Giai đoạn thứ hai, chính là đã vượt ra khỏi trình độ bắn cung bình thường, kỹ thuật bắn cung này yêu cầu phải hợp nhất chiến ý với tiễn ý, thế bắn mạnh đến mức có thể bắn rơi mặt trăng, uy lực kinh thiên động địa.
Trong giai đoạn thứ ba, không chỉ có thể bắn rơi mặt trăng, mà còn có thể phá hủy mặt trăng, cho dù nó có trốn ở chân trời góc biển thì cũng không tránh khỏi kết cục bị hủy diệt chỉ trong một kích.
Trụy Nguyệt cung quyết là một môn thiên kỹ, nó yêu cầu rất cao, nhãn lực, lực cánh tay, lực eo đều phải đạt tới điều kiện cực hạn, thiếu một thứ cũng không được, muốn lĩnh ngộ được nó đến giai đoạn hoàn mỹ thì phải có tinh thần lực và Man lực dồi dào, mới có thể chân chính phát huy được uy lực của nó, bởi vì đây là một môn kỹ thuật bắn cung cấp thiên do tổ tiên Man tộc sáng chế ra.
Con người bình thường muốn tu luyện một môn thiên kỹ cũng chưa chắc có thể luyện tới giai đoạn nhập vi, nhưng đây không phải là vấn đề đối với Dương Ân, hắn đã thức tỉnh "cánh tay Man thần", lực cánh tay của hắn bây giờ có thể so với lực cánh tay mạnh mẽ của người Man, hơn nữa hắn còn có tinh thần lực cường đại, hoàn toàn có đủ điều kiện để tu luyện môn thiên kỹ này.
Đóa hoa thần đình của hắn sau khi hấp thu môn thiên kỹ này thì bên trong cung Trụy Nguyệt cũng không còn bộ kỹ thuật bắn cung đó nữa, trừ khi Dương Ân tu luyện thành công, sau đó đem ý thức lồng vào trong nó một lần nữa thì nó mới có thể chứa bộ kỹ thuật bắn cung để truyền lại cho hậu thế, muốn đạt tới bước này, thì tối thiểu hắn phải đạt tới cảnh giới Thiên Ngư, như vậy thì mới có đủ tư cách.
"Tốt lắm, bây giờ đã có thể đem nó đi tu bổ toàn diện rồi, bên người lại có thêm một món thiên binh phòng thân, ai dám không nghe theo ta thì ta liền bắn chết kẻ đó", Dương Ân hài lòng nói.
“Dương Ân, khảm đá hổ phách vào trong cây cung này có thể làm cho nó hoàn hảo hơn”, Tiểu Hắc nhắc nhở.
“Vậy sao?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
"Tất nhiên, khả năng luyện khí của người kia cũng tạm được, muốn đem đá hổ phách khảm vào thân cung cũng không khó, đến lúc đó nó có thể phát huy ra uy lực càng cường đại", Tiểu Hắc nói.
“Được rồi, ta sẽ giao viên đá hổ phách cho ông ấy để tu bổ nó”, Dương Ân đáp dứt khoát.
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng Dương Ân đã đến tìm Tiết Quý.
Khi hắn nhìn thấy Tiết Quý, thì ông đã sắp đặt sẵn bếp lò rồi, sự chuyên nghiệp này thực sự là thứ mà không ai có thể so sánh được.
Luyện khí sư đệ nhất vương thành quả không chỉ là hư danh.
“Đưa cây cung cho ta”, Tiết Quý duỗi tay ra nói.
Dương Ân đưa cung cho ông, cũng lấy ra viên đá hổ phách đưa cho ông.
“Đá hổ phách!”, Tiết Quý kinh ngạc kêu lên khi cầm viên đá trong vắt to bằng nắm tay, chứa đựng linh khí của mãnh hổ.
“Không sai, ông hãy khảm nó vào trong thân cung”, Dương Ân gật đầu nói.
“Được, rất tốt!”, Tiết Quý đáp, sau đó liền nổi lửa đúc lại cung Trụy Nguyệt.
Một ngọn lửa rực sáng trong lòng bàn tay của ông rồi rơi vào trong bếp lò bằng đá, trong khi cung Trụy Nguyệt được ông gác lên trên bếp lò đã bắt đầu bốc cháy.
Ngọn lửa của Tiết Quý cũng là một loại lửa đặc biệt, đã cô đọng bản chất, rất khác so với những ngọn lửa thông thường.
“Ngọn lửa này có chút đặc biệt”, Dương Ân nói nhỏ.
"Chỉ là một loại thú hỏa cấp vương bình thường mà thôi, cũng không có gì đáng chú ý. So với tâm hỏa Lam Yêu Cơ của ngươi, căn bản cũng không tính là gì", Tiểu Hắc truyền âm nói.
“Hóa ra tâm hỏa của ta cường đại như vậy!”, Dương Ân đắc thắng nói.
Tiểu Hắc trợn mắt xem thường Dương Ân, không thèm đáp lời.
Một giờ sau, trong tay Tiết Quý xuất hiện một chiếc búa cổ, bắt đầu đập lên trên cung Trụy Nguyệt.
Đoạn Binh Cửu Trọng Kích.
Keng keng!
Đây là phương pháp rèn binh khí vô cùng lợi hại của Tiết Quý, mội một búa đập xuống đều rất hoàn mỹ, khiến cho tia lửa trên cung Trụy Nguyệt văng khắp nơi, Dương Ân nhìn thấy Tiết Quý rèn sắt mà cảm thấy rất thích thú, hắn luôn cảm thấy Tiết Quý rèn sắt cũng giống như đang tu luyện vậy, không chỉ có huyền khí được tích lũy, mà kỹ thuật chiến đấu cũng được trui luyện, hắn hoài nghi không biết đây có phải là ảo giác của hắn hay không.
"Nhập đạo luyện khí, nếu lấy được một môn thuật luyện khí cao thâm, thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ không nhỏ", Tiểu Hắc lại một lần nữa mở miệng nói.
“Tiểu Hắc nhà ngươi có muốn thu nhận ông ấy không?”, Dương Ân hỏi.
"Ngay cả một lão già mà ngươi cũng không buông tha, khẩu vị của ngươi thật là nặng!", Tiểu Hắc chán ghét nói.
“Ngươi nghĩ gì vậy, ý của ta là thu nhận ông ấy vào trong đội”, Dương Ân nói không nên lời.
"Quên đi, một người muốn chết, không cần phải lấy lòng".
"Ý của ngươi là gì?"
...
Dưới búa của Tiết Quý, cây cung Trụy Nguyệt không lành lặn đã dần dần được phục hồi, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, nhất định phải có nguồn năng lượng cốt lõi mới có thể khiến cho nó phục hồi toàn diện, cho nên đá hổ phách liền trở thành điểm mấu chốt.
Khi ngọn lửa của Tiết Quý khiến cho viên đá hổ phách cháy lên, tốc độ tương đối chậm chạp, ông nặng nề thở dài nói: "Đá hổ phách chứa máu của Man hổ, trải qua biến đổi đã trở nên vô cùng cứng rắn, sợ rằng phải đốt rất lâu mới có thể khiến cho nó chảy ra".
“Không có cách nào nhanh hơn sao?”, Dương Ân hỏi.
“Có, trừ khi có ngọn lửa mạnh hơn có thể làm tan chảy nó”, Tiết Quý nói.
"Để ta thử".
"Cậu có lửa sao?"
"Ông thấy đây có phải là lửa không?"
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...