Dị Thế Võ Thần dương Ân

Khụ khụ!

Hoàng Phủ Chiến Hùng đã bị lời nói của Dương Ân làm cho bị sặc.

Ông ta đường đường là người đứng đầu một bộ tộc, có thể so sánh với người đứng đầu một đất nước, vậy mà lại bị một thiếu niên hỏi đến mức không trả lời được, từ trước đến nay đúng là chẳng có người nào như thế.

Chỉ có điều, Dương Ân nói cũng không sai, Man tộc bọn họ không thu nhận nổi loại yêu nghiệt như hắn.

Đây tuyệt đối là loại yêu nghiệt mà chỉ có thế lực siêu phàm mới có thể thu nhận được, tộc của bọn họ không thể thu nhận, toàn bộ tài nguyên của Man tộc e rằng cũng không đủ để cho người ta phung phí.

"Lại đây đi, mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện với nhau, ta cảm thấy nếu như chúng ta có thể hóa địch thành bạn không phải là tốt hơn sao?", Dương Ân vỗ vỗ vào miếng đá kế bên nói.

Hoàng Phủ Chiến Hùng rất có khí phách của người đứng đầu một bộ tộc, trước mặt rất nhiều cường giả thiên cảnh, ông ta vẫn bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với Dương Ân: "Ngươi muốn nói chuyện gì?"

Ông ta thật sự không biết thiếu niên trước mặt mình muốn làm gì, ông ta đã gặp qua vô số loại người, nhưng vẫn không thể nhìn thấu được thiếu niên này, có lẽ đối phương đã thật sự dần dần thoát ra khỏi phạm vi của giới phàm tục rồi.


"Ta muốn Man tộc các ông chung sống hòa bình với Đại Hạ ta", Dương Ân gõ nhẹ ngón tay trên miếng đá, bình thản nói.

“Dựa vào đâu?”, Hoàng Phủ Chiến Hùng cau mày nói.

“Chỉ dựa vào ta, Dương Ân!”, Dương Ân vô cùng ngang ngược bá khí nói.

"Vậy ngươi có biết giữa hai nước đã xảy ra bao nhiêu tranh chấp, đã đổ xuống bao nhiêu máu, làm gì có chuyện chỉ một câu nói của ngươi là liền có thể hóa giải? Dù cho hôm nay ngươi giết ta, thì Man tộc ta cũng không có khả năng cùng Đại Hạ các ngươi chung sống hòa bình, Đại Hạ các ngươi đã nhuốm máu của dân ta quá nhiều rồi, nợ máu nhất định phải trả bằng máu!", Hoàng Phủ Chiến Hùng vô cùng kiên định nói.

"Nhưng Man tộc ông cũng đã giết rất nhiều người Đại Hạ bọn ta, nhuốm máu dân ta không ít, oan oan tương báo đến bao giờ mới chấm dứt?"

"Ban đầu chính là Đại Hạ các ngươi muốn xâm chiếm địa bàn của tộc ta trước, nếu không phải tổ tiên của ta mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được vùng đất thuần khiết này, thì nơi này đã sớm bị các ngươi chiếm đoạt rồi. Bây giờ tộc ta càng lúc càng cường đại, Đại Hạ các ngươi lại tới đây cầu hòa, trừ phi các ngươi nguyện ý thờ phụng tộc ta, xem tộc ta là chủ, như vậy thì hai bên mới có thể chung sống hòa bình", Hoàng Phủ Chiến Hùng cao giọng nói.

Cách đó không xa, Hoàng Phủ Đại Long cùng với những Man yêu bảo vệ đều lộ ra vẻ hài lòng đối với thái độ mạnh mẽ của Hoàng Phủ Chiến Hùng.

Dương Ân móc móc lỗ tai nói: "Tại sao ta lại nghe nói chính là do Man tộc các ông luôn muốn xâm lược Đại Hạ ta chứ!"

"Tất nhiên là do hoàng triều Đại Hạ các ngươi muốn gây điên đảo thị phi rồi!"

"Được rồi, ta không muốn tranh cãi với ông vì những điều vô nghĩa không cần thiết này. Ta chỉ có một yêu cầu, đó chính là hai nước có thể cùng chung sống trong hòa bình".

"Kẻ bệnh nói mơ".

"Ông có hai cô con gái?"

"Làm sao ngươi biết?"


"Có phải một trong số họ đã mất tích từ lâu không?"

“Con gái của ta đang ở trong tay ngươi đúng không?”, Hoàng Phủ Chiến Hùng kích động quát lên.

Trước đó, ông ta đã phát động một cuộc chiến quy mô lớn để tìm về đứa con gái bị mất tích của mình, nhưng thật không may, chẳng những không tìm được con gái mà còn phải chịu tổn thất trở về.

Bây giờ ông ta lại nghe thấy Dương Ân nhắc tới con gái của mình, làm sao ông ta có thể không kích động cho được.

“Nếu ta nói với ông rằng con gái của ông là tỳ nữ của ta, có phải ông sẽ giết ta không?”, Dương Ân cười nhẹ nói.

“Ta giết ngươi!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng vô cùng dứt khoát, lao lên muốn chém chết Dương Ân.

Đáng tiếc, Mộng Băng Tuyết đã nhanh chóng phóng ra một luồng khí tức băng giá cực độ chặn ông ta lại, khiến cho ông ta va phải một bức tường băng rồi bật trở lại ngay, hơn nữa, luồng khí tức cực lạnh đó còn quét qua toàn bộ cơ thể của ông ta, khiến cho ông ta bị ớn lạnh.

“Tên khốn kiếp!”, Hoàng Phủ Đại Long giận dữ quát lên trước khi lao đến.

“Băng Tuyết, đừng làm khó lão ta!”, Dương Ân vỗ vai Mộng Băng Tuyết nói.


Mộng Băng Tuyết nhanh chóng rút lại toàn bộ khí tức băng giá cực độ của mình, lạnh lùng đứng ở bên cạnh Dương Ân bảo vệ hắn.

“Cuộc sống của con gái ta có tốt không?”, Hoàng Phủ Chiến Hùng bình tĩnh trở lại sau một thoáng rùng mình vì khí lạnh, ông ta liền hỏi.

Là người đứng đầu một bộ tộc, tâm tính của Hoàng Phủ Chiến Hùng vô cùng kiên định, nhưng ông ta cũng là một người cha, đối mặt với chuyện của đứa con gái đã thất lạc từ lâu, ông ta cảm thấy vô cùng có lỗi, ông ta lúc nào cũng nằm mơ thấy con gái của mình, muốn tìm lại được con gái của mình, bây giờ đã có được chút tin tức của con gái, tất nhiên sẽ có chút không khống chế được bản thân.

Dương Ân lắc đầu nhẹ và nói: "Cuộc sống của cô ấy không tốt, lúc ta gặp cô ấy thì cô ấy đang là một ngục nô".

“Người Đại Hạ các ngươi thật là độc ác, con bé vẫn còn là một đứa trẻ!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng tức giận cắn môi đến mức bật máu, giờ phút này trong lòng ông ta như rỉ máu, cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Đừng kích động, nghe ta nói hết đã”, Dương Ân cố xoa dịu ông ta, sau đó hắn mới kể lại từng chút một về quá trình hắn gặp gỡ Tiểu Man cho Hoàng Phủ Chiến Hùng nghe, không giấu giếm bất cứ điều gì.

Hoàng Phủ Chiến Hùng chậm rãi lắng nghe, nước mắt chảy dài trên gương mặt cương nghị.

Đáng thương thay cho tấm lòng của các bậc cha mẹ trên thiên hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui