửa bước.

Bọn họ không ngừng liều chết xung phong, không ngừng thay đổi vị trí, đem hết sở học bình sinh và những tuyệt chiêu cường đại nhất liên tục đánh ra, hoàn toàn bất kể hậu quả.

Tâm ý của Tiết Quý cứng rắn như sắt, hỏi một câu giết một người, nhuộm máu phía trước hoàng cung.

Trong vương thành có không ít người đều bị kinh động, nếu không phải do bị thị vệ triều đình ngăn cản, sẽ càng có nhiều người tới xem.

Cho dù vậy, cấm vệ quân cũng không thể nào ngăn cản hết tai mắt của các vương giả khác, chuyện xảy ra ở nơi này đã truyền ra khắp toàn bộ vương thành, thậm chí là mỗi ngóc ngách trong hoàng triều Đại Hạ.

“Một đám phế vật, mau tránh ra, để bản vương tới làm thịt Tiết Quý!”, lại có thanh âm cuồng bạo từ đâu truyền tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui