Dị Thế Võ Thần dương Ân

Tiết Quý nói đi là đi, ông chỉ lấy mười món binh khí từ trong doanh trướng của mình ra, sau đó cầm theo búa sắt, liền chuẩn bị cùng Dương Ân rời đi.

Không phải do ông muốn đi theo Dương Ân, mà là do ông còn có chuyện cần đích thân mình phải hoàn thành.

Cậu thiếu niên chảy nước mắt, gào khóc không ngừng, không thể từ bỏ nghĩa phụ của mình, hắn ta mơ hồ cảm thấy sau lần từ biệt này sẽ chính là âm dương cách biệt.

"Tiểu Phàm, luyện cho tốt thuật rèn sắt mà ta đã dạy cho con, tương lai con có thể trở thành luyện khí sư xuất sắc nhất, nghĩa phụ bình thường đánh mắng con, chỉ là muốn khiến cho con chăm chỉ hơn một chút, không thể hoang phí thiên phú của con được", Tiết Quý lộ ra vẻ thân thiết hiếm thấy, nói với cậu thiếu niên.

Người đàn ông cộc cằn này, kể từ khi rời Đại Hạ, ông đã trở thành một người lầm lì ít nói, cũng rất hà khắc đối với cậu thiếu niên, hiếm khi ông có sắc mặt tốt.

Bây giờ, ông muốn trở lại vương thành, hỏi vì sao năm xưa hoàng thất lại đối xử bất công với ông như vậy, ông bị đè nén mười năm, nếu như không thể tự mình trở về và hỏi ra câu đó, thì ông chết ở xứ người cũng không thể nhắm mắt.

“Nghĩa phụ, con… con muốn đi cùng người”, Tiết Tiểu Phàm khóc thút thít nói.

Cậu thiếu niên này là con lai hai dòng máu Man tộc và Đại Hạ, thân thế vô cùng đau khổ, cha mẹ đã mất sớm, chỉ để lại hắn ta một mình sống lang thang, suýt chút nữa là trở thành thức ăn trong miệng của linh yêu. Sau khi Tiết Quý vào Man tộc, lại trùng hợp cứu được hắn ta, nhận hắn ta làm con nuôi, truyền lại cho hắn ta thuật luyện khí.


Hai người sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu sắc giữa bọn họ không phải là thứ mà người ngoài có thể hiểu được.

"Lần này nghĩa phụ quay về một chuyến, cũng không phải là sẽ không bao giờ trở lại đây. Con cứ ở đây trông tiệm sắt, khi nào ta trở lại, nếu như phát hiện tay nghề rèn sắt của con bị mai một, thì ta sẽ không tha cho con đâu”, Tiết Quý nghiêm nghị nói.

Ngay sau đó, ông tiện tay cầm lấy một món binh khí ở trong xó xỉnh ném qua cho Dương Ân, nói: "Món này được chế tạo từ đá Xích Tinh của cậu, ta cho cậu, chúng ta đi thôi".

Dương Ân nhận lấy binh khí, cảm nhận một chút, liền phát hiện binh khí này vô cùng nhẹ nhàng, là một thanh kiếm, vỏ kiếm trông rất bình thường, có chút nhiệt lượng tản ra, hắn không chút suy nghĩ liền rút kiếm ra, thanh âm sắc bén liền vang lên.

Chíu!

Một ánh lửa bắn ra, mang theo nguồn năng lượng luân chuyển khắp thân kiếm, thanh kiếm sáng lên, trông vô cùng chói mắt.

“Binh khí cấp vương!”, Dương Ân khẽ kinh hô.

Hắn đưa cho Tiết Quý một khối tài vật cấp vương, ông liền đưa lại cho hắn một món binh khí cấp vương, đây đúng là hậu lễ.

“Ừm, ta hy vọng cậu có thể sử dụng nó thật tốt”, Tiết Quý nói.

“Được!”, Dương Ân không khách sáo, hắn lấy ra mấy viên đan dược đưa cho Tiết Quý, nói: “Đây là trị thương đan, tăng khí đan và phá huyệt đan. Có lẽ hắn ta có thể sử dụng nó".

Hắn tất nhiên là đang nói đến Tiểu Phàm.

Tiết Quý hơi nhíu mày, rồi ông không chút do dự cầm lấy mấy viên đan dược, xoay người nhét tất cả vào tay Tiết Tiểu Phàm, sau đó không nói thêm lời nào mà liền sải bước đi về phía trước.

“Nghĩa phụ!”, Tiết Tiểu Phàm cầm chặt mấy viên đan dược mà khóc lớn, nặng nề quỳ trên mặt đất, trong đầu hiện lên những ngày tháng mà hai cha con còn nương tựa lẫn nhau.


"Tên nhóc này, sau này ngươi ở bên cạnh ta làm con trai của ta đi".

"Từ hôm nay, ta sẽ dạy con rèn sắt, con hãy nghe cho kỹ, luyện không kỹ thì sẽ không có cơm ăn".

"Đập một ngàn búa mỗi ngày, binh khí sửa lại từng cái một. Nếu không thể làm được điều này thì tương lai sao có thể trở thành luyện khí sư xuất sắc nhất được?"

"Con đúng là đồ ngốc. Hãy xem kỹ cách mà ta rèn sắt này".

...

Mười mấy năm qua, nghĩa phụ đối với hắn ta vô cùng hà khắc, ít cười nói hay quan tâm, nhưng hắn ta vẫn luôn âm thầm ghi nhớ, hắn ta biết rõ không phải nghĩa phụ không yêu thương hắn ta, mà là do ông quá yêu thương hắn ta, cho nên ông mới đối xử với hắn ta như thế.

Hắn ta còn nhớ có một lần, khi hắn ta bị bỏng lòng bàn tay vì rèn sắt, nghĩa phụ liền đạp đổ cái bếp lò mà không hề nghĩ ngợi gì, sau đó cẩn thận bó thuốc cho hắn ta, còn cho hắn ta nghỉ ngơi ba ngày.

Hắn ta còn nhớ có một lần, hắn ta suýt bị ngưu yêu giẫm chết khi đi ra ngoài, và đêm đó hắn ta được ăn món thịt bò nướng ngon tuyệt.

Hắn ta còn nhớ có một lần, hôm đó trời rất lạnh, hắn bị bệnh và cứ khóc thút thít, chính nghĩa phụ đã ôm hắn ta vào lòng, cùng hắn ta chìm vào giấc ngủ.


...

Trong lòng của hắn ta vô cùng đau buồn, không muốn nghĩa phụ bỏ đi, nghĩa phụ là người thân duy nhất của hắn ta trên đời này, không có nghĩa phụ bên cạnh thì cuộc đời của hắn ta còn có ý nghĩa gì nữa?

Cậu thiếu niên mặt mày nhem nhuốc chạy như điên với đôi chân trần, hắn ta muốn đuổi theo bóng lưng đó, nhưng bất kể có đuổi theo thế nào, thì bóng lưng đó chỉ càng lúc càng cách xa hắn ta hơn, cho đến khi bóng lưng đó đã mơ hồ khuất bóng, hắn ta mới té lăn trên đất, trong miệng dính đầy bùn cỏ, không ngừng nghẹn ngào kêu lên: "Nghĩa phụ, người không được đi, nghĩa phụ, người không được đi, Phàm nhi không muốn người đi..."

Đáng tiếc, cho dù hắn ta có gọi như thế nào, thì bóng lưng thô ráp kia cũng đã hoàn toàn biến mất trước mắt của hắn ta, vĩnh viễn không thể gặp lại nữa...

Đi xa, Dương Ân mới thở dài nói: "Ông không cảm thấy làm như vậy rất tàn nhẫn sao? Ít nhất ông cũng phải cho hắn ta một chút hy vọng".

Tiết Quý đi nhanh như bay, nói: "Thằng bé đã trưởng thành, đã có thể độc lập lớn lên, không cần ta chăm sóc nữa, ta phải rời đi thì thằng bé mới có thể trở thành luyện khí sư xuất sắc nhất".

"Ông đúng là dụng tâm khổ sở", Dương Ân nói: "Ông dùng con ngựa Xích Thố hoang dã kia đi, cứ đi bộ như vậy cũng không phải là cách".

Tiết Quý không khách sáo, nhẹ nhàng nhảy lên lưng con ngựa Xích Thố hoang dã, nó lồng lộn lên muốn hất ông xuống, đáng tiếc cho dù nó có nhảy thế nào cũng không thể hất ông xuống được, bởi vì thực lực của hai bên chênh lệch không nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui